Vương Thục Tú tuy không muốn nổi giận với Lục Lăng Tây, nhưng không có nghĩa là cô sẽ đồng ý cho hai người ở bên nhau ngay lập tức. Tiêu Phong dù nói rất có lý, nhưng trong lòng cô vẫn có chút băn khoăn, sợ sau này Lục Lăng Tây sẽ hối hận. Đêm nay cô gần như không ngủ được, lăn qua lăn lại nghĩ nên làm thế nào với Nhan Việt, là đồng ý cho Nhan Việt và tiểu hỗn đản qua lại, hay vẫn tạm thời cách ly hai người?
Lúc ăn sáng, Vương Thục Tú nghĩ đến chuyện tối qua lại thấy không yên lòng. Mấy ngày nay đều là Tiêu Phong đưa Lục Lăng Tây đến cửa hàng, cô còn chưa quyết định hôm nay có cần đưa đi hay không, bỗng nghe tiếng đập cửa bên ngoài.
"Mới sáng sớm mà ai đã đến vậy?". Vương Thục Tú thuận miệng nói.
Lục Lăng Tây gần cửa nhất, nhanh như chớp ra mở cửa. "Nhan đại ca". Người ngoài cửa khiến cậu bất ngờ, giật mình kêu lên, rồi theo bản năng quay đầu nhìn phản ứng của Vương Thục Tú.
Ngoài cửa, Nhan Việt với vẻ mặt ôn hòa đứng đó, chiếc áo khoác màu đen được may vừa người càng làm nổi bật dáng vẻ cao lớn của anh. Dường như anh đã đoán được là Lục Lăng Tây đến mở cửa, mỉm cười với cậu, dịu dàng nói: "Tiểu Tây ăn sáng chưa?".
Lục Lăng Tây mờ mịt gật đầu, rất nhanh đã nghĩ đến gì đó, căng thẳng hỏi: "Nhan đại ca, anh đến đây làm gì?". Nửa câu sau cậu nói rất nhỏ, sợ bị Vương Thục Tú nghe thấy.
Nhan Việt cười khẽ, vẻ mặt bình tĩnh, lướt qua Lục Lăng Tây khách khí gật đầu với Vương Thục Tú, nói: "Cháu đến đón Tiểu Tây đi đến cửa hàng". Giọng điệu vô cùng tự nhiên, như là tối qua chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Anh nói xong, không chỉ Lục Lăng Tây đầy vẻ kinh ngạc, ngay cả Vương Thục Tú và Tiêu Phong cũng không nói được nên lời.
Nhan Việt xem sự im lặng của Vương Thục Tú là đồng ý, trước mặt hai người lớn trong nhà thân mật vươn tay xoa đầu Lục Lăng Tây, dịu dàng nói: "Mau đi lấy áo khoác mặc vào đi, anh chờ em ở cửa".
Lục Lăng Tây nhìn Nhan Việt lại quay đầu nhìn Vương Thục Tú, tỉnh tỉnh mê mê mặc áo khoác, nhu thuận nói với Vương Thục Tú và Tiêu Phong: "Ba mẹ, con đến cửa hàng đây".
Nhan Việt cứ như vậy trước mặt người lớn trong nhà mang Lục Lăng Tây đi. Mãi cho đến khi Lục Lăng Tây ra cửa thì Vương Thục Tú mới hồi hồn lại. Cô thực sự không thể tin được chuyện vừa xảy ra, sao Nhan Việt lại có thể xem như không có việc gì đứng trước mặt bọn họ, còn đúng tình hợp lý đón Lục Lăng Tây đi.
"Nhan Việt cậu ta...".
Tiêu Phong bật cười trong lòng, trên mặt lại không dám để lộ ra, còn phải dỗ Vương Thục Tú. "Nhan Việt đưa Tiểu Tây đến cửa hàng cũng vừa lúc, Tiểu Hoa không phải em muốn chuyển nhà sao? Lát nữa chúng ta đến bên đó nhìn xem".
Nói đến chuyện chuyển nhà Vương Thục Tú còn nhớ có một chuyện như vậy. Trước đây cô muốn chuyển nhà là vì cách ly Lục Lăng Tây với Nhan Việt. Còn về phần không gian dành cho đứa bé trong bụng, chờ đến lúc nó sinh ra còn rất lâu, cũng không vội lắm. Nhưng mà... Vương Thục Tú hơi do dự, cô còn nhớ lời Tiêu Phong nói hôm qua, Lục Lăng Tây ở bên Nhan Việt rất vui vẻ, cô ép bọn họ xa nhau cũng chẳng để làm gì. Vậy cô còn muốn chuyển nhà nữa sao?
Lúc cô do dự, Tiêu Phong đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, bất đắc dĩ lắc đầu. Tiểu Hoa dù mạnh miệng thế nào thì trong lòng vẫn đặt ý muốn của Lục Lăng Tây lên đầu. Ngược lại khiến Nhan Việt được lợi, y nên nói Nhan Việt không hổ là xuất thân từ loại gia đình kia sao, thực sự đã phát huy cái gì gọi là mặt dày tâm đen.
"Chuyển nhà cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, mấy ngày nay anh cả cũng đã mua không ít đồ, muốn thu dọn xong không biết đến khi nào, trước nhìn đã rồi tính sau".
"Được, nhìn trước rồi tính sau".
Vương Thục Tú bị Tiêu Phong dời đề tài đi, cũng tiện đà thỏa hiệp chuyện chuyển nhà.
Tất nhiên bây giờ Lục Lăng Tây còn không biết mẹ mình đã do dự về chuyện có nên chuyển nhà hay không, cậu đang vui vẻ ngồi bên cạnh Nhan Việt, nói về những chuyện xảy ra hai ngày nay trong cửa hàng. Có một số việc cậu đã nói với Nhan Việt trong điện thoại, nhưng có vài việc nhỏ vẫn chưa kịp nói, đi đường mười mấy phút cũng vừa đủ để cậu nói rồi.
Ở chỗ đèn xanh đèn đỏ cách Vi Viên Nghệ gần nhất, Nhan Việt dừng xe chờ đèn đỏ. Lục Lăng Tây đang nói những chuyện thú vị của Đại Hắc lúc ở chỗ Phương Lỗi, Nhan Việt bỗng vươn tay cầm tay Lục Lăng Tây, năm ngón dùng sức nắm chặt tay cậu.
"Nhan đại ca...".
Nhan Việt nghiêng đầu nhìn Lục Lăng Tây khẽ cười, tướng mạo anh vốn anh tuấn, lúc này mặt trời vừa lên cao, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua cửa kính xe bao trùm lên nụ cười của Nhan Việt một tầng ánh sáng dịu nhẹ. Ánh mắt anh nhìn Lục Lăng Tây rất chăm chú, sâu thẳm tối đen, như vòm trời ngân hà, mang theo dịu dàng khiến người chìm đắm.
Tim Lục Lăng Tây đập thình thịch, Nhan Việt không nhìn dòng xe cộ hai bên rướn người sang hôn lên môi Lục Lăng Tây, rồi cười nói: "Lúc sáng khi em mở cửa anh đã muốn hôn em rồi, anh vẫn luôn nhịn đến bây giờ".
Anh nói thẳng ra như vậy, vành tai Lục Lăng Tây lập tức đỏ bừng lên.
Tâm trạng Nhan Việt rất tốt, không chỉ vì Lục Lăng Tây ở bên cạnh anh, mà còn vì thái độ lúc sáng của Vương Thục Tú. Tất nhiên anh sẽ không ngây thơ mà nghĩ rằng qua một đêm là Vương Thục Tú sẽ đồng ý cho Lục Lăng Tây ở bên anh, nhưng anh nhìn ra được cô đã mềm lòng, bây giờ chỉ đang lặng lẽ giằng co. Nhan Việt biết phải vứt mấy thú đoạn mưu kế đi, cách duy nhất anh có thể làm Vương Thục Tú lung lay là tốt với Lục Lăng Tây. Làm một người mẹ, đó cũng là điều mà Vương Thục Tú muốn nhìn thấy.
Đèn xanh sáng lên, Nhan Việt thả tay Lục Lăng Tây ra, rẽ vào con phố của Vi Viên Nghệ. Nhan Việt còn có việc, đưa Lục Lăng Tây đến cửa hàng là phải đi rồi. Trước khi đi nhờ cây xanh trong cửa hàng che lấp, Nhan Việt ôm Lục Lăng Tây hôn một lúc lâu mới lưu luyến rời đi.
"Đến tối anh sẽ tới đón em về nhà". Nhan Việt dịu dàng dặn cậu.
Lục Lăng Tây nghe lời gật đầu.
Tiễn Nhan Việt đi, rất nhanh Lục Lăng Tây đã bận rộn hẳn lên. Vi Viên Nghệ nghỉ Tết mấy ngày, có rất nhiều khách hàng cũ đã tìm đến đây sau Tết. Tuy hiện giờ Vi Viên Nghệ chủ yếu kiếm tiền từ các loại thực vật tiến hóa như Điếu Lan, thu hải đường, những thứ linh tinh khác kiếm không được bao nhiêu, nhưng Lục Lăng Tây vẫn thích ở trong cửa hàng, mỗi ngày đón tiếp những khách hàng khác nhau.
Nhan Việt vừa đi chưa được bao lâu, ông Trương đã ôm hoa lan bảo bối của mình đến Vi Viên Nghệ. Lúc trước ông cụ luôn nói muốn đến, nhưng nếu không phải Lục Lăng Tây có việc thì là ông có việc, kéo dài mãi đến hôm nay hai người mới có thời gian.
Ông Trương vừa vào cửa liền cười tủm tỉm gọi Lục Lăng Tây, "Tiểu Tây, mau đến xem hoa của ông".
Lục Lăng Tây bỏ bình tưới cây trong tay xuống, đi đến đón tiếp. Ông Trương rất nâng niu hoa lan của mình, trồng nó trong cái chậu gốm tốt nhất. Lúc đầu ông muốn dùng chậu tử sa, đó cũng là chậu hoa có giá đắt nhất hiện nay, nhưng lại bị Lục Lăng Tây ngăn lại. Chậu tử sa tuy có vẻ ngoài vừa đẹp lại lịch sự tao nhã, nhưng tính thông khí và tính thấm nước không phải là tốt nhất. Trong các loại chậu hoa thông thường như chậu đất, chậu sứ, chậu bằng gỗ sơn mài vân vân, thì chậu gốm có tính thông khí và thấm nước tốt nhất.
Không chỉ có chậu hoa, mà đất và phân bón dùng cho cây hoa lan này đều là loại tốt nhất ở Vi Viên Nghệ. Ông Trương đã bỏ ra không ít thời gian và tâm huyết tỉ mỉ chăm sóc cây hoa lan này, dùng lời ông Triệu nói thì, ông Trương chắc cũng chưa từng quan tâm đến bản thân mình như vậy.
Những nỗ lực của ông Trương đã được đền đáp, cây hoa lan trước mắt nhìn cứng cáp khỏe mạnh, lá cây thon dài đầy sức sống, trơn mượt sáng bóng, xanh tươi ướt át, nhìn là thấy thích rồi. Lục Lăng Tây theo thói quen quét radar tinh thần qua, dữ liệu về cây hoa lan xuất hiện trong đầu cậu.
Tên thực vật: Lan dại
Nhu cầu của thực vật: Không
Khả năng sống của thực vật: Rất cao
Trạng thái của thực vật: Sơ cấp điên phong
Đạt đủ điều kiện tiến hóa của thực vật, mời lựa chọn phương hướng tiến hóa của thực vật.
Lục Lăng Tây khá bất ngờ, nửa năm trước lúc cậu bán cây lan này cho ông Trương thì nó vừa được cậu cứu sống, bộ rễ mới còn rất yếu ớt, nếu không chăm tốt thì có thể sẽ chết. Không ngờ được ông Trương cẩn thận chăm sóc, qua nửa năm gốc lan này đã đạt đủ điều kiện tiến hóa.
Lục Lăng Tây liếc qua phương hướng tiến hóa mà tấm bảng cung cấp, những loại hoa cỏ thuộc loại thưởng thức đa số là có hai phương hướng tiến hóa giống nhau, một là đóa hoa đẹp hơn, hai là mùi thơm của hoa. Lục Lăng Tây không tự tiện quyết định, mà như tùy ý hỏi ông Trương một câu, "Ông Trương, ông thích hoa lan nhìn đẹp hơn hay là mùi hoa thơm hơn ạ?".
Ông Trương không hiểu ý của cậu, cười nói: "Đều thích cả".
Lục Lăng Tây cẩn thận sờ đất trong chậu hoa, có vẻ hơi khô, liền thuận tay tưới chút nước, đào rễ hỏi: "Thích cái gì hơn ạ?".
Cậu vừa hỏi như vậy lại khiến ông Trương suy ngẫm. Ông thử nghĩ, hoa lan là đẹp, đẹp đến tố khiết thanh nhã, hoa lan là thơm, thơm đến tự nhiên nhẹ nhàng, đúng là không dễ chọn. Nhưng nếu Tiểu Tây đã hỏi vậy, ông Trương suy nghĩ một hồi lâu, đưa ra câu trả lời. "Là đóa hoa đẹp hơn đi. Mũi ông Triệu không ngửi được, mùi hoa ông ấy không bình phẩm được, nhìn hoa còn có thể nói ra một hai ba bốn năm".
Lục Lăng Tây không ngờ lý do của ông Trương lại là như vậy, buồn cười cúi đầu, nhân lúc ông Trương không chú ý liền chọn phương hướng tiến hóa là đóa hoa biến dị. Làm xong, Lục Lăng Tây cất tấm bảng thuận miệng hỏi vì sao ông Triệu không đến.
"Không phải là do thực nghiệm cỏ đông lăng của các cháu sao, đúng là câu hồn ông ấy qua đó rồi. Mấy ngày nay ông ấy ngay cả chợ hoa cũng không đi, có thời gian liền đến phòng thí nghiệm nhìn thực nghiệm".
Ông Trương một nửa là vui thay cho ông Triệu, một nửa là oán giận ông cụ bỏ mình lại một mình. Lục Lăng Tây nghe ra ý của ông Trương, cười vui vẻ.
"Ông thấy chán thì có thể đến Vi Viên Nghệ, trong vườn hoa có mấy bông hoa sơ trà đã nở, là biến dị của loại cánh hoa nhiều lớp hiếm thấy, lần sau cháu mang đến cho ông xem".
Ông Trương vừa nghe thấy biến dị thì mắt liền sáng lên, liên thanh nói: "Được được".
Một già một trẻ trò chuyện rất vui, ông Trương suýt nữa là quên mất mục đích mình đến đây. "Tiểu Tây, tháng năm cháu có rảnh không?".
Lục Lăng Tây sửng sốt, ông Trương cười cười, nói: "Đầu tháng năm vườn thực vật Côn Nam có tổ chức triển lãm hoa lan, tập hợp danh lan khắp nơi đến, nếu Tiểu Tây có thời gian thì đến xem. Ông và ông Triệu đã bàn rồi, cùng đi đến đó. Nếu Tiểu Tây có thể đi được thì đi cùng luôn, ông Triệu có họ hàng ở đó, ăn ở bao tất".
Ông Trương nói đến đó liền hơi trẻ con chớp chớp mắt với Lục Lăng Tây, "Cơ hội chiếm lợi của ông Triệu không thường có đâu, Tiểu Tây có thời gian thì phải đến, đừng tiếc tiền giùm ông ấy".
Ông Trương nói rất đáng yêu, Lục Lăng Tây híp mắt cười, thầm nghĩ Vương Triều Lượng cũng ở vườn thực vật Côn Nam, có lẽ cậu nên bớt chút thời gian đến xem. Dù là khu vực không mở cửa cho người ngoài xem của vườn thực vật hay là triển lãm hoa lan đều là cơ hội khó có được, lại vừa lúc ở cùng một nơi, nếu bỏ lỡ thì đúng là đáng tiếc.
-----------------
Mặt ko dày thì sao có vợ được 😆
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...