La gia hiện tại thuê một cái viện nhỏ coi như là phòng tân hôn của La Văn Danh.
Hôn lễ diễn ra phi thường náo nhiệt, trên cơ bản toàn bộ La gia trang đều ở đây.
Không chỉ ở La gia bày bàn tiệc, ở trấn trên trong viện cũng bày bàn tiệc chiêu đãi một vài bằng hữu của La Văn Danh.
La Nhiễm xem như là lần đầu chứng kiến hôn lễ ở cổ đại, phải nhắc đến hai chữ "náo nhiệt".
Mọi người trong La gia trang đều biết nhau, bình thường xảy ra chuyện gì bất quả chỉ khoảng hai, ba ngày cả thôn đều biết.
Hiện tại đúng thời điểm gieo mạ xong rồi, không tính là ngày mùa cho nên đều tới đây.
Là nhà mẹ đẻ, Triệu Võ trang cũng không ít người đến, đủ bảy cô tám dì.
Ở hiện đại kết hôn đều là mừng hồng bao, ăn tiệc cưới trên cơ bản thì hồng bao đều một đi không trở lại.
Ở nơi này cầm một phần lễ đến, sau đó dẫn đại tôn tử tôn nữ đều đến, đều ngồi vào bàn tiệc.
Người La gia lại tương đối coi trọng việc hôn nhân, bàn tiệc đãi người thân cũng là bàn tiệc trung, thượng đẳng, mất không ít tiền.
Việc hôn nhân là tiền của chung, La lão gia tử lại đi vay không ít, đem việc hôn nhân lo liệu đến tương đối náo nhiệt, hoàn toàn không giống với không khí mà La Văn Danh không thi đỗ tú tài.
Ngày hôm sau, La Văn Danh mang theo Triệu Lệ Vân từ tiểu viện ở trấn trên trở về bái kiến người La gia, La Nhiễm nhân cơ hội này đánh giá tỉ mỉ Triệu Lệ Vân.
Lần trước La Nhiễm đã thấy Triệu Lệ Vân một lần, chính là lần đầu tiên lên trấn trên.
Lúc này Triệu Lệ Vân mặc trang phục của tân nương, một thân đỏ thẫm, trên đầu là kiểu tóc của phụ nhân, mặt tựa hoa đào, quá trình kính trà đều mỉm cười ngượng ngùng.
Tjaaatj sự là một tiểu cô nương xinh đẹp.
Trách không được người ta nói lúc kết hôn tân nương rất xinh đẹp, quả không sai.
Sau ngày thứ ba La Văn Danh dẫn thê tử lại mặt trở về, tiểu vợ chồng liền trực tiếp ở trấn trên.
Sau khi hôn lễ của La Văn Danh trôi qua được nửa tháng, trời vẫn không có mưa.
La Hữu Lễ cũng La Hữu Phú đã không có làm ở trấn trên nữa.
Lúc này hoa màu đều trong tình trạng thiếu nước.
Trong thôn, mọi người đã bắt đầu gánh nước tưới hoa màu.
La gia trang gần một cái sông nhỏ, là một nhánh của dòng sông này, vốn nước không quá sâu, hiện tại mực nước đã giảm xuống rất nhiều.
Khoảng thời gian này thường xuyên thấy được mọi người gánh nước tưới hoa màu, qua hơn một tháng, nước sông đã thấy đáy, lúc này người trong thôn cũng đặc biệt sốt ruột.
Trong La gia trang, hoa màu thực sự sắp chết héo, liền cầm thùng sang thôn Đại Vương gánh nước, bị thôn Đại Vương phát hiện đánh cho một cái.
Sau đó, thôn trưởng nghiêm cấm người sang thôn khác gánh nước, lại phái hai người trong thôn trông coi, còn hạn chế người trong thôn múc nước không được vượt quá một lượng nhất định, cho dù như vậy, nước giếng trong thôn cũng giảm đi khá nhiều.
Bất quá hiện tại La gia trang so với một số thôn khác còn khá hơn một chút, không có nước tưới cho hoa màu, tốt xấu còn có nước uống.
Còn ở Tây Bắc, địa thế cao nên hiện tại nước uống cũng là vấn đề.
Hai người La Nhiễm cùng La Văn Tuyến lại đi hái thảo dược lên trấn trên bán mà lần trước chưa có đi.
Thời gian dài không có mưa, thảo dược trên núi cũng ít, hơn nữa giá cả thu mua của hiệu thuốc bắc cũng giảm, bây giờ Trịnh thị cũng không yên tâm hai người lên trấn trên.
Mới trước mắt thôi, La Nhiễm đã tích cóp được hai mươi tám lượng bạc, bạc nặng trịch làm cho La Nhiễm đang đối mặt với đại hạn hán càng thêm kích động.
Hiện tại đã hơn tám tháng vẫn không có mưa, hoa màu phần lớn đã chết héo.
Trong ruộng chỉ có vài mảnh là có quả.
La Nhiễm thường xuyên cảm khái, chính mình xuyên qua thì năm thứ nhất liền gặp đại hạn.
La gia vì tiết kiệm lương thực đã cắt giảm lượng cơm ăn mỗi ngày khiến cho La Nhiễm mỗi lần ăn không đủ no, không thể không trộm thêm cơm.
Để lấp đầy bụng, La Nhiễm cùng La Văn Tuyên liền thường xuyên vào núi, trái cây dại trong núi cũng nhiều nhưng người đến hái cũng nhiều.
Tìm được nơi có nhiều trái cây về cơ bản cũng bị người ta hái hết rồi, bất quá La Văn Tuyên cùng Văn Sinh vẫn có thể tìm được cây ăn quả mà hai người đã che giấu, ví dụ như táo, sơn tra, hạch đào đều hái không ít.
Tất cả đều ăn hết, nhiều lần còn đem hoa quả đi phơi nắng, hoặc mài thành bột phấn cất đi.
Mấy người còn ở trong núi mấy con thú nhỉ, bào Trịnh thị trộm làm thành thịt.
Đương nhiên những việc này đều là vụng trộm tiến hành, gạt những người khác trong La gia trang.
Hiện tại La Hữu Lễ thấy mấy đứa nhỏ trộm giấu đồ ăn đều mở một con mắt nhắm một con mắt, thậm chí luôn bảo trì thái độ.
Làm phụ thân, vẫn là vẫn hi vọng mấy hài tử nhà mình không bị đói.
Hôm nay La Văn Danh mang theo Triệu Lệ Vân từ trấn trên trở về.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn hai vợ chồng mới trở về.
Hai người đầu tiên bái kiến La lão gia tử cùng Tần thị, La lão gia tử cho người kê hai cái bàn hai cái ghế để ngồi.
Lúc này, La Văn Danh mới bắt đầu nói nguyên nhân trở về.
Nguyên lai là hiện tại thời tiết bị đại hạn, địa phương nghiêm trọng đã xuất hiện người chết đói.
Rất nhiều địa phương cũng không yên bình, xuất hiện một ít lưu dân, hiện tại trị an cũng không tốt.
Vì an toàn, học viện liền thống nhất cho mọi người nghỉ dài hạn.
"Xem ra hiện tại trấn trên cũng không thái bình.
Trở về là tốt rồi, về sau liền an tâm ở nhà đọc sách".
La lão gia tử thở dài nói.
"Hiện tại đi đến bước này, năm nay khô hạn chắc sẽ kéo dài.
Năm nay nhà chúng ta lương thực lại đặc biệt ít, hơn nữa lần trước ta mua hai trăm cân lương thực cũng không đủ ăn đến mùa xuân sang năm.
Lần này lão nhị lão tam việc ở trấn trên cũng không có.
Ngày dù sao cũng phải trôi qua, tất cả mọi người đều cân nhắc việc này sẽ làm thế nào bây giờ.
Ta lại nghe nói Liễu Thụ thôn bên kia có người vì ăn đã bị đánh, còn bị thương mấy người.
Hiện tại, ruộng nhà chúng ta hoa màu đều đã chết héo, phía nam kia có một mảnh đất trũng trồng trái cây.
Bây giờ còn chưa chính, ngày mai cũng phải thu đi bằng không khẳng định cũng chả còn.
" Đúng rồi, lão đại lão nhị lão tam, mấy ngày nay thôn trưởng nói thôn chúng ta vài ngày tới phải tố chức cho người đi tuần tra, đến lúc đó ba con cũng đi đi, xem thôn trưởng an bài thế nào.
Người không đi tuần tra liền ở nhà giúp việc nhàm tránh làm mất đồ vật này nọ.
Khoảng thời gian này xem tình huống chắc là sắp rối rồi".
Mọi người đang ngồi đều biết ý tứ của La lão gia tử, đặc biệt mấy người lớn còn tương đối rõ ràng, một khi phát sinh bạo loạn, đến lúc đó cho dù là ở trong nhà cũng không an toàn, lão gia tử lo lắng toàn diện.
Mấy đứa nhỏ cũng sẽ giám sát nhau, thấy người lớn nghiêm túc như vậy cũng không dám lên tiếng.
Ngày hôm sau, La lão gia tử mang theo ba nhi tử dùng một canh giờ để thu những thứ ở trong ruộng, kéo về nhà.
Thu hoạch hơn mười mẫu ruộng, ba bốn xe đẩy thì xong rồi.
Người nhìn thấy liền hốt hoảng trong lòng, đây là không có lương thực trong tay thì hốt hoảng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...