Diễn Viên Đẳng Cấp Bạch Liên

Y Trạm đi đến bên tủ quần áo lấy ra một chiếc áo trắng mặc vào.

Cô quyết định chờ đến khi kết thúc công việc ở đoàn làm phim sẽ thu xếp đi lựa chọn mấy bộ quần áo mới.

Phong cách mặc quần áo của cô gái này rõ ràng không phù hợp với cô, cũng không phù hợp với bề ngoài, điểm trừ quá nghiêm trọng.

Gương mặt xinh đẹp như thế này, không thể lãng phí.

Cô phải đi cùng đoàn làm phim đến vùng ngoại ô chọn cảnh quay mất hai ngày, tạm thời phải dựng lều ở đó.

Y Trạm vẫn chưa có bằng lái xe, Y Chính Hoằng cảm thấy không yên tâm nên để lái xe trong nhà đưa đi.

Bảy giờ sáng đoàn làm phim bắt đầu làm việc, diễn viên đóng vai chính của bộ phim bình thường phải sau chín giờ mới đến. Lúc Y Trạm xuống xe nhìn đồng hồ đeo trên tay, mới có bảy giờ kém mười phút.

Đúng giờ là một trong những tố chất cơ bản của một diễn viên.

Mới sáng sớm sắc mặt của Từ Tố tối sầm, mọi người trong đoàn làm phim đều biết tâm tình của đạo diễn không được tốt cho lắm, ai cũng không dám đến gần thùng thuốc súng này, động tác trên tay cũng nhanh hơn ba phần.

Y Trạm đến đoàn làm phim, trực tiếp đi tìm đạo diễn.

“Xin chào, anh … có còn ấn tượng nào về tôi nữa không?”

Từ Tố tháo kính râm đang đeo trên mặt xuống nhìn người đứng trước mặt, có chút bất ngờ: “Sao cô lại ở đây?”

Đại biến người sống hay sao thế này?

Mới vừa nãy anh cũng nghĩ đến cô …

Hôm nay, cô gái có bối cảnh lớn kia cũng đến báo danh, anh cũng không thể cự tuyệt, nghĩ đến là thấy nhức đầu.


Anh nhớ mãi không quên diễn xuất của cô gái chạy đến tự đề cử ngày hôm đó, hai sự đối lập đồng thời lại chênh lệch quá lớn khiến anh càng bất mãn hơn.

Thực tế và lý tưởng khác nhau quá nhiều, lý tưởng thì đang ở trước mắt nhưng anh lại phải chấp nhận thực tế.

Y Trạm nở nụ cười lộ ra hai hàm răng trắng, đồng thời đưa bàn tay ra phía trước: “Đạo diễn Từ, hôm nay tôi gia nhập đoàn làm phim, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”

“Gia nhập? Cô là diễn viên quần chúng?”

“Đóng vai nữ phụ số ba sẽ không tính là diễn viên quần chúng đâu, mãi không nhận được tin tức gì của đạo diễn Từ, tôi đành không mời mà tới vậy.”

Y Trạm biết nếu cô không nói rõ ràng, đoán chừng suy nghĩ trong đầu của đạo diễn sẽ không dừng lại được.

Vẻ mặt từ Tố đầy kinh ngạc: “Cô chính là em gái của Y Lan Khê?”

Thượng Đế ơi, đến phim truyền hình cũng không quanh co khúc khuỷu đến thế này!

Y Trạm nở nụ cười tỏa sáng: “Tôi tên là Y Trạm, hy vọng trong thời gian ngắn anh sẽ không hỏi tên tôi đến lần thứ ba.”

Rốt cuộc Từ Tố cũng đưa tay ra.

“Đại khái là do tôi không biết.”

“Cây trâm Phượng” được biên kịch từ một tiểu thuyết võ hiệp rất nổi tiếng.

Lúc xây dựng kịch bản phim vì muốn chân thật hơn nên có thay đổi một chút so với nguyên tác của tiểu thuyết, hơn nữa phải chịu đựng sự phản kháng từ phía khán giả, vì bộ tiểu thuyết này có rất nhiều người ái mộ, nếu không truyền bá mở rộng thì đích thực sẽ bị giới hạn rất cao.

Cũng có một số lượng người hâm mộ bày tỏ mong đợi, thế nhưng đại đa số là trách mắng đoàn làm phim đã phá hủy hình tượng kinh điển của bọn họ.

Nữ diễn viên chính là Lâm Phỉ, là một diễn viên mới nổi tiếng trong thời gian gần đây chuyên đóng dòng phim cổ trang, cũng đã từng hợp tác với một người đang rất nổi tiếng tiểu thịt tươi Mộ Thần.


Nữ diễn viên thứ hai là một nữ nghệ sĩ có phần khá nóng tính đang đứng giữa đám đông, gọi là La Thi Nhân, rất có chuẩn mực quốc dân, mấy năm gần đây chuyên đóng những vai chính trong các bộ phim điện ảnh chiếu rạp, mãi đến thời gian gần đây mới rút lui và yêu cầu chuyển sang đóng phim truyền hình.

Ba mươi sáu tuổi cũng không tính là lớn tuổi, nhưng lại đứng chung một chỗ với những thanh niên thiếu nữ ở độ tuổi hai mươi, thì cũng có chút làm ra vẻ nai tơ.

A, đúng rồi, bỗng nhiên Y Trạm nhớ đến cô và La Thi Nhân đều là hai người quá lứa lỡ thì.

Sự khác biệt duy nhất chính là La Thi Nhân thay đổi dáng vẻ bên ngoài, còn cô thì thay đổi cả hình dáng bên ngoài lẫn tâm hồn bên trong.

Mười năm Hà Tây, mười năm Hà Đông, lúc trước cô vẫn chỉ là một người đóng vai phụ bênh cạnh La Thi Nhân, khi đó cô mới chỉ có chút danh tiếng, còn sự nghiệp của Thi Nhân lại giống như mặt trời ban trưa cực kỳ hưng thịnh.

Bây giờ ngược lại rất công bằng, hai người đều là diễn viên đóng vai phụ.

Cho dù chỉ là đóng vai phụ cũng có sự phân biệt đối xử, ngành giải trí này quá phù hoa, phía sau ánh hào quang tất cả những chi tiết nhỏ nhất cũng đều bị phóng đại, cũng hiếm khi có ôn hòa, không thể trách người có địa vị cao giẫm đạp người có địa vị thấp, nói cho cùng tìm kiếm lợi ích cũng là bản tính trời sinh của con người.

Đoàn làm phim mới bắt đầu đi vào hoạt động được một tuần, ngày hôm nay cả cô và La Thi Nhân cùng đến báo danh gia nhập đoàn làm phim, đúng là rất trùng hợp.

Một bên thì được mọi người vây quanh chào đón, một bên khác lại không có người nào đến hỏi thăm.

Mặc dù nhân khí của La Thi Nhân thua kém hơn ngày trước, nhưng những người mới vào nghề vẫn có sự so sánh chạy đến lấy lòng. Mà Y Trạm nhận được vai diễn này thông qua mối quan hệ, đương nhiên những người khác sẽ có phần xem thường.

Sau khi Y Trạm thay đổi trang phục xong tìm một góc ngồi xuống, lấy điện thoại di động bật nhạc giải khuây, thậm chí nghe hết ba bài hát mà vẫn không có người nào để ý đến cô.

Trong đoàn làm phim có khoảng một hoặc hai chuyên gia trang điểm, còn lại là diễn viên, chuyên gia trang điểm đều phải sắp xếp hóa trang cho từng vai diễn. rõ ràng cô bị người ta “Quên” mất rồi …

Trong đoàn làm phim diễn viên chính và diễn viên phụ đấu tranh với nhau không nhiều, bình thường sẽ kết thúc trong vui vẻ, đã bao nhiêu năm cô không có tham gia, thật là khiến người ta … Hoài niệm!


Chào đón hơi thở tuổi thanh xuân!

Y Trạm cất điện thoại di động, cô lại nhớ đến trò chơi trên điện thoại mà trước đây mỗi khi có thời gian rảnh rỗi cô đều chơi, đến cấp độ năm trăm thì ngừng hẳn! Cô chơi trong khoảng thời gian rảnh rỗi lúc đóng sau bộ phim liên tiếp mới có thể đạt được đến cấp độ đó.

Bây giờ phải bắt đầu lại từ con số không, cô sẽ phải đóng bao nhiêu bộ phim mới có thể chơi đến cấp độ năm trăm được đây.

Cũng không lâu lắm, Từ Tố bất ngờ phát hiện thấy Y Trạm không có người nào quan tâm đến.

Từ Tố là một nam thanh niên lịch sự.

Văn Thanh cũng kiêu ngạo, cảm thấy mệt mỏi khi phải nhìn những cô gái kia tranh đấu với nhau, nhưng mà làm vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình quay phim, lại không thể can thiệp vào được.

Sắc mặt anh trở nên u ám yêu cầu trợ lý đi tìm chuyên gia trang điểm đến đây.

“Không phân biệt được đâu là chính đâu là phụ hay sao? Cô ta đến đây là lần đầu tiên, còn cô chẳng lẽ cũng là lần đầu?”

Đạo diễn đã lên tiếng, cho dù chuyên gia trang điểm không tình nguyện cũng phải qua, giả vờ nói lời xin lỗi, đương nhiên Y Trạm chỉ nở nụ cười nói không sao.

Đây chính là tác dụng của việc mặt dày tự đề cử bản thân, tranh thủ nói trước với đạo diễn thì có lợi rồi.

Nói trắng ra, muốn tồn tại trong thế giới giải trí này thì phải luôn thay đổi bản thân, để khán giả nhớ kỹ mình, từ đó thừa nhận năng lực của mình, vậy thì trước tiên phải có hành động nếu như muốn để cho đạo diễn nhỡ kỹ mình.

Nếu như bắt đầu quay phim mà còn chưa hóa trang xong, mặc kệ như thế nào, chắc chắn đều là sai lầm của cô.

Da mặt dày vô địch, hơn nữa cô là người mới mà, nếu như cái gì cũng biết cũng hiểu thì mới thấy kỳ quái, không có gì phải ngượng ngùng.

Từ Tố cũng cảm thấy có chút bất ngờ.

Y Trạm không giống như người mới vào nghề, một phút trước vẫn còn ở bên cạnh ăn thứ gì đó, sau đó lau miệng, nhìn về phía ống kính quay phim trước mặt, vừa đứng đã bắt đầu nhập tâm diễn xuất, không cần có sự chuẩn bị mà diễn ngay lập tức.

Ngay cả người phối hợp diễn cùng với Y Trạm dường như cũng bị thu hút bởi lối diễn xuất này, cho dù lần thứ nhất không đạt được hiệu quả mong muốn thì chỉ sau hai lần quay lại cũng sẽ được cho qua.

Cô gái này giống như một diễn viên lão luyện tràn đầy khí phách, so với diễn xuất mà hôm trước cô tự đề cử bản thân thì còn nhiều kinh nghiệm hơn.


Chưa đến ba giờ chiều, Y Trạm đã quay xong tất cả những phân cảnh hậu trường mà cô cần phải diễn.

Dù sao cũng chỉ là vai nữ phụ số ba, trong phần đầu của bộ phim nhân vật này số lần xuất hiện cũng không phải là cao.

Sau đó cô có thể nghỉ ngơi mấy ngày, chờ bên này kết thúc sẽ cùng đoàn làm phim đến một nơi khác lấy phong cảnh. Thật ra khi đóng vai phụ cũng không tệ lắm, có nhiều thời gian để nghỉ ngơi.

Trên miệng Y Trạm ngậm miếng lê, hướng về phía đạo diễn vẫy tay: “Tôi về trước, đạo diễn vất vả rồi.”

Từ Tố nhìn Y Trạm đứng ở phía xa vẫy tay, không hiểu sao anh vẫn cứ có cảm giác đối phương có chút hả hê …

Y Trạm đến một trung tâm thương mại mà trước đây cô vẫn thường xuyên đến, nhìn thấy hình ảnh xuất hiện trên màn hình cô ngây ngẩn cả người.

“Cách đây hai tuần, diễn viên Thẩm Từ Chiêu không may gặp phải tai nạn giao thông đã từ trần, rất nhiều người bạn tốt của cô đã đến tham dự tang lễ của diễn viên quá cố này. Khi còn sống, Thẩm Từ Chiêu có hứng thú với công việc từ thiện, cô cũng không có bất cứ người thân nào, công ty đại diện cũng dựa vào tâm nguyện của cô lấy toàn bộ số tài sản cá nhân của Thẩm Từ Chiêu mang đi ủng hộ quỹ từ thiện …”

Hình ảnh chuyển động liên tục, nhìn những người bạn, đối thủ, đồng nghiệp, tất cả đồng loạt cúi đầu, vẻ mặt buồn bã yên lặng.

Trong đó còn có rất nhiều nghệ sĩ mà thường ngày cũng không hay qua lại.

Cô là một người yêu thích yên tĩnh, lại không nghĩ rằng tang lễ của cô lại được tổ chức náo nhiệt đến như thế.

Nhìn thấy một hình ảnh một người quá đặc biệt trên màn hình, Y Trạm cảm thấy choáng váng đầu óc.

Triệu Tư Niên, sao anh ta cũng tới tham dự tang lễ của cô, bình thường hai người cũng không thường xuyên gặp nhau, thậm chí cô còn cho rằng Triệu Tư Niên vẫn luôn chán ghét cô.

Một lần nhận kịch bản phim, chỉ cần cô nhận đóng vai nữ chính thì Triệu Tư Niên sẽ không nhận vai nam chính, không phải là trùng hợp đến thế, rõ ràng có một lần Triệu Tư Niên rất có hứng thú với một kịch bản phim, muốn ký hợp đồng nhưng đến khi biết vai nữ chính là cô đóng, ngay lập tức cự tuyệt.

Không những vậy còn có các buổi phỏng vấn truyền thông, các buổi lễ trao giải thưởng, trong tất cả các trường hợp anh ta đều không muốn cộng tác cũng với cô.

Y Trạm không biết cô đã làm gì đắc tội với Triệu Tư Niên, nhưng mà anh ta có thái độ như vậy, thì cô cũng chỉ có thể cố gắng hết sức tránh né anh ta.

Lần này Triệu Tư Niên đến tham dự tang lễ, chẳng lẽ là vì cùng trong ngành giải trí với nhau? Mèo khóc chuột?

Tất cả đã qua rồi, Y Trạm thu hồi tầm mắt, hiện giờ trong đầu cô chỉ có suy nghĩ làm cách nào để đến tham dự lễ tang của chính bản thân cô một cách hợp tình hợp lý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui