Diễn Viên Hạng A
Cô đã đi theo ông suốt mấy năm trời.
Đạo diễn Lý là người rất giỏi và có thực lực cao, ông ta coi cô như con gái trong nhà nên đối xử với cô rất tốt.
Nhưng lần này, ông lại gọi cô gấp như vậy không biết là có chuyện gì nữa.
Đi đến cuối con phố, ngôi nhà mái ngói hiện ra trước mắt.
Nhìn bên ngoài tuy nhỉ nhưng bên trong lại rất rộng, có tiền chưa chắc đã mua được một khu đất lớn để xây nhà như vậy.
" Tô tiểu thư !"
" Chào anh, tôi có hẹn với đạo diễn Lý."
" Mời cô vào trong."
Bởi vì Tô Mỹ Nhân khá thân với đạo diễn Lý nên quản gia của đạo diễn Lý trực tiếp dẫn cô tới phòng khách bên trong sảnh.
" Ông ấy không có ở đây sao ?"
Bên trong căn nhà đó hiện ra một sảnh viện rất lớn, được bày rất nhiều loại hoa dọc đường đi.
Tô Mỹ Nhân nhìn xung quanh không thấy bóng dáng đạo diễn Lý bèn lên tiếng hỏi quản gia.
" Lão gia đang ngoài vườn phía sau ạ."
" Ông cứ làm việc đi, tôi sẽ tới đó !"
Tô Mỹ Nhân nhìn quản gia của nhà họ Lý liền nói.
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cô đến đây, phải nói là cô thuộc từng ngóc ngách của căn nhà lớn này rồi.
Quản gia gật đầu rồi lui ra phía sau.
Tô Mỹ Nhân cùng Tiểu Nhu đi vòng ra phía sau vườn lớn, ở đây đều được sưu tập các loài hoa quý hiếm, đây cũng có thể coi là báu vật quan trọng của đạo diễn Lý.
" Tới rồi sao ? Mau lại đây !!"
Đạo diễn Lý chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng có thể đoán ra được có người bước tới, đặc biệt là Mỹ Nhân.
Người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, trên người mặc bộ áo dài tay trông rất thư sinh.
Trên tay cầm chiếc kéo đang cắt tỉa cành hoa quay người lại nhìn cô mỉm cười.
" Vườn này hình như mới thêm cây thiên tuế ?"
" Quả là có mắt nhìn !!"
Đạo diễn Lý cười rộ lên.
Hiếm người có thể vào vườn cây rộng lớn này của ông mà phát hiện ra được loài cây mới.
Mà đặc biệt là Tô Mỹ Nhân, cô rất ít khi lui tới đây, nên khi thấy cô đoán ra được ông đã rất bất ngờ.
Trò chuyện một hồi cũng đã quá trưa, đạo diễn Lý cho người làm cơm đãi khách.
Tô Mỹ Nhân cũng không phải là người làm giá, cô đồng ý nhận lời ở lại dùng bữa.
Ăn uống xong xuôi, quá chiều cô cùng Tiểu Nhu trở về.
" Chị Tiểu Mỹ, ông ấy nói vậy là có ý gì ?"
" Hửm, tốt nhất là em không nên bận tâm quá về vấn đề này.
Ngày mai chúng ta có lịch gì không?"
Tiểu Mỹ gõ gõ tay lên cửa xe ô tô, vừa suy nghĩ điều gì đó rất sâu xa vừa hỏi để đánh lạc ý ý của Tiểu Nhu.
Chiếc xe lăn bánh chạy về phía toà nhà bên ngoài thành phố.
Trông có vẻ toà nhà như mới được xây dựng vậy, trông còn rất mới và có ít người ở, bởi cách xa thành phố và yên tĩnh.
Tô Mỹ Nhân bảo Tiểu Nhu về trước, còn cô bước vào trong toà nhà đó, bấm thang máy lên tầng mười lăm, tầng cao nhất của toà nhà.
' Ting '.
Tiếng chuông thang máy mở cửa ra, Tô Mỹ Nhân sải bước về phía căn phòng ngay đó.
Cô nhập mật mã rồi mở cửa vào trong.
" Mẹ Hạ, con đến thăm người nè !!!"
Tô Mỹ Nhân nhí nhảnh tiến tới ôm phía sau người phụ nữ trung niên đang nấu ăn trong bếp.
Bà giật mình quay người lại.
" Con bé này, làm ta súyt đứng tim rồi.
Con tới lúc nào vậy ? Sao không báo trước một tiếng ?"
Hạ Di An đưa tay đánh lên trán cô một cái yêu.
" Vậy thì làm gì còn bất ngờ nữa ạ !"
Tô Mỹ Nhân nghiêng đầu nhìn bà cười.
" Đợi một chút, ta đang làm bữa tối.
Chút nữa ở lại đây ăn cơm nhé !!"
Hạ Di An vỗ vỗ tay cô.
Tô Mỹ Nhân rất bận rộn nhưng dù bận đến mấy thì cô cũng luôn dành chút thời gian tới đây thăm bà, bởi bà không chỉ là người đã cưu mang cô mà còn là người cho cô một sinh mạng mới thứ hai.
" Vậy con vào trong phòng nghỉ ngơi một chút !"
Tô Mỹ Nhân nói.
Nhận được cái gật đầu của mẹ Hạ cô mệt mỏi vào phòng ngủ của mình.
Mặc dù ít khi cô ngủ lại đây nhưng mẹ Hạ luôn dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này cho cô, trừ lúc cô tới không có chỗ ngủ.
Tô Mỹ Nhân ngồi nhìn bức ảnh treo trên tường.
Đó là bức ảnh cô tốt nghiệp đại học chụp cùng mẹ Hạ, cả hai đều cười rất tươi.
Mặc dù, bà không phải là mẹ ruột của cô nhưng trong lòng Tô Mỹ Nhân luôn nhận định bà như chính mẹ ruột mình vậy.
....
Quá khứ.
" Cái thứ nghiệt chủng ! Đáng ra tao nên bóp chết mày lúc mới sinh ra thì hơn ."
Tiếng Tô Mỹ Linh vang vọng từ căn phòng xập xệ ở góc hẻm tối.
Bà ta dùng thắt lưng đánh lên người đứa mới năm tuổi.
" Hu hu...con xin lỗi.
Lần sau con không dám làm như vậy nữa...hu hu..."
" Còn có lần sau ? Tao đúng là nuôi ong tay áo mà, hôm nay tao phải đánh chết mày..."
Tô Mỹ Linh vào trong bếp lấy roi mây ra, vung một phát mạnh vào đứa bé đang quỳ dưới sàn nhà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...