Diễn Viên Đẳng Cấp Bạch Liên

Y Trạm muốn rút tay mình về, thế nhưng Bạch Bình nắm quá chặt, Y Trạm đành để mặc phụ nữ có thai nắm tay cô.

Bạch Bình thở dài, "Công ty của cha con, hai năm gần đây không tốt lắm, Y Trạm à, tuổi con cũng không còn nhỏ, cũng nên chia sẻ cùng với người nhà, hơn nữa cha con rất lo lắng cho con, dù sao trong giới giải trí quá nhiều vấn đề, cha con hy vọng con có một người có thể dựa vào."

"Sau đó thì sao...?"

"Vị kia nhà họ An cũng rất tốt, cậu ta là con một, con gả qua sẽ không phải chịu khổ, con là con gái họ Y, hiện công ty xảy ra vấn đề, con nhẫn tâm nhìn cha con hết đường xoay chuyển hay sao? Nhìn công ty mỗi ngày đi xuống hay sao?"

Lúc này Lưu Tĩnh cũng mở miệng: "Con kết hôn với An Bác Dung, bên công ty của An gia cũng sẽ kéo cha con lên, Y Trạm, cha con yêu thương con nhiều năm như thế, con cũng nên nghĩ cho cha con, nhân phẩm An Bác Dung rất tốt, lại có điều kiện, sẽ không bạc đãi con, con sống cũng dư dả."

Dáng vẻ Lưu Tĩnh như nói chuyện đương nhiên phải thế. Đây cũng không phải chuyện lạ, kết hôn để kí kết hợp tác xảy ra không ít, vừa được lợi mà lại tương đối vững chắc.

An phu nhân chướng mắt Y Trạm, chỉ là An Bác Dung hơn ba mươi tuổi rồi, còn có tần suất một tuần đổi một bạn gái, An phu nhân liền sốt ruột.

An phu nhân nghĩ con trai kết hôn sẽ hồi tâm, mới cho phép con trai cưới Y Trạm.

Bên nhà gái cửa chính thấp một chút cũng không có vấn đề gì, An Bác Dung thích là tốt rồi, hơn nữa, Y gia không là gì, nhưng mẹ của Y Trạm xuất thân từ Tần gia, thật ra cũng không tệ.

Y Trạm cảm thấy buồn cười, lần trước chào hàng cho Hà Thần Không, bà nội không nhớ sao?

Lần này lại là An Bác Dung, lần đầu gặp muốn cô cởi áo, sau đó là vô liêm sỉ phong sát cô, như vậy mà là người có nhân phẩm???

Chắc cô kém cỏi ghê lắm, mới khiến mọi người thấy là cô đang với cao...

Y Trạm quay đầu hỏi Y Chính Hoằng, "Cha, cha cũng nghĩ như vậy sao?"


Y Chính Hoằng trầm mặc, nói có chút chột dạ: "Trước tiên hai người có thể tìm hiểu nhau một chút, từ bạn bè mà phát triển lên, quả thật An Bác Dung không tệ, sau khi kết hôn cậu ta sẽ hồi tâm."

An Bác Dung tỏ vẻ, sẽ cho Y Trạm thời gian, Y Chính Hoằng cũng thật bất ngờ, dù sao Y Trạm vẫn chưa tới hai mươi tuổi.

Nhưng chớp mắt nghĩ đến, công ty đang có vấn đề, nếu An Bác Dung trở thành con rể của ông thì vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng rồi.

Y Trạm thấy mình cần yên tĩnh một chút, nếu không cô sẽ nổ tung mất, cô chậm rãi uống một ngụm.

"Không được, con cùng An Bác Dung không hợp, hơn nữa còn có chút mâu thuẫn."

Bạch Bình nhẹ nhàng nói: "Y Trạm, sao với ai con cũng có mâu thuẫn, con nên thay đổi tính tình của con một chút, chị gái của con đối với ai cũng hoà hoà khí khí."

"Cho nên, dì có thể gả Y Lan Khê cho anh ta." Liếc mắt nhìn bụng Bạch Bình, 

Y Trạm còn nói: "Hoặc sinh thêm một cô con gái, mười tám năm sau gả cho anh ta, dù sao anh ta có rất nhiều tiền."

Lưu Tĩnh nhíu nhíu mày: "Y Trạm, lần này con không được phát tính tình tiểu thư, công ty Y gia phá sản, con nghĩ xem, con sẽ được cái gì? Còn có thể tiếp tục làm đại minh tinh sao?"

"Cho nên, bà định cho con công ty sao?"

Lưu Tĩnh bị nghẹn lời, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào.

Lưu Tĩnh thấy suy nghĩ của Y Trạm thật viển vông, đòi hỏi công ty....

Y Trạm cảm thấy trái tim rét lạnh, đừng nói tới An Bác Dung, hôm nay kể cả kẻ mù hay người què muốn cưới cô, chỉ cần có thể mang lại lợi ích, những người này sẽ không ngại ngùng mà gật đầu, vì muốn đảm bảo vinh hoa phú quý cho chính họ.

Nhưng buồn cười nhất là, các cô đều rất đáng thương, Y Trạm thật đã chết từ khi cắt cổ tay rồi, cũng thật đáng thương, dù có người nhà như thế, không bằng Thẩm Từ Chiêu cô là cô nhi còn tốt hơn.

Y Trạm xoay người đi ra ngoài, không muốn nói thêm gì nữa.

Cô vừa ra khỏi phòng, tim liền đập mất tần suất, loạn nhịp.

Cô dựa vào tường, đầu óc choáng váng.

Ngay phía trước là phòng của cô, Y Trạm tính đi vào nghỉ ngơi một chút, dù sao cô cũng chẳng liên quan gì đến cái yến hội chúc thọ kia.

Từ hôm nay trở đi, Y gia với cô không có quan hệ gì nữa.

"Tại sao anh lại ở đây?"

Thấy người đang đứng công khai trong phòng cô, Y Trạm vô cùng kinh ngạc.


An Bác Dung đem đồ trên tay đặt lên bàn, nhếch khoé miệng: "Đương nhiên là người nhà cô mời tôi đến, tôi là khách quý, bọn họ còn chủ động mời tôi tham quan phòng cô, nghĩ muốn hoà giải mâu thuẫn giữa tôi và cô."

Anh cũng có chút ngoài ý muốn, trước bất quá phong sát Y Trạm một thời gian, cư nhiên bà nội Y Trạm lại đến gặp mẹ anh thương lượng.

Không biết nói gì, nhưng mẹ anh biết anh có ý tứ với Y Trạm.

Anh cũng không phủ nhận, dù sao quan hệ gần hơn, anh sẽ đòi nợ cũ...

Anh liền hiểu rõ, cô gái nhìn thì thanh cao kia, cũng chỉ là hoá trang, cư nhiên muốn gả cho cho anh như vậy.

Đối với An Bác Dung, Y Trạm không có một chút hảo cảm nào.

Số cô quá chán, mới bị cái mặt hàng ấy quấn vào.

"Anh cút cho tôi." Vừa dứt lời, bước chân cô liền mất thăng bằng, An Bác Dung liền đưa tay đỡ người.

"Cô làm sao thế? Bắt đầu yêu thương nhung nhớ tôi rồi sao? Đây là phòng cô, cô muốn ở đây sao?"

Tâm Y Trạm trầm xuống, choáng váng lại nổi lên, cả người cô vô lực và rất nóng.

Đáng chết! Chén nước kia có vấn đề.

Cô quá vô tâm rồi, đánh giá quá cao nhân tính. Không nghĩ nhưng người thân nhất của mình, lại dùng tới thủ đoạn hèn hạ như vậy.

Y Trạm đẩy An Bác Dung ra.

"Cô làm gì thế?"

An Bác Dung thấy Y Trạm ngỡ ngàng có chút không thể tin, rõ ràng là không biết chuyện.

Y Trạm cắn cắn đầu lưỡi, không để ý tới tên vô liêm sỉ kia nữa, còn chút lí trí, đẩy cửa ra đi xuống dưới lầu.


Phòng khách rộng lớn, lộng lẫy hào nhoáng, những cô gái mặc trang phục tỉ mỉ, thấp giọng nói chuyện với những người đàn ông mặc tây trang giày da bóng loáng, thỉnh thoảng che miệng cười ra tiếng.

Bước chân cô xiêu vẹo, đi giữa đám người, như một kẻ lạc loài.

Y Trạm cầm lấy một ly rượu, đi tới trước mặt Y Lan Khê, từ từ nâng cốc, đổ xuống đầu Y Lan Khê.

"A!!!" Y Lan Khê nhắm mắt lại và hét lên: "Y Trạm, em điên rồi."

Trên mặt Y Lan Khê là một dòng chất lỏng màu đỏ chảy xuống, Y Lan Khê buộc phải nhắm mắt lại, váy trắng cũng bị loang lổ vết đỏ.

Tiên khí trước đó biến mất không còn một mảnh.

Ánh mắt Y Trạm lạnh lẽo: "Y Lan Khê, chị thấy hài lòng chứ?"

Y Lan Khê lui bước về sau, lưng đụng vào bàn rượu mới dừng lại, đáy mắt đầy sự sợ hãi.

Mọi người đều giật mình, nín thở, nhất thời cả phòng khách lặng ngắt không tiếng động.

Trong cái vòng này, ai cũng chú ý nhất là mặt mũi, ít khi có người đem mâu thuẫn phơi bày trước mặt người khác. Hơn nữa lại trong trường hợp đông người như vậy...

"Còn chưa tỉnh táo sao?" Y Trạm cầm ly rượu ở bên cạnh, tiếp tục hất lên mặt Y Lan Khê lần nữa.

"Hiện tại thấy thế nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui