Hôm nay sau khi ông Trương chẩn mạch, Tiêu Hồng bắt đầu những ngày uống thuốc đắng.
Chu Hiểu Mạn lo trong lòng hắn không vui, chủ động an ủi Tiêu Hồng, "Không có con thì thôi, trước đây là em nghĩ sai. Chờ Tiểu Hoa sinh con rồi còn có Tiểu Tây nữa, nhà chúng ta cũng đã náo nhiệt rồi. Sau này định cư ở Phượng Thành không sợ già rồi sẽ cô đơn, có con hay không đều được cả".
Tiêu Hồng nghe những lời này của cô trên mặt không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng lại thở phào một hơi. Mấy ngày nay luôn nghĩ đến chuyện trong lòng Hiểu Mạn dồn nén tâm sự mà ông Trương đã nói, chuyện này vừa lớn vừa nhỏ, nghĩ thông rồi thì không sao, cứ vương trong lòng thì sẽ ảnh hưởng đến cơ thể. Bây giờ mặc kệ Hiểu Mạn nghĩ gì, chuyện không có con đều do hắn hết, vậy thì Hiểu Mạn sẽ ít suy nghĩ tự trách mình hơn.
Sau khi uống thuốc Đông y một tuần, Tiêu Hồng tính thời gian cần về Tây Bắc một chuyến. Lần này về có khá nhiều chuyện cần làm, Tiêu Phong cũng cần đi theo hắn trở về. Trước khi đi Tiêu Phong tìm cơ hội nói chuyện với Nhan Việt, giao chuyện trong nhà và chuyện nhà kính trồng rau cho Nhan Việt. Cũng không phải y lo là sẽ có chuyện, mà là y sợ lỡ như có chuyện gì, y không kịp về thì còn có người quyết định.
Sau khi bọn họ đi, rất nhanh đã đến cuối tháng hai, Phượng Thành đón trận mưa xuân đầu tiên.
Mưa đúng vào lúc chạng vạng, mưa bụi bay bay trên không trung, đan thành tấm võng thật lớn, bao phủ cả Phượng Thành trong đó. Bởi vì sắc trời khá tối, nên các cửa hàng quanh Vi Viên Nghệ đều bật đèn. Vô số ngọn đèn hắt ra từ cửa sổ thủy tinh, xuyên qua hạt mưa bên ngoài, khiến cả con phố nhiễm màu sắc kỳ lạ.
Lục Lăng Tây đứng ở cửa Vi Viên Nghệ đón mấy giọt nước mưa, cảm giác lạnh lẽo, nhưng không khí thì không lạnh bao nhiêu, ngược lại có loại ấm áp ẩm ướt. Cậu thuận tay mở tấm bảng lên, hiện ra trước mắt cậu là một vùng lớn hơi trong suốt. Trên hình ảnh hơi trong suốt đó đang chảy một lớp nước màu xanh đen nhạt, đại biểu cho nước mưa rơi trên mặt đất. Lục Lăng Tây nhớ lúc đầu nước mưa mà cậu thấy là màu đen, bây giờ đã chuyển dần sang màu xanh đen. Điều này có nghĩa là khói bụi trên bầu trời Phượng Thành đã ít đi nhiều, nước mưa cũng sạch sẽ hơn.
"Gâu".
Đại Hắc luôn bình tĩnh ngồi xổm bên chân Lục Lăng Tây khi cậu mở tấm bảng trắng lên, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía đối diện, kêu cảnh cáo một tiếng.
Lục Lăng Tây theo nhìn về hướng đó, cách một con đường, con chó Husky màu xám bạc ngồi xổm trước cửa hàng thú cưng, lộ vẻ nóng lòng muốn đến. Nhưng vì Đại Hắc ở đó, nên chó Husky thử thăm dò đi về trước mấy bước, cũng không dám sang đây.
"Ô ô".
Chó Husky buồn bã vẫy đuôi với Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây bật cười. Cậu nhớ khi Đại Hắc vừa về, con chó Husky này hoàn toàn không sợ uy nghiêm trên người Đại Hắc, thường xuyên vui vẻ đến tìm Lục Lăng Tây, thuận tiện to gan lớn mật trêu chọc Đại Hắc. Sau mấy lần, Đại Hắc không nhịn được nữa hung hăng dạy dỗ nó. Lúc này nó mới nhớ kỹ sự lợi hại của Đại Hắc, không dám trêu chọc Đại Hắc nữa.
Lục Lăng Tây đoán, có thể chó Husky cảm nhận được khí tức của tấm bảng nên mới hưng phấn như vậy. Cậu cũng không để ý, tiếp tục cúi đầu chạm lên tấm bảng. Theo ngón tay cậu di chuyển, khu vực hơi trong suốt trên tấm bảng không ngừng mở rộng. Xem phạm vi tinh lọc, thì cả con phố của Vi Viên Nghệ đều ở trong hết, mà khu vực còn tinh lọc thì không ngừng thẩm thấu kéo dài ra xung quanh. Nhìn thấy vậy, Lục Lăng Tây rất vui mừng. Qua hơn nửa năm cố gắng, cả Phượng Thành đã có khoảng một phần mười diện tích được tinh lọc. Khu vực tinh lọc dường như đang tạo thành một vòng tròn, định bao Phượng Thành ở bên trong.
Cậu nhìn say sưa, đến khi Nhan Việt đứng trước mặt cũng không nhận ra.
"Tiểu Tây". Nhan Việt vừa nói vừa choàng áo khoác đang cầm trên tay lên người Lục Lăng Tây, nắm tay cậu nhíu mày, "Sao tay lại lạnh như vậy?".
Lục Lăng Tây hồi hồn cất tấm bảng đi, rồi mới nhận ra cậu đứng ở cửa lâu quá rồi, quần áo trên người bị mưa bụi thấm ướt. Cậu lắc đầu, "Không sao, thật ra không lạnh lắm". Trước khi Nhan Việt lên tiếng, Lục Lăng Tây đã vội đổi đề tài, "Nhan đại ca, anh làm xong việc rồi?".
Nhan Việt bất đắc dĩ nắm chặt tay Lục Lăng Tây, phối hợp việc dời đề tài của cậu. "Không còn chuyện gì nữa, anh đến đón em về nhà".
Lục Lăng Tây nhìn qua đồng hồ, mới đó mà đã sáu giờ rồi. Mấy ngày nay Tiêu Phong không ở đây, mỗi ngày cậu đều về sớm với Vương Thục Tú. "Chờ em dọn một lúc, rất nhanh là xong rồi". Cậu vừa nói vừa bưng mấy bồn hoa đặt ở bàn cạnh cửa vào trong, Nhan Việt cũng xắn tay áo lên cùng dọn với cậu.
Hai người dọn dẹp trong cửa hàng rồi chỉnh một vài thứ linh tinh, Lục Lăng Tây tắt đèn, khóa cửa rồi theo Nhan Việt chạy chậm lên xe.
Ở bên kia đường, chó Husky với đôi mắt trông mong nhìn Lục Lăng Tây, liên tiếp "ô ô" kêu.
Nhan Việt mở cửa sổ ra, "Con chó Husky kia sao vậy?".
"Có lẽ là thấy cô đơn".
"Hình như nó ở chỗ Đổng Chí gần một tháng rồi". Nhan Việt thuận miệng nói.
Lục Lăng Tây ừ một tiếng, từ trong cửa sổ vẫy tay với nó, nói với Nhan Việt: "Chủ nhân của nó ra nước ngoài, anh Đổng nói là đi đến châu Phi ba năm mới về được. Vì không tiện mang nó theo nên bảo anh Đổng tìm chủ nhân mới cho nó".
Cậu nói đến đây, Đại Hắc bỗng nhiên thò đầu từ ghế sau đến, ánh mắt thân thiết nhìn Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây khẽ cười, vươn tay gãi cằm nó. Cậu hiểu được ý của Đại Hắc, tuy chủ nhân của chó Husky vì tình huống đặc biệt, nhưng với chó Husky mà nói cũng vẫn là bị vứt bỏ. Chắc là Đại Hắc nghĩ đến mình nên mới có hành động như vậy.
Nhan Việt dường như cũng cảm nhận được tâm trạng của Đại Hắc, vươn một tay ra sờ đầu nó. Anh nghĩ nghĩ, hỏi: "Có yêu cầu gì với người nhận nuôi không?".
"Nhan đại ca?". Lục Lăng Tây hơi bất ngờ.
Nhan Việt cười khẽ, "Diệp Khang luôn muốn nuôi một con chó, mấy ngày nữa cậu ta sẽ đến Phượng Thành một chuyến, vừa lúc tìm chuyện cho cậu ta làm".
"... Diệp đại ca". Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ, thấy Diệp Khang cũng được. Ít ra Diệp Khang có tiền, chắc sẽ không vứt bỏ chó Husky giữa đường.
"Ngày mai em sẽ hỏi anh Đổng".
"Ừm".
Nhan Việt chỉ là bất chợt nghĩ đến Diệp Khang thôi, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì Diệp Khang và chó Husky cũng coi như là xứng đôi. Diệp Khang luôn trông ngóng buổi tối có thể mang chó đi lụa xe, loại trừ loại tính tình trầm ổn như Đại Hắc, thì chỉ có chó Husky có tính "hoạt bát" này mới đồng ý phối hợp với cậu ta.
Hai mươi phút sau, Nhan Việt lái xe đưa Lục Lăng Tây đến cửa. Trong khoảng thời gian này anh đón đưa Lục Lăng Tây sớm chiều, thường thường lượn một vòng trước mặt Vương Thục Tú. Vương Thục Tú từ cảnh ngầm thừa nhận lúc đầu đến bây giờ đã có thể thỉnh thoảng lên tiếng chào hỏi Nhan Việt, thái độ cũng ngày càng mềm hơn.
"Nhan đại ca, em về trước đây". Lục Lăng Tây lấy chìa khóa từ trên người ra, khẽ nói với Nhan Việt.
Nhan Việt cười gật đầu, đi sang nhà bên cạnh. Chưa đợi anh mở cửa, Tiêu Phong đã gọi điện đến. Nhan Việt hơi bất ngờ, tưởng là Tiêu Phong có chuyện gì, chờ đến khi anh nghe máy mới biết Tiêu Phong tìm anh vì chuyện của Lục Nhất Thủy.
Lần này Tiêu Phong đi theo Tiêu Hồng về Tây Bắc, hai người mất nửa tháng nhanh chóng bán sản nghiệp của mình đi. Nên bán thì bán, cần bán phá giá thì bán phá giá, ngoại trừ hai căn nhà để tiện cho bọn họ sau này về tế tổ, thì những thứ khác đã xử lý gần xong. Trong đó phiền phức nhất là quặng mỏ của Tiêu Hồng. Cũng không phải không có người mua, mà là người mua rất nhiều, Tiêu Hồng không thể không sàng lọc một lúc lâu.
Khác với những sản nghiệp khác, Tiêu Hồng thực sự có tình cảm với nó. Hắn yêu cầu người mua lại phải sắp xếp hợp lý cho công nhân trong đó, đặc biệt là trông kỹ Lục Nhất Thủy. Bây giờ Vương Thục Tú đang mang thai, không nói Tiêu Phong, Tiêu Hồng cũng không thể thả Lục Nhất Thủy về làm khổ Vương Thục Tú được. Bởi vậy, không phải ai trả nhiều tiền nhất là có thể mua được quặng mỏ.
Tóm lại, Tiêu Phong gọi cho Nhan Việt chính là để nói một tiếng, y đã sắp xếp xong cho Lục Nhất Thủy rồi, để Lục Nhất Thủy tiếp tục ở lại Tây Bắc đào than, tiền lương thì Tiêu Phong không lấy, giữ lại hết cho Lục Nhất Thủy. Chờ đến khi Lục Nhất Thủy già rồi không làm được gì nữa, thì cho gã số tiền kia để dưỡng già. Nói thế nào thì Lục Nhất Thủy cũng là cha ruột của Lục Lăng Tây, dù sao Tiêu Phong cũng phải nể mặt Lục Lăng Tây mà cho gã con đường sống.
Nhan Việt không có ý kiến gì về sự sắp xếp của Tiêu Phong, dù sao chỉ cần đảm bảo Lục Nhất Thủy không xuất hiện trước mặt Lục Lăng Tây là được.
Tiêu Phong nói một tiếng với Nhan Việt xong rồi lại nói cho Vương Thục Tú. Bây giờ Vương Thục Tú sống rất thoải mái, nhắc đến Lục Nhất Thủy cũng không thấy chán ghét như trước. Cô thở dài trong điện thoại, không nói gì cả. Như vậy cũng tốt, Lục Nhất Thủy cũng coi như là có công việc đứng đắn, kiếm tiền giữ lại cho bản thân gã ta, có ăn có uống không làm liên lụy đến Lục Lăng Tây nữa. Cuối cùng Vương Thục Tú nói với Tiêu Phong, chuyện này trước hết giấu Lục Lăng Tây đã, đỡ cho tiểu hỗn đản thấy không thoải mái. Đó cũng là ý của Nhan Việt.
Lục Lăng Tây cũng không biết mẹ mình và Nhan Việt lại bất ngờ có cùng ý kiến trong chuyện Lục Nhất Thủy. Sau khi tắm cho Đại Hắc xong, liền theo thói quen ôm Đại Hắc đọc sách.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi tí tách, từ chiều đến tối. Lục Lăng Tây đọc sách, lại gọi điện cho Nhan Việt, rồi chuẩn bị đi ngủ thì mưa vẫn không dừng. Cậu nằm bên cửa sổ ngắm nhìn, tuy mưa vẫn rơi, nhưng vì không lớn nên trong sân của tiểu khu vẫn không đọng nước lại. Nước mưa rơi xuống đất rất nhanh đã thấm xuống dưới nền đất, được rễ cây đang ngủ đông hấp thu tồn trữ.
Một đêm ngon giấc, Lục Lăng Tây cũng không biết mưa ngừng rơi lúc nào. Cậu mơ màng ngủ đến tận bảy giờ, kéo màn ra, ánh mặt trời ngày xuân xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, tia sáng màu vàng di động trên không trung, trong phòng ấm áp vô cùng thoải mái.
Lục Lăng Tây chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng mở to hai mắt. Trước tòa số 3, mấy cây liễu được trồng trong tiểu khu chỉ qua một đêm đã mọc chồi xanh mướt. Gió sớm mai lướt qua, nhánh cây thướt tha múa nhẹ trên không, màu sắc mùa xuân như ẩn như hiện. Cậu vội rửa mặt, kéo cửa ban công chạy ra ngoài. Trên mảnh đất ở sân sau, một đám cỏ nhỏ nhú lên dưới nền đất. Ánh mắt trời vàng óng, sương sớm trong veo, cỏ nhỏ non mượt, những thứ đó đan vào nhau, khiến người ta không hiểu tại sao lại thoải mái hơn hẳn.
Không chỉ có sân sau, sáng sớm khi Nhan Việt đón Lục Lăng Tây đi đến cửa hàng, nhìn suốt dọc đường, cây liễu ven đường đều đã mọc ra chồi mới. Hai bên ngã tư đường, trong khe hở dưới nền lát nơi nơi đều thấy màu xanh, thỉnh thoảng còn có đóa hoa nhỏ đo đỏ lay động đón gió. Cả thành phố không còn sự nặng nề của ngày đông, mà lộ ra sức sống tràn trề.
------------
Ngoi lên rồi lặn xuống ~(˘▾˘~)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...