"Muội không sao chứ? Tại sao lại chạy vào trong nước, còn... khóc nữa?" Cố Thanh Sơn đặc biệt rất thích cảm giác được ôm nàng vào lòng như vậy, nhưng lại không dám ôm quá lâu, đành phải dùng tay đỡ nàng rồi nhẹ nhàng hỏi.
"Vừa rồi huynh đột nhiên không thấy." Trên mặt Ninh Hinh vẫn còn vương nước mắt, bộ dáng yếu ớt nói.
"Bỗng nhiên có gió, ta sợ gió to làm hỏng trang sức nên lặn xuống nước chờ nó thổi qua, muội đây là... vì lo lắng cho ta mà khóc sao?" Khóe miệng của Cố Thanh Sơn không tự chủ được khẽ nhếch lên, đem trang sức thắng được để vào trong tay nàng.
"Muội còn tưởng huynh bị sặc nước." Ninh Hinh nhận trang sức, cúi đầu ngắm kỹ, quả nhiên là vô cùng xinh đẹp, chính là nếu vì cái này mà hắn phải mạo hiểm tính mạng thì nàng tình nguyện không cần.
Cố Thanh Sơn khom lưng bế nàng lên đi tới bờ mới buông xuống, săn sóc nói: "Nước lạnh, muội lên xe ngựa thay quần áo đi, đừng để bị nhiễm phong hàn."
Ninh Hinh gật đầu, đi theo sườn đê về phía xe ngựa, còn Cố Thanh Sơn thì hướng về đám thanh niên đang leo lên bờ nói câu cảm tạ, bị một người trong đám hung hăng vỗ vài cái vào vai: "Tiểu tử ngươi bản lĩnh a, có thể nín thở lâu như vậy."
Cố Thanh Sơn vẫn đứng vững vàng, không có vì bị vỗ mấy cái mà lung lay, hắn cười đáp: "Lúc ta còn ở trong quân cũng thường bơi lội dưới sông Hoàng Hà, chút sóng gió này không tính là gì cả. Ta gọi là Cố Thanh Sơn, là người huyện Lai Thủy, về sau các huynh đệ nếu có dịp ghé đến, hỏi thăm đến Ninh gia trang, ta nhất định chiêu đãi các ngươi."
"Tốt." Mọi người cười to, xưng huynh gọi đệ vui vẻ hàn huyên.
Một cô nương gan lớn nhìn chằm chằm hắn nãy giờ, thấy Ninh Hinh thay quần áo xong từ xe ngựa đi lại, vội vàng bước qua hỏi: "Cô nương, đó là tình lang của ngươi sao?"
Ninh Hinh ngẩn ra, liếc mắt nhìn Cố Thanh Sơn đứng cách đó không xa, vừa vặn hắn cũng đang nhìn về phía này, mỉm cười với nàng.
"Không, không phải, đó là đại ca của ta." Ninh Hinh vội vàng giải thích.
"Ta cũng đoán là không phải." Cô nương mặc áo màu xanh lục cười hắc hắc, nhanh chóng đi qua Ninh Hinh, chạy đến chỗ Cố Thanh Sơn nói: "Vị đại ca này, ngươi từ nơi khác đi ngang qua đây, chắc chưa kiếm được chỗ ăn cơm đúng không? Không bằng liền đi nhà ta, nhà ta phòng nhiều, ngươi cũng có thể lưu lại một đêm, ngày mai hãy tiếp tục lên đường. Cha ta nếu biết ngươi là người đứng đầu cuộc thi năm nay khẳng định phải cùng ngươi uống mấy ly."
Cô nương mặc quần áo màu xanh tuổi không lớn lắm, khoảng chừng mười ba mười bốn. Đối mặt với cô nương nhiệt tình, hiếu khách như thế, Cố Thanh Sơn không có nghĩ nhiều, vui vẻ đáp ứng: "Tốt a, chúng ta cũng đang định tìm một gia đình nào đó xin ngủ trọ một đêm."
Cô nương kia nghe vậy, đôi mắt liền lóe sáng, khẽ liếm môi, cúi đầu cười trộm.
Ninh Hinh bỗng nhiên có chút không thoải mái, miệng nhỏ mím lại, liếc nhìn cô nương kia một cái, nhíu mày.
"Ninh Hinh, chúng ta liền ghé nhà cô nương này ngủ nhờ một đêm đi, muội... muội làm sao vậy?" Cố Thanh Sơn xoay người lại thấy vẻ mặt nàng không vui lắm. "Muội không muốn đi?" Cố Thanh Sơn thử thăm dò hỏi.
Ninh Hinh lại nhìn lướt qua cô nương còn đang không kiêng nể gì nhìn Cố Thanh Sơn, rõ ràng tâm tư nàng ta không thuần khiết. Cố Thanh Sơn nhìn theo ánh mắt của nàng, liền bắt gặp đôi mắt cực nóng của cô nương kia, trong lòng khẽ động, hắn tựa hồ đã đoán ra được một chút.
Cố Thanh Sơn khóe môi nhếch cao, vui vẻ cười. Ninh Hinh thấy hắn cùng cô nương kia liếc nhau còn cười vui vẻ như vậy, trong lòng càng thêm bực bội, xoay người chạy về xe ngựa ngồi.
Cố Thanh Sơn nhặt lên quần áo của hắn, từ trong túi tiền móc ra một ít, lại bắt hai con cá trong thùng gỗ đi đến chỗ cô nương mặc quần áo màu xanh nói vài câu, xong xuôi thì đi lại xe ngựa. Đến gần, hắn nhìn Ninh Hinh không chớp mắt, nở nụ cười.
Ninh Hinh dẫu môi, quay mặt đi không để ý đến hắn, rồi lại nhịn không được nhắc nhở nói: "Quần áo của huynh còn ướt, huynh không thay sao?"
"Đang giận mà vẫn còn quan tâm ta sao? Thật đúng là muội muội tốt của ta a." Cố Thanh Sơn cười trêu ghẹo nói.
Mặt Ninh Hinh bỗng đỏ lên, không thèm để ý đến hắn, liền thấy hắn cột cá vào một bên, vung roi bắt đầu đánh xe. Cũng không biết có đi đến nhà cô nương người ta hay không, trước khi đi còn cùng người ta nói gì đó cơ mà. Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên có một cơn gió xoáy bay qua đây, Cố Thanh Sơn tay nhanh mắt lẹ ôm nàng vào trong ngực xoay người tránh sang một bên, che chở nàng khỏi bị bụi và cát bay vào mắt.
"Muội vào trong buồng xe đi, gió càng lúc càng lớn, một lát đến nơi huynh gọi. Vừa rồi cô nương kia có nói cho ta biết đường đi, muội nói xem, chúng ta rốt cuộc có nên đi đến nhà nàng không?" Cố Thanh Sơn lưu luyến buông nàng ra, cố ý chọc nàng.
Ninh Hinh vừa nghe lời này liền bực mình, tính luôn cả tội hắn tùy tiện ôm nàng, không vui nói: "Huynh là người đánh xe, huynh quyết định, huynh thích đi thì đi."
Nhìn nàng vội vàng chui vào trong buồng xe, Cố Thanh Sơn im lặng cười thầm mãi. Hắn vô cùng thích nàng như vậy, Ninh Hinh của hắn cũng sẽ ghen a, không cho hắn đi đến nhà cô nương khác, so với cả ngày không để ý đến hắn, còn khách khí nói cám ơn hắn thì tốt hơn vạn lần.
"Tới rồi, xuống xe thôi." Cố Thanh Sơn xuống xe trước, nắm chắc dây cương ngựa để giữ cho nó đứng yên.
Bên trong buồng xe không hề có động tĩnh gì, coi bộ nàng không tính toán đi ra. Hắn không nhịn được bật cười, cất cao giọng nói: "Vậy muội ngồi cẩn thận nhé, chỗ này có một cái cửa nhỏ sẽ hơi khó đi một chút."
Ninh Hinh tức giận bĩu môi, không để ý tới hắn. Nàng có lòng tốt mà hắn lại nghĩ nàng nhiều chuyện, rõ ràng cô nương kia không có mục đích tốt, nàng không hy vọng người thiện lương như hắn bị lừa, nhưng chính hắn tự động đi hỏi đường đến nhà người ta, quả thật đúng là hết thuốc chữa.
"A." Đột nhiên đầu nàng đụng phải góc xe ngựa.
"Muội đó..." Cố Thanh Sơn siết chặt cương ngựa vén rèm lên xem nàng, "Không có bị đụng đau chứ?"
Tự nhận bản thân là người có lòng chính nghĩa, Ninh Hinh quét mắt liếc hắn một cái, không nghĩ trả lời, lại đột nhiên phát hiện bên ngoài xe ngựa hình như là một cái miếu, không phải là nhà người khác.
Nàng vội vàng bò ra khỏi xe, nhìn xung quanh hỏi: "Đây là miếu thổ địa sao? Huynh không đi nhà cô nương kia à?"
"Nơi muội không thích sao ta có thể đi chứ. Vừa rồi ta chỉ qua nói vài câu từ chối nàng ta, tiện thể hỏi xem gần đây có nơi nào có thể nghỉ tạm qua đêm hay không thôi. Muội đó nha, khi nào mới có thể hiểu rõ tấm lòng của ta chứ, aizzz." Nói những lời này xong, hắn không dám nhìn nàng, một bên dắt ngựa, một bên lải nhải, liền tính bị nàng hỏi lại, hắn cũng có cớ nói sang việc khác.
Ninh Hinh nhảy xuống xe ngựa, cười vô cùng ngọt ngào với hắn: "Thực xin lỗi, Thanh Sơn ca, muội không nên giận huynh. Tại muội thấy cô nương kia không có ý tốt, mới không hy vọng huynh đi nhà nàng ta."
Cố Thanh Sơn đem ngựa dắt đến cột vào một cây cột ở trong góc tường, lại lấy một đống cỏ khô từ sau xe bỏ cho nó ăn. Nhìn nàng tâm trạng không sai, liền trêu ghẹo nói: "Nàng ta có thể làm gì ta chứ, nhiều nhất muốn ta làm trượng phu của nàng thôi. Ta cũng hai mươi tuổi rồi, còn chưa có nương tử, vừa vặn nàng ta xuất hiện không phải rất tốt sao? Hiện tại thì hay rồi, muội làm ta mất đi một cơ hội cưới vợ, nếu ta không thể cưới được vợ thì muội phải chịu trách nhiệm đó."
"Muội... tại sao muội phải chịu trách nhiệm chứ?" Vẻ mặt nàng ngốc ngốc nhìn hắn.
Cố Thanh Sơn cười ha ha vươn tay khẽ xoa đầu nàng, rồi bảo nàng ôm cỏ khô lại gần cửa để nhóm lửa nướng cá.
Rất nhanh con đầu tiên nướng tốt hắn liền đưa cho nàng, còn bản thân tiếp tục nướng con thứ hai.
Ninh Hinh vừa ăn cá vừa suy nghĩ những lời hắn nói. Ý hắn là muốn nàng chịu trách nhiệm làm mai cho hắn sao? Các cô nương trong thôn nàng đều nhận thức, Tiểu Hà tuy khỏe mạnh nhưng lại không xinh đẹp, Ninh Vân khuôn mặt được nhưng nhân phẩm lại không tốt, Ngô Lan Lan hàm hậu thành thật, chính là cha mẹ nàng ta chỉ một lòng muốn con rể có tiền, nếu làm mai cho hắn có thể hay không khiến cuộc sống của hắn không tốt?
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cảm thấy hắn quá tốt, quá ưu tú, trong thôn thế nhưng không có một cô nương nào xứng với hắn.
"Nha đầu ngốc, muội không lấy xương ra không sợ bị hóc sao?" Cố Thanh Sơn cười nhắc nhở.
"A." Ninh Hinh lúc này mới phát hiện mình ăn một miếng cá có không ít xương, vội vàng nhả ra, rồi cẩn thận lấy một miếng khác ăn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thanh Sơn ca, muội đều đã nghĩ hết một lượt tất cả các cô nương trong thôn chúng ta có độ tuổi thích hợp, giống như không có ai thích hợp với huynh, không phải muội không nghĩ chịu trách nhiệm, không làm mai cho huynh mà thật sự... do huynh quá ưu tú, nên không tìm được ai phù hợp hết."
Cố Thanh Sơn nghe xong liền sửng sốt, quả thực hắn rất muốn cười, nha đầu ngốc này cư nhiên nghĩ muốn làm mai cho hắn, dấm chua vừa rồi đã đi đâu mất? Không còn đối thủ này, lập tức kiếm một đám đối thủ khác.
"Ta không vội, muội cũng còn chưa đính hôn mà." Hắn thần sắc nhàn nhạt, hảo tâm nhắc nhở.
Ninh Hinh nghẹn lời, khuôn mặt ửng đỏ, cúi đầu ăn cá.
Hai người đều im lặng, chỉ nghe được tiếng gió từ bên ngoài, chẳng bao lâu trời liền đổ mưa, từng giọt rơi lộp độp. Cái miếu hoang này cũng không có ấm áp gì, ăn no bụng, hắn liền bảo nàng nhanh chóng chui vào trong chăn.
Một đêm mưa gió, nàng ngủ cảm thấy lạnh liền nằm sát hắn. Hắn xốc chăn lên cho nàng trong lúc ngủ mơ thuận lợi chui vào trong lòng hắn tìm ấm áp. Cứ ôm nàng như vậy, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho nàng, thật hy vọng trời đừng bao giờ sáng, cứ như thế này qua cả đời thì tốt biết mấy.
Sáng sớm Ninh Hinh tỉnh lại liền cảm thấy ấm áp, xuyên qua rèm xe ngựa nhìn ra bên ngoài, thấy trời đã sáng, từng tia nắng bắt đầu xuất hiện, thảo nào ấm áp như vậy.
Không đúng, nàng giơ tay ra liền chạm phải một cái gì đó cứng rắn, ngón trỏ vừa vặn ấn vào cái mũi của hắn, đây là... nàng đột nhiên che lại miệng mình, sợ bản thân hét lên khiến hắn tỉnh dậy.
Tại sao nàng lại nằm trong ngực hắn, còn gối lên cánh tay hắn nữa chứ, may mắn hắn còn chưa tỉnh. Ninh Hinh cả kinh trong lòng loạn thành một đoàn, quay đầu nhìn ổ chăn trống rỗng của mình, vẻ mặt không thể nào tin được. Nàng ngủ thế nhưng có thể nhào vào trong ngực hắn? Sao trước kia nàng không biết bản thân có bản lĩnh này?
Chân tay nàng nhẹ nhàng dịch trở về, lại trượt đến đuôi xe, nhanh chóng đeo giày rồi đi ra ngoài.
Cố Thanh Sơn mở mắt, thở ra một hơi, muốn khống chế nhịp tim đập để nàng không phát hiện hắn đang giả vờ ngủ cũng không phải là chuyện dễ dàng a, vừa rồi hắn cơ hồ xuýt nữa chết vì nghẹn.
Duỗi tay sờ sờ vị trí trái tim, cảm giác giống như nàng vẫn còn đặt tay ở chỗ này, một khắc khi nãy, nơi nào đó ở phía dưới cũng không tự chủ được mà có phản ứng, may mà hắn cuộn chân lại chứ không đụng vào nàng thì không biết nàng còn xấu hổ đến mức nào nữa.
Hắn quá thích nàng rồi, làm sao bây giờ? Chỉ cần nàng đụng nhẹ vào hắn một cái thôi là cơ thể liền có phản ứng, về sau nếu thật sự thành thân rồi, một ngày không muốn nàng hai ba lần chỉ sợ tiêu không được hỏa. Nghĩ đến sau này có thể thoải mái ôm nàng thân mật, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng ngọt ngào, miệng cười không khép lại được, nơi nào đó ngày càng cứng rắn.
Hôm nay hắn ngủ cho đến khi mặt trời lên cao mới chậm rì rì dậy. Ninh Hinh có chút buồn bực, trước kia trời còn chưa sáng hắn đã dậy rồi, chẳng lẽ do tối hôm qua bị nàng ôm nên ngủ không tốt?
Hai người đều làm ra vẻ chuyện gì cũng không xảy ra mà tiếp tục lên đường, giữa trưa liền thấy được một tòa thành hùng vĩ, mặt trên có khắc ba chữ to: cửa Triệu Bắc.
Yến Nam, Triệu Bắc từ xưa đến nay là vị trí quan trọng của quân sự. Trong trấn có không ít tửu lâu, hai người ăn một bữa cơm trưa phong phú, rồi mới thảnh thơi hỏi đường từ tiểu nhị.
"Thôn phía trước gọi là thôn Táo Lâm, đi qua đó sẽ gặp thôn Lý Quảng, ở cửa thôn có bức tượng tướng quân Lý Quảng nên rất dễ nhận ra. Tới đó, các ngươi liền đi theo sườn đê thẳng về bên phải gặp một thành trì rất lớn đó chính là thành Mạo Châu." Tiểu nhị trong tửu lâu vô cùng nhiệt tình chỉ rõ chi tiết đường đi, hai người nghe xong vui vẻ lên xe ngựa xuất phát.
Hàng cây mọc xuôi theo bờ đê, gió thổi vi vu, lướt nhẹ qua mặt, vô cùng mát mẻ. Cố Thanh Sơn đứng ở trên xe, bẻ một cành liễu rũ xuống, đôi tay linh hoạt quấn vài cái rất nhanh một cái vòng hoa xinh xắn xuất hiện, hắn liền cài lên đầu nàng.
Ninh Hinh đột nhiên nhớ đến hồi còn nhỏ chơi trò gia đình, hắn cũng tết một vòng hoa như thế làm sính lễ cưới nàng. Ký ức hồi nhỏ đối với hắn ấn tượng vô cùng sâu, hắn bỗng quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt nàng, nửa thật nửa đùa hỏi: "Sau này ta không lấy được vợ, sẽ tết một cái vòng hoa cưới muội được không?"
Ninh Hinh ngượng ngùng lấy vòng hoa xuống, nhẹ giọng nói: "Huynh vừa tốt, vừa có bản lĩnh, sao có thể không cưới được vợ chứ, đừng có trêu ghẹo muội nữa."
Cố Thanh Sơn không tỏ ý kiến gì mà chỉ cười cười ra roi thúc ngựa chạy. Rất nhanh bọn họ liền đi qua thôn Táo Lâm thì nhìn thấy phía trước xuất hiện một pho tượng tướng quân.
Cố Thanh Sơn lúc còn ở trong quân cũng có nghe về sự tích bắn cung của Lý Quảng, hắn cầm cung tên của mình xuống xe, hướng đến pho tượng vái ba cái.
"Thanh Sơn ca, người kia là ai vậy? Vì sao huynh lại vái?" Ninh Hinh hỏi.
"Lý Quảng là một vị tướng quân triều Hán, rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Có một ngày trên đường hắn đi săn thú về đi ngang qua thôn Hổ Thạch thì trời tối, ánh trăng mông lung, xung quanh thì toàn bụi cây rậm rạp, theo làn gió hắn nghe có tiếng động liền dương cung bắn một mũi tên về phía đó, chỉ nghe vèo một cái rồi cắm phập vào con mồi. Sau đó hắn giục ngựa tiến lại xem kỹ liền ngạc nhiên, hóa ra hắn bắn không phải là một con vật hoang dã nào cả mà là một con hổ bằng đá. Muội nghĩ coi, công phu phải tốt như thế nào mới có thể bắn một phát cắm phập vào tảng đá như thế. Từ đó các bá tánh xung quanh biết được càng thêm kính yêu hắn, bọn Hung Nô cũng nghe qua chuyện này, sợ hãi nhiều năm không dám xâm lấn." Cố Thanh Sơn vô cùng kiên nhẫn ngồi kể cho nàng nghe chuyện xưa.
"Thanh Sơn ca, huynh đi lính mấy năm quả thực giống như thay đổi thành một người khác vậy, huynh hiểu biết thật là nhiều." Ninh Hinh vẻ mặt tràn đầy sùng bái nhìn hắn.
Cố Thanh Sơn đối với biểu tình của nàng vô cùng vừa lòng, tự hào ưỡn thẳng ngực.
Rất nhanh bọn họ liền nhìn thấy một tường thành cao ngất, còn chưa vào thành đã thấy một tòa miếu thờ rộng lớn, ở giữa có treo bảng ghi ba chữ to: "Dược vương miếu".
"Không sai, chính là nơi này, muội nhìn chỗ kia xem, không phải là thượng cổ thần y Biển Thước hay sao?" Cố Thanh Sơn kích động nói.
Tâm tình của Ninh Hinh cũng rất kích động, nàng nói: "Thật tốt quá, vậy là đại ca muội được cứu rồi. Chúng ta mau đi tìm Thần tần y đi."
Vừa đi vừa hỏi người dân ở đây, rất nhanh họ đã đến y quán Tần gia. Hoàng hôn buông xuống mà người xếp hàng xem bệnh vẫn còn khoảng bảy tám người, âm thanh rất loạn, có vẻ là người từ nơi khác đến cũng không ít. Ngồi phía sau một cái bàn to là một vị nam tử có râu, nhìn bộ dáng có lẽ chưa đến ba mươi, chính là biểu tình rất ổn trọng, thành thục, đang xem mạch cho một lão bá.
Ninh Hinh an tĩnh khoanh tay đứng ở một bên, không dám quấy rầy, thuận tiện nàng cũng muốn dò xét thử trình độ của vị thần y này một chút. Bàn bên cạnh là một lão gia gia râu tóc bạc phơ đang cùng một đứa bé trai chơi trò thổi râu, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười khanh khách. Đứa bé trai nhìn thấy một tỷ tỷ xinh đẹp thì vội vàng vẫy tay gọi nàng đi qua.
Ninh Hinh đang khẩn trương nhìn đại phu nào có tâm trạng cùng thằng bé chơi đùa, miễn cưỡng cười nói: "Bây giờ tỷ tỷ đang có việc, lát nữa tỷ tỷ sẽ chơi cùng đệ nhé."
Đại phu bắt mạch rất nhanh, chỉ trong chốc lát liền xong, hắn lật mí mắt, xem đầu lưỡi, hỏi một chút triệu chứng rồi cúi đầu rất nhanh liền viết xong phương thuốc đưa cho dược đồng đi bốc thuốc.
Rốt cuộc đến lượt Ninh Hinh, nàng khẩn trương cắn môi, sợ hãi hỏi: "Ngài chính là Tần thần y có phải không?"
Đại phu ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương thuần phát trước mặt, cười đáp: "Ta chỉ là một lang trung, không dám xưng là thần y. Nhìn ngươi khí sắc rất tốt, không có bệnh, vậy ngươi đến đây để làm gì?"
Chỉ liếc mắt một cái có thể nhìn ra nàng không bị bệnh cũng coi như là có bản lĩnh, trong lòng Ninh Hinh tin vài phần, vội nói: "Hôm nay ta đến là thay đại ca thỉnh đại phu, hắn bị trọng thương, đầu óc thì lúc tỉnh lúc mê, gân chân bị chặt đứt, trên eo cũng bị thương không nhẹ, lúc hôn mê thì không khống chế được việc đại tiểu tiện, ta van cầu ngài hãy cứu hắn, bằng không hắn liền..."
Ninh Hinh nói rất khẩn thiết, nước mắt tràn đầy hốc mắt, nhưng vị lang trung kia đã vội xua tay không cho nàng nói nữa, "Bệnh này ta trị không được"
Ninh Hinh lập tức luống cuống, hai tay đều kích động run lên, vội vàng nói: "Đừng, ngài đừng vội vàng cự tuyệt như thế. Ai cũng nói Tần thần y có thể trị bách bệnh, nếu ngay cả ngài cũng trị không được vậy đại ca của ta thật sự chỉ có thể nằm chờ chết."
Ninh Hinh nhịn không được khóc lớn, bé trai bên cạnh thấy vậy chạy tới, thương xót nắm lấy cánh tay của Ninh Hinh nói: "Tỷ tỷ đừng khóc, cha, ngài làm gì khi dễ người ta."
"Đi đi, cùng tổ gia gia của con đi chơi đi." Lang trung vẫy lui nhi tử, thở dài nói: "Tiểu cô nương, không phải là ta không chịu mà là y thuật của ta không giỏi đến trình độ đó. Nếu nói thần y thì cha ta cũng coi như một nửa thần y, chính là hắn không có nhà, ước chừng cũng phải nửa năm mới về. Nghe tình huống của đại ca ngươi rất nghiêm trọng, căn bản là chờ không được. Ông nội của ta cũng được xem là thần y, bất quá ngài ấy..." Lang trung nhìn thoáng qua lão ngoan đồng đang đem râu thổi, lắc đầu nói: "Hắn đã rất nhiều năm không có xem bệnh."
Cố Thanh Sơn nhìn nàng khóc vô cùng đau lòng, giúp nàng khuyên bảo: "Tần đại phu, ngài làm ơn khám thử một chút đi, chúng ta từ huyện Lai Thủy đi hơn hai trăm rặm mới đến được chỗ này, mọi người ở nhà đang rất ngóng trông."
Tần lang trung cười khổ nói: "Bệnh phức tạp như vậy ta thật sự trị không được, ta chỉ có thể khám chút bệnh nhẹ như phong hàn, thổ tả linh tinh thôi. Ta có thể hiểu tâm trạng của các ngươi, chính là ta thật sự không giúp gì được, các ngươi..."
Hắn chần chờ một chút, Ninh Hinh bỗng phát hiện ra có hy vọng, vội vàng nhìn chằm chằm hắn hỏi: "Chúng ta làm sao?"
Hắn liếc mắt qua bàn bên cạnh bĩu môi nói: "Lão gia tử y thuật rất cao, chính là tính tình khá cổ quái, các ngươi chính mình thử xem, bất quá đã rất lâu rồi hắn không có khám bệnh."
Ninh Hinh nhìn sang liền thấy một lão gia gia râu tóc bạc phơ đang dùng hết sức thổi bộ râu của mình lên cao khiến cho đứa bé trai vỗ tay cười khanh khách.
Người này là thần y sao?
Ninh Hinh quả thực không thể tin được hai mắt cả mình, nhìn vị thần y không đáng tin lắm này có thể trị khỏi cho ca ca nàng sao?
Cố Thanh Sơn chung quy so với nàng biết nhiều hơn chút kiến thức, đẩy Ninh Hinh ra hiệu nàng hỏi thử.
"Lão gia gia, ngài là Tần thần y sao?" Ninh Hinh rối rắm hỏi.
"Không phải."
"Ngài có biết khám bệnh không?"
"Không."
Thế này thì muốn nàng tiếp tục hỏi làm sao, Ninh Hinh quay đầu nhìn Cố Thanh Sơn, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất. Cố Thanh Sơn liền vỗ vỗ bả vai nàng an ủi, đi qua ngồi ở bên cạnh đứa bé trai nói: "Ta cũng tham gia thi thổi râu được không?"
"Huynh không có râu thì thổi như thế nào? Huynh cũng muốn thổi râu của tổ gia gia sao?" Đứa bé trai tò mò nháy mắt hỏi.
"Ta có thể giả có râu a." Cố Thanh Sơn cười, túm một ít tóc dùng cái mũi hút lấy, sau đó dùng miệng thổi, quả thật là so với lão nhân thổi thì cao hơn.
"Ngươi vượt qua ta, chơi không vui, ta không chơi nữa." Lão gia gia đứng dậy đi bộ muốn vào trong hậu đường, ngay lúc đó cửa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.
"Tần thần y, mau cứu mạng a, cứu mạng..." Mấy hán tử hoảng loạn nâng một nữ nhân tiến vào, hai mắt nữ nhân nhắm chặt, thân mình không nhúc nhích, lỗ mũi chảy ra một dòng máu đen.
Tần lang trung vội vàng vòng qua, ngồi xổm xuống bắt mạch: "Đây là trúng độc, độc tố đã ngấm vào máu, gia gia, cái này ta thật sự không cứu được."
Lão nhân đang nhàn nhã bước đi nghe vậy xoay người nhìn, rồi vội vàng chạy qua. "Lấy ngân châm tới." Biểu tình của hắn vô cùng nghiêm túc, hoàn hoàn không còn chút cà lơ phất phơ khi nãy, Tần lang trung mang châm ra, liền thấy lão nhân rất nhanh vung tay đem hơn mười cái ngân châm cắm vào đỉnh đầu và trước ngực của nữ nhân.
Ngay lúc đó nàng ta phun ra một ngụm máu đen, thân mình run rẫy vài cái, lại phun thêm mấy ngụm máu nữa mới chậm rãi mở mắt.
Hán tử bên cạnh khóc lớn: "Nương tử, nương tử, nàng còn sống, hu hu, còn sống..."
Lão nhân đứng dậy, bình tĩnh nói: "Cho nàng khai một ít thuốc giải độc, không chết được." Nói xong xoay người tiếp tục hướng tới hậu đường mà đi.
Ninh Hinh vội vàng đuổi theo, quỳ gối xuống, liên tục dập đầu: "Lão nhân gia, là ta có mắt không thấy Thái Sơn, mong ngài đừng giận, cầu ngài cứu đại ca của ta đi."
Lão nhân cười hì hì, khôi phục lại vẻ ngoan đồng, nhìn Cố Thanh Sơn nói: "Hắn thổi râu so với ta thổi cao hơn, ta mới không cứu đâu."
Jun: Cái chương gì mà dài khủng khiếp:(((((
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...