Phương Lỗi tìm Lục Lăng Tây là vì chuyện giao lưu với động vật. Mấy ngày nay anh rất bận rộn là vì bị cấp trên điều đi thăm dò việc này.
Đầu năm Lục Lăng Tây đã từng nhắc nhở Phương Lỗi, sau này người có thể nói chuyện được với động vật sẽ ngày càng nhiều. Trong lòng Phương Lỗi nhớ kỹ chuyện này, nhưng không ngờ lại gặp được nhanh như vậy. Mấy hôm trước, đồn cảnh sát dưới quyền của bọn họ báo cáo lên trên một vụ án. Là một vụ án bình thường. Mấy đứa bé ở trong trường học xưng vương xưng bá, thường xuyên bắt nạt một đứa bé cùng lớp. Đứa bé bị bắt nạt kia không nhịn được nữa, sau một lần bị bắt nạt đã nhờ trả thù những đứa bé đã bắt nạt mình.
Nếu chỉ là như vậy thì vụ án này cũng không có gì phải ngạc nhiên, ngạc nhiên chính là đứa bé bị bắt nạt đã nhờ một con chó giúp đỡ, một người một chó phối hợp ăn ý dạy dỗ mấy đứa ngang ngược trong trường. Kết quả phụ huynh của đứa bé bị dạy dỗ đã báo cảnh sát, cảnh sát sau khi điều tra đã phát hiện điểm lạ. Nếu chỉ một vụ như vậy thì không tính là gì, nhưng cảnh sát lại lục tục nhận được những vụ tương tự. Việc này rất nhanh đã khiến bên trên chú ý, chuyện giao lưu giữa người với động vật cũng từ tối chuyển ra sáng.
Ở trong điện thoại Phương Lỗi cũng không tiện nói thêm gì, chỉ là úp úp mở mở nhắc nhở Lục Lăng Tây một câu, để cậu gần đây đừng mang Đại Hắc chạy loạn. Bên trên sẽ xử lý việc này thế nào còn chưa chắc chắn, hiện nay đang chỉ thị người biết rõ phải giữ bí mật.
"Giữ bí mật?".
Phương Lỗi "Ừ" một tiếng, "Bên trên hình như không tin lắm, chắc là muốn phái chuyên gia đến điều tra. Trước khi điều tra rõ chắc sẽ không để truyền ra đâu, sợ không khống chế được ảnh hưởng".
Nói xong chuyện này, Phương Lỗi lại hỏi thăm mấy câu tình hình Nhan Việt gần đây rồi cúp máy. Tối hôm qua anh làm việc suốt đêm, vừa mới về ký túc xá. Lúc trước di động của anh và đồng nghiệp đều bị bên trên tịch thu, hôm nay nghỉ mới trả lại cho họ. Phương Lỗi biết anh gọi cho Lục Lăng Tây là trái với quy định bảo mật, nhưng lúc trước Lục Lăng Tây tin tưởng anh, nói cho anh về chuyện động vật, anh có cơ hội cũng muốn nhắc nhở Lục Lăng Tây một chút.
Bên này Phương Lỗi đang chuẩn bị ngủ bù, thì Tiểu Hôi mấy ngày không gặp đã hùng hổ vọt đến, nhẹ nhàng nhảy lên mặt Phương Lỗi, phẫn nộ kêu meo meo.
Phương Lỗi rất buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở vẫn bắt trúng ngay cổ Tiểu Hôi, nhét nó vào chăn ôm vào trong ngực, dỗ dành: "Tiểu Hôi đừng nghịch, tao biết mấy ngày nay mày ăn đồ hộp đến chán rồi, đợi tao ngủ một giấc rồi dậy làm cho mày cá... khô...".
Phương Lỗi nói đến cá khô liền giật mình bật dậy, cầm Tiểu Hôi sắc mặt cổ quái hỏi: "Tiểu Hôi, lúc nãy mày kêu gì vậy?".
Tiểu Hôi phẫn nộ quơ quơ móng vuốt, không khách khí cào Phương Lỗi, miệng kêu meo meo.
Sắc mặt Phương Lỗi càng quái lạ hơn, anh nghe được rõ ràng, hình như Tiểu Hôi đang tức giận. Giận anh mấy ngày nay biến mất không thấy, giận anh dặn đồng nghiệp chỉ cho nó ăn đồ hộp của mèo. Phương Lỗi nhớ đến nội dung cuộc gọi lúc nãy anh gọi cho Lục Lăng Tây, dở khóc dở cười. Không ngờ về nhà thì bản thân anh cũng nghe hiểu tiếng kêu của Tiểu Hôi, cũng thuộc những người cần phải giữ bí mật. "Được rồi, muốn ăn cá khô đúng không? Bây giờ liền làm cho mày đây". Phương Lỗi nói xong đặt Tiểu Hôi xuống, chuẩn bị chịu cơn buồn ngủ hầu hạ miêu đại gia cho tốt. Nào ngờ Tiểu Hôi vừa thoát khỏi tay anh đã nhảy lên nhanh nhẹn cho anh một vuốt, rồi ngồi xổm trước mặt anh, vênh váo tự đắc liếm móng vuốt của mình, kêu meo meo.
Phương Lỗi: "...".
Bây giờ anh cảm thấy nghe hiểu tiếng kêu của Tiểu Hôi hình như cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, trừ khi anh có thể chịu đựng được cái giọng điệu "phàm nhân ngu xuẩn" này của Tiểu Hôi.
Làm xong cá khô nhỏ cho Tiểu Hôi, Phương Lỗi lại gọi cho Lục Lăng Tây. Nội dung lần này rất rõ ràng, rốt cục anh cũng giao lưu được với Tiểu Hôi, nhưng bây giờ anh đổi sang con mèo khác có kịp không?
Lục Lăng Tây: "...".
Cúp máy lần hai, Lục Lăng Tây quay người liền thấy Nhan Việt. Chắc là do vẻ mặt cậu quái lạ quá nên Nhan Việt bước nhanh đến, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?".
Lục Lăng Tây lắc đầu, kể lại chuyện Phương Lỗi lên án tội ác của Tiểu Hôi, Nhan Việt nghe vậy bật cười. Nhìn sắc mặt Tiểu Tây không tốt anh còn tưởng là có chuyện gì chứ, thì ra là về Tiểu Hôi. "Lần sau gặp Phương Lỗi thì đưa cho anh ta mấy cái băng dán cá nhân". Nhan Việt cười khẽ nói.
Lục Lăng Tây tưởng tượng vẻ mặt của Phương Lỗi khi nhận băng dán cá nhân, nhịn cười gật đầu.
"Đúng rồi, Phương đại ca nói gần đây phát hiện mấy người có thể trò chuyện với động vật, bên trên yêu cầu giữ bí mật chuyện này".
Nhan Việt nhướng mày, "Mấy ngày nay không liên lạc được với anh ta là vì điều tra chuyện này?".
Lục Lăng Tây ừ một tiếng, lại hơi lo lắng hỏi: "Chuyện giữ bí mật này chỉ là tạm thời, sẽ không giấu luôn đúng không?".
Nhan Việt cười cười, sờ đầu Lục Lăng Tây, làm cậu yên lòng: "Yên tâm đi, chuyện kiểu này không giấu đi được".
Theo môi trường ở Phượng Thành dần thay đổi, thì chuyện người và động vật có thể trò chuyện sẽ ngày càng nhiều hơn, không thể hoàn toàn giữ bí mật được. Nhan Việt tin rằng hiện giờ đã có những phóng viên nhạy bén đã theo dõi tin tức này, sắp không ém nhẹm được nữa. Chờ cho đến khi bên trên không thể ém nhẹm được chuyện này nữa, thì người tiến hóa ở Phượng Thành cũng đã có số lượng khá lớn. Đến lúc đó cho dù Lục Lăng Tây bị phát hiện có khác thường gì thì xen lẫn trong những người tiến hóa kia cũng không quá nổi bật.
Nhan Việt vừa nói vậy, Lục Lăng Tây sau khi suy nghĩ cẩn thận cũng không đặt chuyện này ở trong lòng nữa.
Đợi đến khi tổ chuyên gia mà Phương Lỗi nói âm thầm đến Phượng Thành, thì trúc trong phòng thí nghiệm cũng đã đến lúc có thể dời đi trồng trên núi. Ngày dời đi Lục Lăng Tây và Trịnh Tân Hà đều dậy rất sớm, gần đây nhiệt độ rất cao, ban ngày không thích hợp để dời đi, chỉ có thể nhân lúc sáng sớm còn mát mẻ để làm.
Trịnh Tân Hà mang theo học sinh của mình và mười mấy thôn dân Lục Lăng Tây thuê cùng lên núi. Hôm qua mọi người đã đào hố xong rồi, hôm nay chỉ cần trồng cây vào là được. Cho đến trưa mới làm xong, Trịnh Tân Hà nhìn chồi non khắp núi, hài lòng nói với Lục Lăng Tây: "Mấy tháng nữa nơi này sẽ biến thành hai ngọn núi trúc. Đợi đến khi trúc đạt đến yêu cầu về độ cứng thì chúng ta có thể bắt đầu sản xuất".
Lục Lăng Tây nhìn theo tầm mắt của Trịnh Tân Hà, gió nhẹ thổi hây hây, màu xanh khắp núi rơi vào trong mắt. Tưởng tượng mấy tháng sau nơi này sẽ biến thành một biển trúc, một năm bốn mùa đều xanh tươi, Lục Lăng Tây cảm thấy tất cả những vất vả trước đây đều tan thành mây khói.
Trồng trúc xong, Trịnh Tân Hà ở không đến hai ngày lại chạy về Trung Kinh. Trước khi đi ông đặc biệt mang theo một khúc trúc cứng thành phẩm, nói là bên Trung Kinh có một hội nghị nghiên cứu và thảo luận, ông muốn đi quảng bá cho trúc cứng. Ông hăng hái dốc sức như vậy khiến Nhan Việt cũng phải bội phục, thầm nói với Lục Lăng Tây mặc dù lúc Trịnh Tân Hà cố chấp thì hơi đáng ghét, nhưng con người không tệ.
Lúc việc chuẩn bị sản xuất trúc cứng bên này đi vào quỹ đạo, thì thí nghiệm lâm sàng của Tô Lãng và Hoắc Vệ Bình về cỏ đông lăng cũng có tiến triển mang tính đột phá.
Sáng sớm hôm nay, Nhan Việt nhận được điện thoại của Tô Lãng, bảo anh có thời gian thì mang Tiểu Tây đến chỗ bọn họ xem thử.
Nhan Việt đoán được rất nhanh, "Thí nghiệm lâm sàng có hiệu quả?".
Tô Lãng ở đầu kia điện thoại cười cười, giọng nhẹ nhàng nói, "Nhan tổng đầu tư nhiều tiền như vậy, nếu không hiệu quả thì tôi cũng xấu hổ không dám đến tìm cậu, có đúng không?".
Nhan Việt cười theo, "Khi nào thì đến được?".
"Lúc nào cũng được. Tiểu Bảo cứ muốn gặp anh Tiểu Tây đấy".
Vào đầu năm, Nhan Việt đã giúp Tô Lãng lấy được phê chuẩn xét duyệt nghiên cứu lâm sàng loại thuốc mới. Tô Lãng và Hoắc Vệ Bình chính thức tuyển người tiến hành thử nghiệm lâm sàng. Lúc đó cha Phan Tiểu Bảo là Phan Lượng sau một hồi lựa chọn gian nan đã quyết định để Phan Tiểu Bảo tham gia thử nghiệm lâm sàng. Ban đầu Phan Lượng vừa tham gia thử nghiệm vừa chờ xem có tủy thích hợp để cấy ghép hay không. Nhưng theo tiến độ thử nghiệm, tế bào bạch cầu trong cơ thể Phan Tiểu Bảo dần thoái biến hoặc biến mất nhờ vào hoạt chất của cỏ đông lăng, bệnh của bé đã tốt lên hẳn. Mắt thấy Phan Tiểu Bảo đang ngày càng tốt hơn, trong lòng Phan Lượng yên tâm hơn, từ đó dốc hết tinh lực lên việc thử nghiệm thuốc mới.
Trong thời gian đó Phan Tiểu Bảo nếm không ít khổ. Có lẽ do ốm đau nên bé chín chắn sớm hơn, bé là người thử nghiệm nhỏ tuổi nhất, cũng hiểu chuyện nhất, chỉ là thỉnh thoảng nhắc đến anh Tiểu Tây.
Vào giai đoạn then chốt của thí nghiệm, đơn vị nghiêm cấm người ngoài ra ngoài. Bây giờ thí nghiệm đã có tiến triển, Tô Lãng liền nghĩ để Lục Lăng Tây đến xem. Anh không nói rõ được cảm giác trong lòng, dường như chính là một chấp niệm. Anh biết rõ hai Lục Lăng Tây đó không thể nào là cùng một người, nhưng không kìm được muốn đem những áy náy với thiếu niên đã chết đặt hết lên người Lục Lăng Tây. Ngay cả khi thí nghiệm của mình có tiến triển, điều đầu tiên anh nghĩ đến là muốn Lục Lăng Tây đến xem.
Sau khi nói chuyện với Tô Lãng xong, Nhan Việt cất di động, nhíu nhẹ mày. Tuy trong điện thoại Tô Lãng nói là mời anh đến xem, nhưng đã nhắc đến Tiểu Tây vài lần. Nhan Việt vẫn luôn cảm thấy thái độ của Tô Lãng với Lục Lăng Tây có hơi quái lạ, anh không hoài nghi là Tô Lãng đã đoán được bí mật sống lại của Lục Lăng Tây, mà là không thích Tô Lãng xem Lục Lăng Tây là thế thân. Tuy hai Lục Lăng Tây chính là cùng một người.
Chỉ là tuy Nhan Việt không thích, nhưng cũng không có cách nào ngăn không cho Lục Lăng Tây đi. Nhất là khi biết ông Triệu cũng tham gia vào nghiên cứu của bọn Tô Lãng, thì Lục Lăng Tây lại càng muốn đi xem.
"Ông Triệu rất lợi hại, có ông ấy ở đó thử nghiệm thuốc mới chắc chắn sẽ thành công". Lục Lăng Tây ngồi trên xe nghiêm túc nói.
Nhan Việt ừ một tiếng, bổ sung: "Bây giờ thử nghiệm thuốc mới thực ra đã xem như thành công rồi".
"Thật vậy sao? Vậy khi nào mới sản xuất được?".
Nhan Việt nghĩ nghĩ, "Phải xem quy định của quốc gia với thời gian thử nghiệm lâm sàng đã, nhưng có một vài loại thuốc đặc trị sẽ có đường thông qua nhanh hơn, đến lúc đó xem ý của mấy người Tô Lãng đã".
"Chắc chắn Tô đại ca rất muốn sản xuất sớm, trước đây anh ấy từng nói muốn phát minh ra loại thuốc đặc trị bệnh bạch cầu, như vậy sẽ không có nhiều người phải chịu khổ nữa". Lục Lăng Tây nói xong mới nhận ra là mình lỡ mồm, chột dạ nhìn Nhan Việt.
Nhan Việt mặt không đổi sắc cầm tay cậu, như không có việc gì nói: "Hình như Tô Lãng cũng từng nói vậy với anh, vẫn là Tiểu Tây nhớ rõ".
Giọng điệu của anh rất rùy ý, Lục Lăng Tây nhìn anh hình như không nghi ngờ gì, thầm thở phào một hơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...