Cánh cửa dát vàng bật mở, một luồng sáng màu vàng tươi roi lên người
tôi, nhấn chìm tôi trong thứ màu sắc chói lóa đó. Hết sức mạnh mẽ, tôi
nắm lấy cái đầm và bước một chân về phía trước. Bàn chân còn lại vẫn
vương vấn phía sau… nó chần chừ cân nhắc… nó đang quyết định xem có nên
tiến lên không… đó là một lựa chọn rất khó khăn vì nó hiểu, một khi đã
chạm vào viên gạch đầu tiên trong căn phòng thì nó không còn đường trở
ra nữa…
Rồi nó cũng đã bước vào, nhẹ nhàng và cam chịu.
Gói gọn trong tầm mắt của tôi là một cái bàn dài thật dài, những cái
đầu nghiêng ngã tìm khoảnh trống từ những cái đầu khác để có thể trông
thấy tôi. Tôi bước tiếp nhiều bước nữa, từng gương mặt một hiện ra, rõ
ràng hơn. Tiếng cánh cửa đóng lại phía sau làm tôi hoảng sợ trong chốc
lát nhưng không hề biểu lộ ra. Cuối cùng thì tôi cũng đã đứng cạnh bên
cái ghế duy nhất còn trống ngay đầu bàn. Không có tiếng xì xào nào trong đám đông gần 50 người ở đây. Tôi không ngồi xuống vội mà dành vài giây
để quan sát xung quanh. Điện Quang Minh làm tôi nhớ tới cái tiền sảnh
lúc nãy đã đi qua nhưng nó còn rộng và hoành tráng hơn nữa. Khắp các
chân tường là những chàng hiệp sĩ đúc từ sắt đứng im. Họ có trang bị mọi thứ cần thiết từ gươm giáo đến mũ bảo vệ. Trực giác của tôi mách bảo
ràng tất cả hoàn toàn là tượng thôi! Nhìn khắp xung quanh và bị choáng
hợp bởi sự giàu có, nguy nga cuối cùng ánh mắt tôi dừng lại ở một cái
ghế. Nó là cái ghế duy nhất trong Điện làm từ vàng nguyên chất chứ không mạ vàng. Cái Ngai Vàng được khoác lên lớp vải trắng tinh, có lẽ tấm lụa ấy đã nằm nguyên ở đó từ khi người anh cùng cha khác mẹ với tôi qua
đời… Nó to, cao và ở tít xa trên cái bục cao 12 bậc thang uy nghiêm. Còn tôi thì nhỏ bé và đang đứng bên dưới ngước nhìn lên nó, cái nhìn sợ sệt lẩn thèm muốn…
-E hèm… thưa…thưa Quận Chúa…
Giật mình tôi quanh lại nhìn cái bàn dài trước mặt. Mọi cắp mắt đang
đổ dồn về tôi. Mọi người đang đứng và chờ đợi một lời cho phép để có thể ngồi. Tôi nói, cái giọng như không phải của tôi
-À… xin lỗi… tôi quên mất là mọi người đang đợi… xin mời ngồi!
Tôi cũng cẩn thận nắm lấy tay ghế về nhẹ nhàng ngồi xuống. Một sự bất cẩn nhỏ và té ngã là điều tôi không mong đợi nhất lúc này.
-Thưa Quận Chúa… ắc hẳn Người đã biết lý do vì sao chúng tôi có mặt tại đây?
Tôi giương mắt nhìn chàng thanh niên, có lẽ anh ta là người ít tuổi
nhất ở đây. Anh chàng gầy nhom, tóc lưa thưa rối rắm nhìn rất tức cười.
Tôi đáp lại nhẹ nhàng và còn “khuyến mãi” một nụ cười đáp lễ
-Vâng, tôi biết!
Anh ta cười, hiện lên hai lúm đồng tiền dễ thương
-Đầu tiên xin cho phép thần được giới thiệu ngắn gọn với Quận Chúa
những người đang có mặt tại đây. Đầu tiên, vị này là Đại Tổng quản của
Hội Hoàng Tộc, con chim đại bàng đầu đàn vĩ đại của Hoàng Gia!
Theo hướng bàn tay đưa tôi nhìn về phía một người khác. Người này
ngồi cách tôi không mấy xa, ông ta có tóc nâu, râu quai nón bờm xờm,
gương mặt đanh lại như đúc bằng xi-măng, hai mắt đen sáng ngời nét sắc
sảo. Đôi bờ vai lực lưỡng và hai cánh tay to tướng đầy bắp cơ khiến ông
ấy trông như một vận động viên cử tạ. Ông ấy nhìn tôi, lạnh lùng và
khinh miệt… Tôi cũng nhìn ông ấy, đôi mắt hơi run nhưng kiên quyết không khuất phục. Chàng thanh niên kia vẫn còn mải mê với công việc giới
thiệu. Mỗi lần tới phiên ai thì người đó lại đứng lên kính cẩn chào chứ
không ngồi lì ra như người chú ruột của tôi.
-….Và cuối cùng, xin Quận Chúa thứ lỗi cho sự sơ suất của thần. Đáng
ra thần phải nói về mình từ trước, với chức danh thư kí tối cao của Hội, người luôn có mặt trong tất cả các kì họp, cần mẫn say mê với công tác
ghi chép thiêng liêng… thần chỉ có một điều muốn nói đó là: công chúa
thật xinh xắn làm sao… thật là phủ phàng khi đến tận bây giờ thần mới có dịp trông thấy công chúa, cái váy này đẹp đấy… nhưng… chắc là màu trắng sẽ đẹp hơn…ôi! Gu thẩm mỹ của cung nữ trưởng bên Nam Cung thật tệ… xin
công chúa chớ lo, thần nhất định sẽ cho đổi người… Cuối cùng, cầu chúc
mọi điều tốt lành đến với Quận Chúa!
Anh ta kết thúc bài diễn văn một cách vô duyên rồi cúi chào một cách
màu mè và ngồi xuống một cách yểu điệu. Vài tiếng “xì” rõ to vang lên,
có kẻ còn liếc nhìn anh như “dị nhân”. Hình như anh thư kí này không
được tất cả thành viên trong Hội ủng hộ. Riêng người chú của tôi thì
không tỏ ra khó chịu gì với anh ta, ông ấy vẫn đang nhìn tôi chòng chọc.
-À…ừ… xin cảm ơn vì sự giới thiệu. Có lẽ tốt nhất anh hãy tìm một người biết cách làm cho quần áo của tôi bớt nặng nề hơn!
Tôi cười méo xẹo và ấp úng không biết nên nói gì tiếp theo. Trong khi tôi còn bối rối ngập ngừng thì vị Quốc Công, tức Đại Tổng Quản của Hội
Hoàng Gia và là chú ruột của tôi đã dõng dạc nói
-Vậy thì ngay bây giờ, chúng ta hãy đi thẳng vào vấn đề chính không
phải vòng vo rườm rà gì nữa! Lý do để cả Hội đồng ngồi lại nơi này là để bàn bạc về việc thực thi di chúc của hai vị Hoàng Đế vĩ đại đã băng hà… họ là anh trai và cháu trai của ta!
Quốc Công nhìn sang tôi, cái nhìn đầy hàm ý.
-Chắc hẳn “cô Quận Chúa” này đây cũng đã rõ những gì viết trong hai
tờ di chúc rồi nhỉ? Không biết ta nên gọi cô là gì đây? “Quận Chúa Điện
Hạ” hả?
Tôi bí mật nuốt nước bọt và mạnh dạn đáp
-Hãy gọi cháu là Sao Ly thưa chú!
Quốc Công nhướng đôi chân mày dữ tợn của ông lên
-Sao Ly hả? Ta chưa từng nghe cái tên này… chẳng phải cô là Trường Thịnh Thiên Viễn Xuyên sao?
Tôi bấu cả hai tay vào chiếc váy
-Sao Ly là tên mẹ cháu đặt, cháu thích được gọi bằng cái tên đó hơn!
Vừa dứt lời người chú của tôi đã đập tay xuống bàn một cái rầm. Tôi
giật bắn lên và nhiều người khác cũng thế. Điện Quang Minh im lặng như
tờ, cả tiếng thở cũng bị bóp nghẹn lại.
-À HÁ! Khá khen cho con nhóc như cô… tên mẹ đặt à? Là Dương Mỹ Thụy đặt hả? Vậy hóa ra mẹ cô có quyền cao hơn cả Hoàng Đế à?
Lúc này đây tôi biết mình rất hoảng sợ nhưng chẳng hiểu sao càng sợ
tôi lại càng mạnh mẽ hơn, tôi ý thức được mẹ và Ngạn Luật đã đặt một
niềm tin lớn lao lên tôi như thế nào…
-Cháu không hề nói rằng mẹ cháu có quyền hơn Hoàng Đế. Đơn giản vì bà đã sinh cháu ra, đã chăm sóc nuôi nấng cháu… bà đã ban cuộc sống cho
cháu, để cháu thành người… chẳng lẽ sau bao công lao to lớn như vậy mà
mỗi cái việc được đặt tên cho con bà cũng không được phép sao?
Cả Hội đồng nhìn tôi, mỗi người một thái độ. Đâu đó vẫn có sự thán
phục mập mờ trong mắt họ. Nhưng khi những đôi mắt di chuyển về phía Quốc Công nó chuyển sang nổi kính sợ…
-Hừ… cái khái niệm ấy mi đem ở đâu ra thế? Dù bất cứ hoàn cảnh nào
nhà Vua vẫn là người có quyền lực tối cao! Thế giới này không phải như
cái mà mi đã sống… tốt hơn hết là học hỏi đạo lý để làm một người biết
điều, sau đó thì hãy lên mặt với ta!
Tôi trừng mắt nhìn Quốc Công, không cãi cọ thêm nhưng cũng không tỏ
ra nhún nhường. Trước không khí căng thẳng của cuộc họp anh thư kí lại
đứng lên líu lo
-E hèm… thôi nào, thôi nào… đều là người trong nhà cả. Chú à, bớt
nóng tí xíu đi, kẻo chú làm công chúc của chúng ta bật khóc mất!
Tôi nhìn sang anh ta ngay. Cách anh ta gọi Quốc Công là “chú” một
cách thân thiết làm tôi rất ngạc nhiên. Tôi mở miệng toan định hỏi nhưng đã bị tiếng gầm òm òm của ngài Quốc Công làm giật mình
-CÔNG CHÚA HẢ??? Chắc gì đứa con gái này có quan hệ với hoành huynh
của ta? Nó chỉ có thể là đứa con hoang của mẹ nó với Liêu Mãn Bình thôi… Tính lừa Hoàng Gia à? Chớ có mơ, ta đây biết rõ chuyện này hơn ai hết!
Không cần bàn cãi gì thêm nữa, Ngai Vị đã được định đoạt rồi… Hoàng Thái Hậu xứng đáng làm Nữ Hoàng hơn ai hết! Thật đáng tiếc khi ngày hôm nay
bà ấy không thể có mặt… nhưng không sao, ta với tư cách là Quốc Công của Trường Thịnh Thiên Quốc, là Đại Tổng Quản của Hội Hoàng Gia ta tuyên bố thực thi ngay lập tức di chúc mà cố Hoàng Đế Quang Minh V để lại!
Tất cả mọi người nín khe không ai dám hó hé nữa lời. Tôi tự hỏi tại
sao phải kéo cả lũ gần 50 người ngồi vào cái bàn này trong khi Quốc Công lại tự mình định đoạt tất cả. Nếu ông ấy có quyền hành như thế thì ngay từ đầu cứ tuyên bố luôn đi. Cần gì triệu tập một cuộc họp hoành tráng
thế này? Quốc Công nói xong bộ mặt giương giương tự đắt. Anh thư kí của
Hội nhìn chú ấy há hốc mòm. Phải đến giây thứ 3 từ khi ông nói xong thì
vài người mới bắt đầu quay mặt nhìn nhau rù rì. Họ nói rất nhỏ và hình
như là không ai muốn đúng lên phản đối. Người chú của tôi đang đứng đó,
oai vệ và kiêu hãnh như thể một chiến binh vừa đánh thắng trận trở về.
Còn tôi thì ép sát người trên chiếc ghế, hai bàn tay nắm chặt tay ghế,
quả tim đập như muốn bật tung ra khỏi lồng ngực. Tôi biết mình phải làm
gì đó, nói gì đó trước khi mọi chuyện trở nên quá muộn…
“Mẹ ơi, con phải làm gì bây giờ? Người ta đã ép con vào đường cùng
rồi… Ngạn Luật, em phải nói gì bây giờ?” Tôi bóp chặt sợi dây chuyền đeo cổ bằng bàn tay run rẩy của mình. Trước lúc ra đi mẹ đã trao nó lại cho tôi, tôi xem đó như một lá bùa, một hiện thân khác của mẹ… Lần này liệu nó có thể giúp tôi vượt lên thử thách không?
-Bây giờ chỉ cần một nghi thức rất đơn giản là được! Giơ tay biểu
quyết! Ngồi ở đây có đầy đủ 47 thành viên trong Hội. Đây chính là đám
đông quyền lực nhất của đất nước. Mọi quyết định sẽ do chúng ta đưa ra…
nào, thế ai đồng ý thuận theo ý ta để thực thi di chúc thì mau chóng giơ tay lên. Dĩ Thuật, con đếm đi!
Ông nói với anh thư kí và hất mặt lên nhìn tôi. Tôi cụp mắt xuống
ngay. Cả dãy bàn đang do dự. Thật chậm chạp… có 1 cánh tay giờ lên… rồi 2 cánh tay…3…4….5… và tất cả đều đã giơ tay. Tôi thấy hơi thở mình nghẹn
lại ở cổ. Họ đang biểu quyết, họ đang phán xét, họ đang định đoạt cho số phận của tôi! Trong khi đầu óc tôi còn mụ mị nghĩ ngợi thì anh thư kí
đã nói
-Bốn mươi sáu thưa Quốc Công!
Tôi ngẩn mặt lên, ngạc nhiên chờ xem ai là người duy nhất ở đây ủng hộ tôi. Quốc Công cũng nhướng đôi chân mày hỏi
-Sao? 46…vậy là vẫn còn một người không giơ tay? AI?
Ông đảo mắt nhìn khắp căn dãy bàn. Những người khác cũng loay hoay
tìm kiếm. Nhưng bất ngờ làm sao, người duy nhất đang đứng trong căn
phòng-anh thư kí lại ranh mãnh đáp
-Người đó là tôi!
Anh bí mật nhìn tôi và nháy mắt một cái. Hành động ấy làm tôi nhớ
Ngạn Luật da diết, trước kia anh vẫn hay nháy mắt như thế mỗi khi động
viên tôi vượt qua một thứ thách nào đó… Quốc Công bây giờ mặt mày tái
tím đi, hình như ông ấy sắp nổi cơn lôi đình
-CÁI GÌ? Dĩ Thuật! Cháu chống đối ta sao?
Anh chàng không hề tỏ ra run sợ, anh cười khẩy và nhún vai
-Cháu đâu có ý đó. Chỉ là… Cháu nghĩ chúng ta cần phải hỏi qua ý kiến của Viễn Xuyên Công Chúa chứ, đúng không mọi người?
Thế là 47 cặp mắt một lần nữa đổ dồn về tôi. Quốc Công cao giọng mỉa mai
-Hỏi vị Quận Chúa này sao? Ồ được thôi, kẻo có người bảo ta chèn ép
“Cháu gái yêu dấu” thì khốn… Nào Viễn Xuyên Quận Chúa… không biết Quận
Chúa có ý kiến gì trong chuyện này không?
Tôi đanh mặt ra, chớp chớp mắt vài cái. Nói hả? Nói cái gì bây giờ?
Tôi chưa biết mình cần và có thể nói điều gì nhưng tôi cũng làm bộ đứng
dậy tỏ vẻ uy quyền lắm…
-E hèm… à tôi… tôi muốn nói là…
Tôi đảo mắt nhìn hết một lượt các gương mặt. Và trong một khoảnh khắc lạ kì tôi nhận ra mình cần điều gì nhất…
-Trước hết, tôi mong tất cả các vị có thể lắng nghi một cách khách
quan nhất những quan điểm sau đâu… Một là về vấn đề di chúc! Như Quốc
Công đây đã nói: “trong bất kì trường hợp nào nhà Vua luôn là người có
quyền lực tối cao”. Như thế thì cớ làm sao Hội Hoàng Gia lại tổ chức
cuộc họp hôm nay để ra quyết định về việc thực thi di chúc của Hoàng Đế? Di chúc không phải là mệnh lệnh sao?
Tôi dừng lại trong giây lát. Đôi chân mày của Quốc Công giờ đã nhíu
lại thành một hàng duy nhất trên vầng trán. Những người khác thì há mồm, anh thư kí thì gật gật đầu đồng tình một cách ngớ ngẩn
-Này, Quận Chúa cô không thấy là mình “hơi ngu” sao? Bộ cô không hiểu vấn đề là gì à? Bởi vì có tới…
-Vâng thưa chú! Cháu hiểu! Chú làm ơn giữ im lặng cho tới khi cháu nói xong có được không?
Người chú của tôi như bị gáo nước lạnh tạt vào mặt. Tôi vừa chơi một
ván bài ngửa. Dùng chính cái lý thuyết của Quốc Công để đấu với ông ấy…
-… Xin mọi người hãy kiên nhẫn nghe cho xong đã, sau đó ai ý kiến gì
thì cứ việc! Tôi xin được nói tiếp… ở đây ai ai cũng biết di chúc của
Hoàng Đế là một điều bất khả xâm phạm. Tất cả chúng ta không có quyền
“lựa chọn” xem bản di chúc nào sẽ được thi hành. Nhiệm vụ của Hội Hoàng
Gia bây giờ là đại diện cho toàn thể thần dân xem xét về phạm vi quyền
hạn của hai tờ di. Tôi tin chắc công việc này sẽ chẳng mấy khó khăn đâu. Các vị hãy nghĩ một cách khách quan xem… Di chúc của Hoàng đế đời thứ
IV và Hoàng đế đời thứ V thì cái nào sẽ có quyền lực cao hơn?
Ngay sau khi tôi đặt câu hỏi thì một thay đổi lớn đã xảy ra. Người
chú khó chịu của tôi giận dữ nhau mày, vẻ mặt khinh khỉnh. Tưởng như hai hành lông mày của ông đã hợp lại làm một trên trán. Dĩ Thuật-viên thư
kí lạ người của Hội thì tỏ ra thích thú, trên môi vươn vươn nụ cười, tôi cho rằng đó là nụ cười khích lệ. Còn tất cả những người còn lại thì
chụm đầu vào nhau rù rì.
-Xin mạn phép được hỏi người thưa Quận Chúa. Chúng thần vẫn chưa rõ ý của người lắm. Không biết Quận Chúa Điện Hạ có thể rõ ràng hơn không?
Tôi vẫn đang đứng oai nghiêm. Sau một lần hít không khí vào căng lòng ngực tôi can đảm nói
-Thôi được, tôi xin được nói thằng thế này… vua Quang Minh V bản thân Ngài là một vị vua nhưng trước khi làm vua thì Ngài là Bảo Bình thái
tứ, là con trai của Hoàng Đế IV. Họ là cha con và cái lẽ ấy sẽ không bao giờ thay đổi dù thái tử đã làm vua đi nữa… Vậy thử hỏi nếu Thân phụ của nhà vua còn sống và ra một mệnh lệnh thì nhà vua có nghe theo hay
không? Xét về khía cạnh pháp luận lẫn đạo lý… ta có thể khẳng định rằng: Lời nói của cha có giá trị hơn là của con! Thế thì có lý do gì để di
chúc của Hoàng Đế IV không được thực hiện cơ chứ? Di chúc là ý nguyện và cũng là một chỉ thị không thể bác bỏ. Tại sao chúng ta lại chọn nghe
theo di chúc của hoàng huynh tôi trong khi lời nói của thân phụ tôi rõ
ràng là có quyền lực hơn???
Cả căn phòng chìm vào sự im lặng đáng sợ. Quốc Công hình như đang đấu tranh dữ dội để tìm ra sơ hở nào đó có thế giúp ông bác bỏ lý lẽ tôi
vừa nêu ra. Tôi nhìn về phía Dĩ Thuật mong tìm thấy sự đồng tình duy
nhất từ anh ấy. Anh chàng cười lém lĩnh và bí mật giơ ngón tay cái ra,
miệng làm dấu: “Giỏi lắm!” Một sự tự tin kì lạ đang dâng trào trong tôi.
-Đó là tất cả ý kiến của tôi. Ai không đồng tình thì cứ nói! Tôi rất
mong các vị công tư phân minh xem xét vấn đề này để quyết định cuối cùng là khách quan và hợp lí nhất!
Tôi nhìn về phía người chú, không còn rụt rè và sợ sệt với ông ấy nữa..
-Và… thưa Quốc Công! Nếu Ngài vẫn nghi ngờ về vấn đề huyết thống của cháu thì cứ việc cử người đến kiểm tra ADN…
Một cách mạnh mẽ tôi giơ tay rứt một nhúm tóc nhỏ trên đầu, đau đấy
nhưng tôi không mấy quan tâm. Tôi giơ mớ tóc đen nhánh ra và thả nhẹ nó
xuống bàn trước sự chứng kiến của mọi người
-Nhiêu đây thôi cũng đủ chứng minh tất cả phải không? Chú có thể đến
tìm cháu để lấy mẫu xét nghiệm bất cứ lúc nào nhưng xin nhớ một điều…
Tôi rời mắt khó vị Quốc Công và phóng tầm nhìn bao trùm lên mọi nguời. Bằng chất giọng kiêu hãnh lẫn chút đe dọa tôi hô lớn
-Xin nhớ một điều rằng hành đồng nghi ngờ về huyết thống Hoàng Gia là một nổi xúc phạm đối với tôi! Hãy cẩn trọng… nếu Viễn Xuyên Quận Chúa
đích thật là tôi thì…
Tôi thấy mắt mình đang tóe lửa…
-THÌ CÁC NGƯỜI SẼ PHẢI TRẢ GIÁ CHO TỘI XÚC PHẠM DANH DỰ CỦA MỘT CÔNG CHÚA!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...