Sau bữa trưa, Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên nâng xuồng đi vào, trong tay An Cẩm Hiên còn mang theo một cái thùng, lắc lư không thành bộ dáng, vốn hai người nâng cái xuồng cũng đã cố hết sức, An Cẩm Hiên cánh tay quải một cái thùng, nửa ngồi nửa đi, thật buồn cười. Cốc Vũ vừa thấy, vội chạy tới đỡ cái thùng, trách cứ bọn họ, "Các ngươi thật là, lần lượt lấy từng thứ không được sao? Lo lắng cá bị người cầm đi, trước hết đem cá cầm về để một người ở lại coi xuồng, nhiều lắm đi thêm một chuyến thôi." Nói xong nhìn vào thùng, mấy con cá ở bên trong khoan khoái bơi.
Cốc Vũ trong lòng vui vẻ, "Nha, các ngươi lại bắt được cá! Đêm nay có thể uống canh cá."
An Cẩm Hiên thấy bộ dáng vui sướng của Cốc Vũ, cũng vui vẻ nở nụ cười, thầm nói biết Cốc Vũ thích uống canh cá, minh phải mang thùng đi theo, bằng không dùng dây bện bằng cỏ cột cá về, cá chết sẽ không tươi.
Kinh Trập cũng sửng sốt, lại xót xa, hắn thậm chí có chút tự trách, nếu không phải cha mẹ vì chuyện của mình mới trở lại Đào trang, bọn họ nguyên bản qua rất khá, lúc này, thấy Cốc Vũ bởi vì một con cá mà vui sướng như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy không có tư vị gì, càng muốn nỗ lực thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.
Hắn nghĩ đến nhập thần, đột nhiên thấy An Cẩm Hiên và Cốc Vũ vui tươi hớn hở khều hắn cười hắn mới hồi phục tinh thần, hỏi lại, Cốc Vũ mới nói: "Cẩm Hiên ca nói là vì ngươi không tán thành hắn chặn nước sông nhỏ lại, bằng không bắt càng nhiều cá hơn."
Cốc Vũ đem cá vô phòng bếp, lại nhìn Hứa Tần Thị nói: "Mỗ mỗ, bọn họ bắt cá, buổi tối nấu canh cá uống!"
Hứa Tần Thị sang sảng đáp một tiếng.
Cốc Vũ sờ túi áo của mình, nhớ tới cái gì, thấy bọn họ còn đang cuốn ống quần, vừa rửa tay rửa mặt vừa trêu ghẹo lẫn nhau, Cốc Vũ cầm cái giấy bao, đến trước mặt bọn họ lắc lắc, thần bí nói: "Hai người các ngươi, lại đây!"
An Cẩm Hiên và Kinh Trập nhìn nhau, không biết trong Hồ Lô Cốc Vũ bán thuốc gì, nhưng cũng theo nàng ra sân, Cốc Vũ nhìn Kinh Trập, lại nhìn An Cẩm Hiên, "Các ngươi với cậu có bí mật gì vậy?"
An Cẩm Hiên lắc đầu, Kinh Trập cũng lắc đầu.
Cốc Vũ thấy bọn họ không nói, "Hừ, cậu đã nói, các ngươi kiếm tiền, nếu không nói với ta, ta liền nói cho cha, về sau các ngươi không thể đi."
An Cẩm Hiên cười một tiếng, "Xem ngươi kìa, có cần ta cho ngươi một khối gỗ thăng đường? Cho ngươi đi thẩm án tử?"
Kinh Trập biến sắc, lập tức nở nụ cười, "Lúc đó ngươi không phải thấy chúng ta vẽ vài thứ kia sao? Sau này Cẩm Hiên lại nghĩ ra một biện pháp, không nghĩ đưa đến tửu lâu của cậu, cho nên ngày đó chúng ta sợ hắn nói cha nghe, cậu hưa tìm một phần việc hồi đáp chúng ta, được chưa? Còn muốn biết cái gì?"
Cốc Vũ lúc này mới đem giấy bao đưa cho bọn hắn, "Được, đây là tiền công các ngươi! Cậu nói là các ngươi viết câu đối nên cho hồng bao."
Kinh Trập lại cười, lấy tay gõ vào trán của hắn, "Ta đã nói chúng ta nơi nào đến tiền công, ngày hôm qua tiền công cậu đã trả cho chúng ta, thật là hồng bao a. Ngươi xem ngươi, bệnh đa nghi thật nặng."
Cốc Vũ thấy Kinh Trập đang mở hồng bao ra, liền đoạt đi, "Hừ! Tiền công tính không giao ra còn gạt chúng ta, hồng bao cho ta mới đúng! Xem còn cười ta không."
Kinh Trập quay đầu qua một bên, nhịn không được, "Xem ngươi đương gia thật có tiền đồ, Cốc Vũ, về sau chúng ta có tiền, đều cho ngươi quản được không?"
Cốc Vũ gật đầu, xoa eo nhỏ, "Đó là đương nhiên!"
Lí Đắc Giang kích động chạy vào, thấy Cốc Vũ nhếch miệng cười. Cốc Vũ hỏi hắn, "Nhị bá phụ, Nhị bá mẫu không ở bên này đâu, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?"
Lí Đắc Giang kích động, ôm Cốc Vũ quay hai vòng, cười ha ha la lên, "Không tìm Nhị bá mẫu ngươi, Cốc Vũ cha ngươi đâu? Chuyện tốt!"
Cốc Vũ sửng sốt, kêu một tiếng Nhị bá phụ vừa định nói chuyện, Lí Đắc Giang đã đi vô nhà chính.
Vừa vặn Lí Đắc Tuyền đang sửa sang đồ trong nhà, Lí Đắc Giang vừa vào đã kêu hắn, "Tuyền không cần sửa sang đồ, ta mang đến một tin tốt, hôm nay có khách ăn cơm ở tửu lâu, đối với cái bàn khắc hoa rất hứng thú, ta liền nhiều lời hai câu, nói là ngươi từ thành Vân Châu về, bàn ghế đều do ngươi làm, không ngờ hắn nói sau mùa thu hắn gả khuê nữ, vừa vặn còn chưa tìm được người làm vài thứ kia, hơn nữa gỗ đều là thứ tốt nhất, hắn sợ những người đó tay nghề không tinh làm hư, nhiên sau..."
Lí Đắc Giang nói một hơi xong thở hổn hển, không kịp uống trà, lại vội nói: "Lúc đó nói muốn đến chỗ ngươi nhìn xem, ta nghĩ đúng lúc ta muốn trở về, lúa gần đến lúc thu gặt, thuận tiện cùng ngươi nói một tiếng, cũng không hỏi qua ngươi liền thay ngươi nhận mối làm ăn này, ngươi đi tửu lâu tìm Cùng nhi, hắn biết nhà người kia."
Lí Đắc Tuyền há to miệng, Cốc Vũ cười hề hề nhìn Lí Đắc Tuyền nói: "Cha, xem ra tửu lâu mang đến vận may cho chúng ta, không chỉ là tìm được việc làm cho tỷ tỷ cùng nương, lại cho ngươi việc làm kế tiếp, đây mới là nghề chính của ngươi a."
Kinh Trập nhức đầu, "Ta có nhìn lầm không?"
An Cẩm Hiên đi theo phía sau hắn, "Kinh Trập huynh, không chỉ là ngươi, ta cũng vậy."
Cốc Vũ cười khanh khách, "Còn Kinh Trập huynh, ha ha."
Lí Đắc Tuyền chà xát tay cười, "Lúc này làm trọn gói, ta đánh giá tiền công sẽ không ít, chúng ta càng ngày càng khá."
Kinh Trập như nhớ tới cái gì, "Nếu không, ngày mai chúng ta cùng cha đi ra ngoài, dù sao trong nhà cũng cần mua thêm một vài thứ, người tiện thể đem bức tranh thêu lên trấn trên bán, sau đó chúng ta thuận tiện đi cửa tiệm gửi bán này nọ nhìn xem, việc này phải do chúng ta làm, sau này cha sẽ bận rộn.
Cẩm Hiên ở bên cạnh buồn cười, "Được, ngươi có nhiều thuận tiện như vậy, ta sợ ngươi đến lúc đó xoay chuyển đến hôn mê, đến lúc đó ta cùng đi với các ngươi, ta cũng có da muốn đi trấn trên bán."
Lí Đắc Tuyền gật đầu, "Cũng tốt, Kinh Trập, Cẩm Hiên cùng Cốc Vũ cùng đi, bất quá Kinh Trập, ngươi chú ý một điểm, nghe nói bên ngoài thật loạn."
Kinh Trập gật đầu, hết thảy không cần nói.
Lí Đắc Giang có chút nóng vội, "Tuyền, nếu ngươi đợi ngày mai đi, bị người khác đoạt sinh ý phải làm sao bây giờ, không cần lo lắng trong nhà, còn có ta đây."
Lí Đắc Tuyền phản ứng lại, nói: "Nhị ca, ta cũng biết ngươi giúp ta, ta ngày mai đi gặp chủ nhà, nói rõ ràng với hắn, chờ việc trong nhà xong hết mới đi làm vài thứ kia, dù sao cũng sau thu hoạch vụ thu mới xuất giá, khẳng định sẽ kịp, trong nhà cắt lúa xong phải vội vàng cấy mạ, ngươi bên kia còn chưa có ở riêng, Nhị tẩu lại có thai, nếu ngươi tới giúp chúng ta, ta sợ bên kia lại nói. Lại nói cả nhà chúng ta sao có thể luôn liên luỵ ngươi, chủ yếu phải tự mình làm chủ."
Lí Đắc Giang ngẩn ra, rồi vui mừng gật đầu, không miễn cưỡng, cười vỗ vai Lí Đắc Tuyền.
Cốc Vũ ở một bên cũng thật vui vẻ, Lí Đắc Tuyền trước kia không có đương gia, sống với ông bà ngoại, bây giờ trở về đây, lúc trước luôn giúp mọi người làm điều tốt, hiện tại đã có chủ ý, cách đón mối làm ăn như thế làm cho Cốc Vũ vui sướng, chung quy dựa vào người không bằng dựa vào chính mình.
Hứa Tần Thị đang cho gà ăn, thầm thì kêu, gà nuôi thả trong sân, đã rất lớn, xem ra lúc có khách tới cửa có thể làm thịt, chỉ là có chút luyến tiếc, còn muốn dựa vào gà này đẻ trứng làm bánh cho Hạ Xuyên ăn. Nhìn Hứa Tần Thị bận rộn bên kia, Cốc Vũ lại nghĩ đến Lí Hà Thị, đều nói nhà có người già giống như có bảo bối, Hứa Tần Thị là mỗ mỗ, chờ Nhị bá mẫu sống yên ổn sinh hạ đứa nhỏ, nàng sẽ phải về nhà, nếu Lí hà Thị thông tình đạt lý giống Hứa Tần thị, dù nhà có khổ cực cũng sẽ không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lí Đắc Tuyền không mang theo gì, hắn hạ quyết tâm thu gặt lúa cấy mạ xong mới đi làm việc, lúc này bất đắc dĩ phải đi thương nghị, Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên thu thập xong, giấy cắt, thêu gì đó của Tiểu Mãn cùng Vương thị đều để Cốc Vũ cầm theo, còn thay Tiểu Hà đưa đi một phần.
Hết thảy chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, cuối cùng, Cốc Vũ lại nói: "Nghe cậu nói là đặt ở cửa hàng tạp hoá bán, hay là chúng ta cũng mang theo mẫu thêu, không chừng cũng có thể bán đi, à, mang theo một cái thau chậu nhỏ, còn có giỏ trúc đan của Triệu gia gia, nói không chừng bán được a."
Kinh Trập ngnhe Cốc Vũ đã nhắc tới thùng gỗ nhỏ kia, chạy vội chạy đi lấy, lại sờ đầu Cốc Vũ có chút buồn cười, "Sao có nhiều tâm tư như vậy, ngươi nói nhiều như vậy, hay là chúng ta mở một cửa hàng tạp hoá đi!"
Lời trêu ghẹo của Kinh Trập đến tai Cốc Vũ, lại thành một biện pháp kiếm tiền, sản phẩm của nhà mình, đến lúc đó còn có thể mở một gian hàng đồ gỗ, giường, ngăn tủ.. có Lí Đắc Tuyền làm, muốn đồ thêu, giấy cắt có Tiểu Mãn cùng nương... Muốn vải vóc gì, An Cẩm Hiên tựa hồ rất là quen thuộc, không chừng liền tạo thành sự nghiệp đâu? Đầu nhỏ của nàng tưởng tượng, cắn môi ngây ngốc cười, "Ý kiến hay!"
Kinh Trập sửng sốt, không biết nói gì, mang theo này nọ theo Lí Đắc Tuyền ra cửa.
Cốc Vũ trong đầu hiện lên siêu thị hiện đại, suy nghĩ nên thay đổi thế nào, đến lúc đó người nhiều tới cửa, buôn bán lời bạc...
An Cẩm Hiên giật nhẹ tay áo của nàng, Cốc Vũ tỉnh hồn, thì ra Lí Đắc Tuyền cùng Kinh Trập đã đi ra sân, nàng hừ một tiếng, "Cẩm Hiên ca, chúng ta đi, cũng không phải không biết đường đi."
An Cẩm Hiên cười một tiếng, "Cốc Vũ, ngươi nghĩ gì mà thất thần, cũng không phải là bồ tát trong miếu, nghĩ nhiều như vậy mệt đến hoảng, đến lúc đó, ta giúp ngươi cùng nhau nghĩ thôi."
Cốc Vũ thấy hắn không giống như là đùa, "Không phải là muốn kiếm tiền chứ!"
An Cẩm Hiên cười, vô tình không mưu mà hợp, hắn cũng luôn nghĩ như thế, cam nguyện mỗi lần mạo hiểm vào núi, kiếm tiền, sau đó mới có thể bắt đầu làm chuyện của mình, đợi thời cơ thích hợp, Nhị thúc công bên kia cũng hỏi thăm tốt lắm, là có thể bắt đầu thực hành kế hoạch của mình, hơn nữa trong lúc vô ý kết bạn với Kinh Trập, Cốc Vũ, Kinh Trập là người làm đại sự, sau này có thể giúp mình, hắn khẽ cắn môi, dù sao cũng đợi nhiều năm như vậy, không thể bỏ quên đi như thế.
Một hàng 4 người tới trấn trên, Lí Đắc Tuyền đi tửu lâu, An Cẩm Hiên, Cốc Vũ, Kinh Trập ba người quyết định đi cửa hàng da xong rồi đi tiệm tạp hoá, cuối cùng hội họp với Lí Đắc Tuyền ở tửu lâu cùng đi mua đồ cần mua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...