Điền Viên Cốc Hương

Tàn thu bắt đầu mùa đông, mỗi ngày một lạnh hơn.

Người ta đã mặc áo bông.

Trong thời gian ngắn, thành bắc đã dấu hiệu mới. Đường lớn lát đá uốn lượn, đã không còn cảnh một cơn gió nổi lên là một thân bụi đất. Hiện tại trời có nổi gió đổ mưa cũng có thể thong dong đi. Muốn nói đến trước đây thì nên nói như thế nào, mang guốc gỗ, khoác áo dầu, tư thái càng thêm lả lướt.

Vừa vặn hôm nay trời đổ mưa, Hoàng bà mối thành bắc đã sớm ra cửa. Trên mặt bôi phấn tỉ mỉ, mặc vào áo màu đỏ tía, vẻ mặt rất vừa lòng trang phục và đạo cụ của mình. Nhìn trời mưa, tự tay chỉnh sửa lại áo vải dầu trên người, cố kéo cho ngay ngắn, có chút hối hận lúc trước mình thu gọn lại phần eo trên áo mưa, bước đi trên đôi guốc gỗ, hai ngón tay nhè nhẹ cầm lấy cái khăn màu mật thơm nức, xong xuôi mới đi ra cửa.

Trên đường người qua lại không ít, thấy vẻ mặt nàng vui mừng xúm lại tìm hiểu, nàng liền nói: "Cũng không gì, An lão bản của chúng ta đã trưởng thành. Chuyện này chúng ta không tiện nói, dù sao cũng là hàng xóm láng giềng không để ý thì không được đúng không?"

Người khác ào ào phụ họa, "Cũng không phải sao? Thành bắc của chúng ta trước kia không phồn thịnh như bây giờ. Hiện tại nhị tiểu tử của nhà ta ở ngay nơi đó, mỗi tháng còn được nghỉ mấy ngày. Ngươi dù là quan nha đương sai có thể có phúc khí này sao? Lại không cần bán mình làm nô."

"Ta nói với các ngươi, lúc trước nhà ca ta ở thành nam, ban đầu đã ước hẹn khuê nữ của hắn sẽ gả cho con trai ta. Chị dâu ta ghét bỏ ta ở thành bắc nghèo khổ. Hiện tại hãng xưởng ở thành bắc phát triển mạnh, buôn bán ở bên cạnh cũng dễ dàng. Chúng ta thứ khác không có, trong nhà rộng rãi, đâu còn giống như bọn họ vậy, sân vẫn nhỏ như hồi ta trở về, phải nói như thế nào đây? Nhắc đến chuyện này, cũng nên đến phiên ta lên mặt."

Hoàng bà mối lấy tay phe phẩy xua đi cơn nóng, lắc đầu có chút không cho là đúng, khụ khụ hai tiếng, "Các ngươi thật không ánh mắt, ta nhìn người nhìn việc thật đúng, lúc này ta dám cam đoan. Tâm tư của An lão bản người khác không biết ta có thể không biết sao. Như Ý do ta làm mối, lại nói các ngươi không quen biết Cốc Vũ cô nương, nàng là khuê nữ thèm muốn phú quý sao?"

Vài phụ nữ chụm đầu vào, tập trung hỏi thăm.

Hoàng bà mối thỏa mãn, mới thanh cổ họng tiếp tục, "Người khác ta không dám nói, Cốc Vũ cô nương và hắn cùng nhau lớn lên. Lại nói xưởng này nếu không có nàng sao có thể có được quang cảnh hôm nay? Trong nhà cũng không kém, các ngươi chờ đến mùa xuân sang năm sẽ biết. Còn có An lão bản chính là con kế thừa gia nghiệp chẳng phải thương hộ sao? Người ta là thiên kim tri châu có quý tướng, đúng gọi là ông trời tác hợp."

Ngay sau đó lại bắt đầu không ngừng hỏi thăm mùa xuân sang năm sẽ thế nào, tính tình và bộ dáng cô nương đó ra sao... Hoàng bà mối đang định nói chuyện, thấy một bóng dáng đi qua, là Lâm bà mối ở cách đó không xa. Nhìn bộ dáng vội vàng của nàng, Hoàng bà mối mặc kệ nhóm người này, kêu to, "Ai, ai…"

Đi chậm lại, Lâm bà mối còn quay đầu lại ha ha cười, "Lão tỷ tỷ, làm mai cho An lão bản không phải đã thoả thuận hếtt rồi, sao hôm nay lại đổi ý?"

Hoàng bà mối căm giận, "Ngươi nói là công tử An Cư hay là An lão bản của chúng ta a." Ngôn ngữ như mặc định An Cẩm Hiên là người thành bắc.

Lâm bà mối không trả lợi, bước đi mau hơn. Điều này làm khổ Hoàng bà mối, guốc gỗ từng bước từng bước lả lướt lúc này không thể nào đuổi kịp. Nàng cắn răng tháo guốc gỗ ra, dù sao cũng không quá ướt, tốc độ tăng nhanh không ít. Lâm bà mối thấy vậy học theo, rất nhanh đi song song, rốt cục hai người cũng tới trước cửa lớn của xưởng nhuộm, giằng co mãi ai cũng vào không được cửa.

Khuyên can mãi rốt cục có một biện pháp trung hoà, cả hai người cùng đi. Lần đầu tiên Trương lão đầu canh cửa gặp cảnh bà mối tụ tập làm mai, nhìn no mắt mới cười ha ha, "Hôm kia Cẩm Nhi đã trở về thôn trang, bây giờ các ngươi sợ là quá muộn."

Hoàng bà mối, Lâm bà mối choáng váng.


Mà kẻ bị tranh giành làm mai, lúc này đang ngồi trong xe ngựa đi về hướng Đào trang.

Nguyên Dệt Tú Trang cùng cửa hàng đều đóng cửa, cũng không treo thông báo, chọc mọi người nói xôn xao. Vương Ninh Thị, Vương Thị, Cốc Vũ ngồi chung một chiếc xe do Lí Đắc Tuyền đánh xe. Sư công và Ninh lão đầu hai người một chiếc xe, một đường cảm khái, Hắc tử đại ca đánh xe.

Việc hôn nhân cử hành ở Đào trang là do mọi người thương nghị. Tuy An Cẩm Hiên và An Cư là thân nhân, nhưng lão thái thái đang nằm trên giường kia nói như thế nào cũng không thích hợp làm trưởng bối. Nhị thúc công ở thôn trang, hắn trở về, cả nhà Vương Ninh Thị không có lời gì để nói. Dù sao thôn trang rộng rãi, việc mua bán làm hoài cũng không hết, bọn họ già rồi không quan tâm sự việc này. Chuyện An gia giao cho An Cẩm Lâm quản lý, khi nào bày tiệc mừng thì nói với hắn.

Lần trước Ninh Bác và Thấm Nhi giúp không ít việc, nên chuyện tốt trọng đại này không thể vắng mặt. Hơn nữa gả cưới phải dùng  tới lăng la tơ lụa, cho nên trên đường hơn mười chiếc xe ngựa chậm rãi nối đuôi nhau, khiến cho mọi người nghỉ chân bên đường tò mò nhìn theo. May mắn là không nói với người trong xưởng khi nào thì đi, bằng không người tặng quà cáp không biết bao nhiêu xe mới kéo cho hết.

"Cũng không biết khuê nữ nhà ai có phúc khí, gả cho An lão bản. Nhà giàu có bao nhiêu năm nay, toàn bộ An Cư đều của hắn. Toàn bộ người trong thành mặc xiêm y nhà hắn, người hòa khí lại tuấn lãng, về sau không có bà bà quản, một khi vào cửa chính là đương gia phu nhân."

An Cẩm Hiên ngồi ở xe giúp đỡ, mặc áo vải dầu, nhớ tới cảnh tượng lúc rời An Cư. Lão thái thái đã nguy kịch, mỗi ngày nằm chịu khổ. An Cẩm Lâm hố hố ba ba nói là muốn mình thành than trước, bằng không nàng lại thêm nợ. Lúc đó An Cẩm Hiên nói không nên lời mình có cảm giác gì, chỉ dặn dò Cẩm Lâm rồi đi. Nghĩ tới chuyện đó trong lòng hắn có chút loạn, giơ roi thúc ngựa.

Vào trang, vừa qua khỏi cầu đá hình vòm đã có người đến đón. Lúc xuống xe ngựa đã thấy chung quanh vây kín người. Cốc Vũ nắm tay Vương Thị, nhớ tới mùa đông rét lạnh nắm ấy cả nhà trở về, trong lòng không yên bất an, nào dám nghĩ sẽ có cảnh tượng hôm nay.

Hạ Xuyên nắm tay Tiểu Đào, mang theo Tiểu Hàn, Đại Hàn cùng biểu muội Tiểu Cần. Tiểu Mãn bụng to nhìn đám nhỏ. Trong tay Tiểu Hà và Trần Thị đều ôm một đứa trẻ, thật náo nhiệt.

Một đường đi thẳng tới phía trước sân lớn của Nhị thúc công. Trong sân đã đóng cọc, dùng vải dầu che hết một khoảng sân lớn. Ngay trong sân là một dãy bếp tạm hừng hực lửa, hơi nóng cuồn cuộn toả ra chung quanh kích thích mũi của mọi người. Bên dưới mái che vải dầu bày mấy dãy bàn dài, bát đũa đã bày sẵn ở trên, xem ra chỉ còn chờ người vào bàn.

Trần Thị xì cười, "Cái này còn thiếu chiêng trống và pháo."

Tiểu Mãn không hiểu, "Để làm gì?"

"Còn có thể làm gì, chiêng trống khua vang, pháo nổ rộn ràng, đỏ thẫm chữ hỉ dán lên khung cửa sổ..."

Người chung quanh đồng thời cười hề hề, nhìn phía Cốc Vũ và An Cẩm Hiên.

Tiệc tẩy trần náo nhiệt. Lí Hà Thị mặc một bộ áo mới tinh màu xanh lam, nói với người kế bên: "Ngay từ đầu ta đã thấy Cẩm Nhi đứa nhỏ này không kém, tính tình Cốc Vũ rất trầm tĩnh..."

Người khác dĩ nhiên phụ họa theo.

Nháy mắt đông đi xuân đến. Chuyện vui lớn ở Đào trang vô cùng náo nhiệt cử hành.


Đàn ông đàn bà chia thành hai nhóm, ai kêu thôn trang vừa cưới vợ lại gả khuê nữ chứ! Cái này gọi là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.

Ngày đón dâu càng tới gần, Cốc Vũ nghiêm chỉnh ở nhà, mọi sự không cần nàng quan tâm. Việc trao đổi canh thiếp đến lễ nạp thái đều do các đại nương nhiệt tâm  làm chu đáo, ngay cả đồ cưới cũng do Vương Thị và Vương Ninh Thị thêu. Tiểu Mãn và Tiểu Hà cũng thêu. Lúc này bọn họ ở trong phòng, phượng bên Mẫu Đơn, uyên ương hí thủy, trăm bưóm vờn hoa cái gì cần có đều có. Người lui tới thôn trang hoặc trở về lập nghiệp náo nhiệt chưa từng ngưng lại.

Vả ngày Vương Ninh Thị cười hề hề, " Nếu sớm biết thôn trang phồn vinh nhanh như vậy ta sẽ không ở trong thành. Chỉ là xe ngựa nhiều một ít, có cái gì tốt?"

Hạ Xuyên cũng vô giúp vui, "Đúng vây! Mỗ mỗ chờ ta hiếu kính ngươi đi. Đến lúc đó ngươi làm lão thái quân, ta đi ra ngoài kiếm tiền, cái gì cũng mua cho ngươi." Không biết sao Hạ Xuyên càng lớn càng muốn chi tiêu nhiều, nợ nhiều cũng không lo, gặp ai cũng hứa hẹn.

Trong không khí náo nhiệt, ngày đón dâu đã tới.

Đã nhiều ngày qua Tiểu Hàn và Đại Hàn đều đi áp giường. Cốc Vũ luôn cho rằng chuyện xuất giá này kỳ thực cũng như ở nhà, nhiều lắm là chuyển chỗ ở mà thôi. Người của An Cư nàng đều quen biết. An Cẩm Hiên còn nói có thể ở lại thôn trang lâu hơn, nhưng ngày trọng đại tới gần nàng vẫn có chút khẩn trương sợ hãi. Tiểu Mãn và Vương Thị suốt ngày đều ở trước mặt nàng.

Theo tập tục của thôn trang, tối hôm trước đã bắt đầu bày tiệc đãi khách. Giang Thị luống cuống tay chân phân phối bên kia là nhà trai, bên đây là nhà gái, kết quả vẫn là hơn phân nửa đều là người thôn trang. Ngày mai chú rể mới đón dâu. Hôm nay bên này chuẩn bị đưa gả. Nói tóm lại đều là người một nhà.

Cốc Vũ ra ngoài ăn một bữa cơm cuối cùng của một cô nương với người nhà thân thich. Ngày mai đã là vợ người ta.

Món ăn nóng, thức ăn nguội, điểm tâm bày đầy bàn. Hứa Thế Cùng và người trong tửu lâu cũng tham gia náo nhiệt. Vốn Đào trang bên này cũng chuẩn bị cơm canh, tửu lâu cũng đưa tới. Bởi vậy thức ăn trên bàn rất nhiều không biết hết tên, chỉ để ý tắc vào bụng. Có người cảm khái năm xưa chỉ cần một giò heo làm món chính cũng không được, luyến tiếc người ta đều là dùng gỗ khắc nước sốt thay thế. Không thể tương được Đào trang có ngày hôm nay. Thiếu gia, quan gia muốn tới đây ăn món ngon, bọn họ đã thưởng thức trước.

Ba cô cô đều trở về. Nương Đình Hữu dắt theo hắn cùng đến chúc mừng. Thấm Nhi ở lại thôn trang. Ngay cả Lục Duệ cũng tới.

Mấy chục người ở Liễu Bá Tử cũng tới chúc mừng. Tiếng người ồn ào.

Náo nhiệt mãi đến nửa đêm mới an tĩnh lại.

Sáng sớm hôm sau, Vương Thị đã kêu Cốc Vũ dậy để không trễ giờ lành. Tiểu Mãn ở một bên cùng nàng nói chuyện. Trần Thị, Trương thị, Hứa Thị ở một bên nhìn. Tam nãi nãi tới chải đầu cho Cốc Vũ. Văn thẩm cương quyết nói mệnh cách mình không tốt không tới, lời hay nói hết chỉ đáp ứng tới dự tiệc.

Chiêng trống vang vang, cỗ kiệu đón dâu đã đến.

Vừa rồi Vương Thị còn nói nói cười cười, vừa nghe động tĩnh nước mắt của nàng không kềm được chảy xuống. Mắt Cốc Vũ cũng cay cay nhìn quanh phòng, lại không biết nên nói gì, chỉ nhìn từng khuôn mặt vui cười, mắt dần dần mơ hồ "Nương, ngài đừng sầu. Trước kia chẳng phải chúng ta ở bên kia sao. Nữ nhi gả đi chẳng khác nào về nhà. Ngươi xem chẳng phải lúc đó tỷ tỷ cũng như vậy..."


Khuyên can mãi Vương Thị mới ngừng khóc. Giao phó hết thảy với chú rể, An Cẩm Hiên không quan tâm nói cái gì đều đáp ứng, mau chóng làm Vương Thị yên tâm. Lí Đắc Tuyền cũng ở một bên dặn dò vài câu, hơn nữa người bốn phía trêu ghẹo, nước mắt bất tri bất giác không còn chảy. Lí Lão Đầu gật đầu, tiếp nhận trà cho hồng bao, vẻ mặt hiền lành. Nói nhiều nhất vãn là Lí Hà Thị, từng câu một nhắc nhở, An Cẩm Hiên nghiêng mình đến tê mỏi nàng vẫn chưa có ý muốn ngừng lại.

Mãi đến khi có người bên ngoài thôi thúc, "Tân nương tử lên kiệu —— "

Có thế Lí Lão Đầu mới vỗ mu bàn tay nàng, "Bọn nhỏ đều nhớ kỹ, không cần làm trễ nãi giờ lành."

Lí Hà Thị giận dữ liếc hắn một cái mới im miệng, lại tranh thủ nói vài câu, đầy mắt là ý cười, "Kinh Trập, dù ngươi làm quan cũng là tôn tử của nãi nãi, cõng muội muội ngươi lên kiệu."

Kinh Trập tiến lên, cười rạng rỡ, khóe miệng ngoắc ngoắc, một bàn tay vỗ đầu vai Cốc Vũ, thấy cái đầu phủ khăn voan hơi gật một chút, hắn mới vững vàng xốc nàng lên lưng, từng bước một đi ra ngoài. Cốc Vũ che khăn voan đỏ không có thấy rõ đôi mắt phủ sương kia, chỉ cảm thấy tay hắn khẽ run.

Kiệu hoa ở Đào trang lung lay đi một vòng rồi mới về sân bên kia. Rốt cục hạ xuống, Cốc Vũ thẳng thân mình đã có chút cương, nghe lời phân phó ngồi vào chỗ của mình xong cái mông đã tê rần không thể di động. Nàng bị người khiêng ra cỗ kiệu, như một con rối gỗ nghe người bài bố, trong lòng ngọt ngào. Tiếng pháo lấp tiếng người, dâng trà cho Nhị thúc công rồi vào động phòng.

Người xông vào không ít, cũng không biết là muốn làm gì, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, thấy An Cẩm Hiên cười thỏa mãn. Hỉ phục đỏ thẫm làm hắn càng thêm tuấn lãng. Chung quanh đều là người quen, bởi vậy nàng thoải mái lên, nghe các nàng chỉ huy kết đồng tâm kết, uống rượu hợp cẩn, lại nghe các nàng nói lời cát tường xong giải tán.

Còn lại An Cẩm Hiên và Cốc Vũ. Hai khuôn mặt hồng hồng đối diện nhau, không hẹn mà cùng khẩn trương. An Cẩm Hiên đưa tay qua, nhè nhẹ vuốt gương mặt nàng, "Chờ ta." Nói xong lưu luyến đi ra ngoài.

Trong phòng còn lại một mình, Cốc Vũ âm thầm thở dài nhẹ nhõm, đây là thành thân sao? Sao cứ như là một giấc mộng. Nghe tiếng An Cẩm Hiên bên ngoài tiếp khách, khi thì truyền đến cười ha ha, khóe miệng của nàng cũng không tự chủ nhếch lên.

Cũng không biết qua bao lâu, rốt cục trong tầm mắt đã có người đi tới, mùi rượu có chút gay mũi, "Nương tử, ta đã trở về. Kinh Trập tên tiểu tử kia tửu lượng kém, không bằng ta còn ——" rõ ràng có men say, bước chân có chút lảo đảo, xem ra uống không ít.

Nàng vội đứng dậy dìu hắn ngồi xuống rồi đi lấy canh tỉnh rượu. An Cẩm Hiên kéo tay nàng không buông, cánh tay khoẻ mạnh ôm nàng vào ngực, hít sâu một hơi, "Nương tử, rốt cục ta cũng chờ được tới hôm nay."

Cốc Vũ gối đầu lên bả vai hắn, ánh mắt bối rối, há mồm, "Cẩm..." Nhìn lên ánh mắt như cười như không, cảm thấy không đúng, lại không mở miệng được, nhất thời cứng đờ. An Cẩm Hiên cũng không tha, nhìn chằm chằm nàng.

Tốt xấu kêu một tiếng phu quân hắn mới bỏ qua, ngược lại An Cẩm Hiên lại kêu thuận miệng, "Nương tử, chúng ta nghỉ tạm đi."

Tay vươn tới, Cốc Vũ xấu hổ mặt đỏ bừng. Cả hai đời đều không có kinh nghiệm, đã thấy hắn kéo sợi dây đỏ từ cổ ra, một viên đá trượt ra, "Đây là ở Hồ Lô ——" đột nhiên hắn im miệng, đứng lên, dùng chân đá đá vào giường, "Còn không ra!"

Tất tất tốt tốt bò ra ba cái đầu nhỏ, cũng không để ý An Cẩm Hiên, mãi trách cứ lẫn nhau, "Đều là ngươi. Ninh đại ca nói đến lúc đó sẽ đưa một con ngựa, đều bị ngươi..."

"Do Tiểu Hàn hắt xì."

"Nghe nửa ngày mới nghe được Hồ Lô, cũng không biết Hồ Lô có thể đổi về một con ngựa không nữa."

"Ta tự mình đi mua, dù sao..."

Cốc Vũ bật cười. Không biết ba đứa nhỏ này trốn dưới gầm giường bao lâu, bị phát hiện cũng không kích động, tay cầm tay cười hì hì khom người đi ra ngoài. An Cẩm Hiên kiểm tra khắp nơi một lần, lại thò đầu ra ngoài cửa sổ đuổi đi mấy đứa trẻ rồi mới an tâm đi vào.


Hô hấp không khỏi dồn dập hơn, hỉ phục đỏ thẫm rơi xuống, rồi đến áo trong, An Cẩm Hiên ôm thiên hạ mềm mại vào lòng, hai người đồng thời cứng đờ. Đầu lưỡi mềm mại xẹt qua da thịt trắng như tuyết đầu mùa.... hoa mai sáng sủa mở ra.

Quá khẩn trương, Cốc Vũ khụ khụ một tiếng, "An... Cẩm Hiên, ngươi... ngộp chết ta sao?"

Hắn ung dung cười, xoa bóp mặt nàng, hai người cách gần như vây, trong ánh mắt trong suốt của đối phương phản chiếu hình ảnh vui sướng của chính mình, "Vi phu thế nào bỏ được." Đột nhiên phát hiện đã không còn khẩn trương nữa, miệng lại nối miệng, không khí trở nên cuồng nóng lên.

Cốc Vũ bị hôn gắt gao vừa thở ra nhẹ nhõm lại cảm thấy hô hấp khó khăn, lấy tay đẩy thân hình kia ra, lại bị nắm lại. Nàng tâm hoảng ý loạn lại muốn thử thăm dò đáp lại hắn, đôi tay không tự giác đặt lên cổ hắn. An Cẩm Hiên mừng rỡ, càng kịch liệt đáp lại, làm Cốc Vũ vội vàng thở gấp.

Rốt cục, hai người hợp thành một thể. Cốc Vũ tê kêu một tiếng, khóe mắt có lệ chảy ra, sao không có người nói với nàng, sự việc này sẽ xé rách đau đớn như thế.

Động tác An Cẩm Hiên mềm nhẹ không ít, chỉ cảm thấy mình đang đi trên con đường rực rỡ, có chút không khống chế được ra vào, lại sợ làm đau người dưới thân, cứ như vậy thăm dò, ma sát. Sau một trận, nhẹ nhàng nâng thắt lưng Cốc Vũ, một trận chạy gấp, cuối cùng thở hổn hển nằm trên người nàng, thì thào say mê, "Cốc Vũ, thật tốt, ngươi... thật tốt."

Ngoài cửa sổ gió mắt trăng thanh, yên tĩnh điềm nhiên, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Tân hôn nhân cảm thấy ngày qua mau, trong chớp mắt đã là một năm.

Như cũ, hoa đào sum xuê là lúc toàn bộ người Đào trang nhân trên mặt đều có sắc hồng. Là ánh sáng tươi thắm của hoa, cũng là ngày lành tạo nên. Năm trước chia tiền lãi đủ cho người thôn trang vui mừng. Trong thôn ít thấy nhà cỏ tranh, vùng đất chung quanh rộng mở sáng sủa. Không nói trấn Lâm Giang, sợ là toàn bộ thành Vân Châu tìm không ra thôn trang thứ hai như vậy.

Năm nay, xe ngựa vào Đào trang nhiều hơn, lên lên xuống xuống rất có khí phái. Nhiều người từ xa đến, tham quan rừng đào, đến hồ sen, đến Liễu Bá Tử, không ai không vui.

Cốc Vũ cầm kim chỉ  trong tay, ra sức làm một bộ đồ lót, lập tức thả xuống, than thở, "Làm xiêm y sao mà dưỡng thai, còn không bằng để ta tính sổ, về sau sinh đứa nhỏ mới thông minh."

Tiếng bước chân truyền đến. Tiểu Hà, Tiểu Mãn, và Thấm Nhi ước hẹn đến, vô cùng náo nhiệt nói, "Hạ Xuyên nói ngọt nhất sẽ biết kiếm bạc. Nhìn hắn như vậy về sau sẽ lợi hại hơn tỷ phu hắn."

Cốc Vũ muốn đứng dậy, Tiểu Mãn chạy vội qua đỡ. Tiểu Hà nhìn nàng hì hì cười, "Đèn lồng đều chuẩn bị xong, khi nào cháu gái của chúng ta ra đời?" Người chung quanh đều gật đầu, nhìn chằm chằm bụng CốcVũ, tựa hồ muốn nhìn đứa nhỏ bên trong.

Cốc Vũ có chút bất đắc dĩ, "Không chừng là con trai thì sao."

Tiểu Hà lắc đầu, "Đừng, đừng, đừng! Ta có Tiến Nhi và Mục Nhi, nhà Thấm Nhi có Bình Nhi, đệ đệ Tiểu Đào là Thụy Nhi, còn chưa tính nhà Trần tẩu tử Bác Nhi, đều chờ  tiểu nàng dâu này đâu. Nếu ngươi sinh con trai, chẳng lẽ con của mọi người đều ế vợ hết sao?"

Cốc Vũ cười khổ, vuốt bụng mình, "Con a con, ngươi mệnh khổ a, còn chưa ra đời đã bị ghét bỏ."

TOÀN VĂN HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui