Điền Viên Cốc Hương

Thuần đại ca lấy hết dũng khí nói những lời này, không ngờ bị người nghe thấy, còn không chỉ một người.

Hắn liệt trên mặt đất, nhất thời không biết nên làm gì.

Lão Thiết Đầu một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Ngươi a, ngươi! Nếu ngươi nói sớm một chút thì có ngày hôm nay sao? Cây là do anh em kết bái của ngươi chặt?"

Thuần đại ca vội xua tay, "Không... Không..." Nói không nên lời, vô lực.

Trần Vĩnh Ngọc tự nhiên đi lên phía trước, thở dài một tiếng, "Thuần đại ca, ngươi tội gì như vậy. Ngươi nghĩ lão tổ tông sẽ trách tội, nhưng cứ để hắn bụng dạ khó lường như vậy, đợi đến khi cả khu rừng bị hủy diệt, tâm ngươi có an không?"

Ánh mắt Thuần đại ca trốn tránh trong bóng tối, đương nhiên hắn không hy vọng Bồi Phú gây chuyện, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy không thích hợp; huống hồ ngày đó hắn đã thần bí tới giao phó, nên nói, "Không phải là ta không nói, mà là ta không biết đã xảy ra chuyện gì."

Cốc Vũ đem tin tức gần nhất thu được sửa sang lại một chút. Nhìn vẻ mặt Thuần bá phụ, nàng biết hắn còn có chuyện chưa nói, cũng không nóng lòng, chỉ khuyên bảo, "Thuần đại ca, nếu ngươi không tin vẫn cho là năm đó ngươi cứu người kia về, sao không chờ ngày mai cho người gọi hắn tới cùng hắn nói rõ, ngươi xem hắn qua ngày ra sao, còn ngươi qua ngày thế nào. Nếu hắn còn chút tình nghĩa, hà tất ngươi đi đến bước này."

Thuần đại ca né tránh, cuối cùng vẫn là đồng ý.

Ngày kế, Cốc Vũ không đi qua bên kia. Có một số việc không cần nàng tự ra tay. Nàng mở thư Kinh Trập, một chồng thật dày, nội dung bên trong làm nàng kinh hãi không thôi, nên nàng mới nguyện ý mang theo Hạ Xuyên cùng nhau trở về Đào trang, hy vọng cuối cùng mình có thể giúp chút gì đó, nhưng là...


Nàng có chút mê mang, lại đem những chuyền gần nhất nói với Kinh Trập một lần, muốn biết tình trạng bên An Cẩm Hiên. Cũng không thể hỏi, giả dạng ân đoạn nghĩa tuyệt thì không thể lui tới.

Cách mấy ngày, tuy cây đào thôn trang không bị chặt nhưng có một lời đồn —— Lí gia làm mứt đào làm tổn thương hồn cây đào... thế cục càng lúc càng nghiêm trọng.

Cốc Vũ cười lạnh. Còn tưởng rằng là chuyện gì, đuôi hồ li, thì ra ở trong này.

Ngôn luận rất có bộ dáng, nói nhiều đời qua cùng lắm quả đào là cho người ăn, bọn họ cũng tốt, lại đem chưng nấu kiếm được tiền trái lương tâm lại không cho người thôn trang. Nhiều người làm việc cực nhọc, lại do Lí gia đứng đầu, nên lão thiên gia khiến cho cây đào chết, về sau không đảm bảo còn có chuyện gì khác nữa hay không.

Bồi Phú lại thủ đoạn như vậy, tuy nghe rất buồn cười nhưng lại có người tin.

Cốc Vũ an ổn làm việc, rất nhanh nhận được thư của Kinh Trập. Thf ra Lí Đắc Hà bọn họ đi Vân Châu vừa khéo gặp Kinh Trập, tức thời viết hồi âm, không giống trước kia lòng vòng hết một hai tháng cũng không biết đã nhận được chưa.

Mở thư ra xem, Cốc Vũ có tính toán.

Một sáng mùa hè mát mẻ hợp lòng người, thái dương không biểu hiện uy lực, hết thảy đều rất tốt đẹp.


Tâm tình Bồi Phú dĩ nhiên rất tốt, vui vẻ nghĩ, vài năm qua tốt nhất chính là giờ phút này. Nhớ ngày đó hắn đến thôn trang, trong lòng chứa chất oán hận. Không riêng gì hắn, vợ con hắn cũng ghét bỏ. Nơi này đầy bùn đất cái gì cũng không có, còn không bằng hắn đi lừa gạt. Hắn hạ quyết tâm, không chỉ là tới, người nơi này có chút chất phác, dễ dàng sử kế, vẫn hơn canh giữ ở nơi cũ đâu được bình yên như vậy, cái gì đều do mình tính.

Chờ về sau sinh ý ổn định, kiếm bạc, cũng đủ đến trấn trên mua một tòa nhà lớn, bên này có mua bán, ngày lành còn xa sao? Viên ngoại không phải là đến như vậy?

Có người kêu cửa, nói là đại ca kết bái gọi hắn qua.

Hắn đồng ý nhưng có chút không kiên nhẫn, nói thầm, một chút chuyện cũng làm không xong. Đại kế phát tài suýt chút hủy ở trong tay của hắn. Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của hắn kia, không phải là chết vợ sao, cưới thêm một người là được, lại biến mình thành bộ dáng kia, hắn liền chướng mắt hắn.

Chướng mắt cũng phải chấp nhận, bằng không người thôn trang nhúng tay thật đáng sợ. Hắn vẫn là người bên ngoài, còn rất nhiều việc đợi hắn đi làm.

Qua hai ngõ nhỏ, Bồi Phú tới túp lều tranh. Hương vị chua thối làm hắn nhíu mày, bất đọng thanh sắc kêu lên, "Đại ca, sáng sớm đã kêu, là chân cẳng không tốt?"

Thuần đại ca thấy hắn như vậy, nhớ tới năm đó còn đỡ hắn về đây, mím môi không biết nên nói hay không.

Bồi Phú không nghĩ nhiều, nói, "Ngươi có chuyện gì không? Ta đang bận đây."


Thuần đại ca giương mắt nhìn ra cửa sau, ánh mắt kiên định hẳn lên, "Bồi Phú, thu tay lại đi."

Bồi Phú trừng mắt, tâm tình tốt bị mất hết. Thì ra tên què này sợ hãi, lúc trước đi làm gì? "Đại ca, sao ngươi có thể nói như vậy, ta không làm gì hết, cái gì thu với không thu tay chứ!"

Thuần đại ca có chút chua sót, thấy ánh mắt của hắn âm thầm hối hận sao mình có thể theo ý hắn, gây hoạ cho thôn trang hối hận không kịp. "Bồi Phú, ngươi nghe đại ca nói một câu. Lần trước ta nghe lời ngươi làm, vừa dấu chân rồi lá cây đổ oan cho Thống Tử. Có phải ngươi đi chặt cây? Cây có lão tổ tông canh chừng, đời đời đều chôn cất ở đó, sẽ bị báo ứng đó."

Bồi Phú nghe hắn nói cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, ghét bỏ phun nước bọt trên đất, "Đại ca, ta còn biện pháp nào chứ. Thống Tử cũng không phải người tốt, lại nói ai kêu lí chính không đồng ý cho ngươi đi canh rừng. Nếu được ta đâu cần ra chủ ý như vậy. Không phải chỉ chặt mấy cây sao? Chuyện tốt đã tới rồi, thôn trang đồng ý chăm sóc ngươi, còn phiền lòng làm gì."

Lòng Thuần đại ca chợt lạnh, nói tiếp, "Hay là ta không đi canh rừng, không phải trước kia ngươi đã nói, ít hôm nữa sẽ đón ta qua. Nhà ngươi đã xây xong, con cháu cũng tốt. Mưa xuống nhà này sẽ sụp, không bằng hôm nay liền chuyển qua đi, về sau chuyện trông coi rừng, có các ngươi..."

Cái gì, cái gì? Bồi Phú không nhớ rõ khi nào mình nói như vậy? Xem ra tên què muốn ở lại nhà mình? Nghĩ thật đẹp, ai muốn dưỡng lão ma chay cho ngươi chứ? Nhưng không thể nói thẳng được, trầm ngâm một lát, "Đại ca, ngươi đừng nóng vội. Cháu ngươi sắp thành thân, phải giữ phòng lớn một chút cho hắn, đồ cưới con dâu chiếm hết một phòng, như vậy bên ta có chút chật chội. Lại nói ngươi bên này không phải lí chính nói tìm người sửa chữa cho ngươi sao? Một người ở tự do tự tại. Ta nghĩ dù sao sang năm sẽ xây nhà, đến lúc đó đón ngươi qua ở, ngươi xem thế nào?"

Lúc này trong lòng Thuần đại ca đã có sổ. Nhiều ngày qua, Lão Thiết Đầu và lí chính đều nói chuyện với hắn, hắn cho rằng Bồi Phú chỉ kiếm được chút tiền vất vả mà thôi, bây giờ đã không muốn quản về sau còn dựa vào Bồi Phú sao?

Hắn đã nghĩ thông suốt, không thể tiếp tục sai, chỉ là không biết mở miệng thế nào khuyên nhủ Bồi Phú.

Bồi Phú lại mở miệng, "Đại ca, ta nghe thôn trang có lời đồn, có phải Lí gia lúc đó làm mứt đào, có bí phương, ngươi thân với Nhị thúc công, nhỏ giọng hỏi hắn một câu."


Thuần đại ca cảnh tỉnh lại, trầm giọng nói, "Ngươi hỏi cái này làm gì?"

Bồi Phú nháy mắt, "Ngươi không nghe những lời này? Chúng ta có biện pháp phá giải, đều do Lí gia phá hư linh khí của thôn trang. Nếu muốn hóa giải, phải làm từng bước một. Ta nghĩ nếu ta đi hỏi, người ta nhất định cho là ta không có hảo ý. Nếu ngươi đi hỏi coi như là vì thôn trang làm một chuyện tốt."

Thấy Thuần đại ca không gật đầu, Bồi Phú có chút nóng vội, tư thế bất cứ giá nào, "Ta nói thật với ngươi. Nếu ta đem đào đi đổi tiền chẳng phải lợi cho toàn bộ thôn trang sao? Đến lúc đó bên này chú cũng giải, ta cũng có năng lực hiếu kính ngài.

Thuần đại ca cười cười, đáy mắt đã có lãnh ý, "Nga, là như vậy, ta tạm thời đi thử." Nói xong vòng vo câu chuyện, "Nhưng nếu như vậy, về sau ta không có mặt mũi ở lại thôn trang, nghĩ đến Thống Tử ta không thoải mái, nhưng ai kêu cho bọn họ bất nhân làm chi? Ngươi nói đi, bây giờ ta còn hồ đồ."

Bồi Phú thấy hắn đã đồng ý nên không nghĩ thêm. Hắn biết rõ tính tình Thuần đại ca chết vì sĩ diện. Hắn đã xuống nước sẽ không dám nói lung tung. Cho dù là nói lung tung, ai sẽ tin chứ? "Không phải vì ta sợ Thống Tứ sẽ như vậy sao? Sợ hắn về sau làm xằng bậy, nghe thấy hắn nói ngày thứ hai muốn đi chặt gậy trúc, ta kêu ngươi làm giả dấu chân, lại đi vào rừng hành động... Ai nha! ngươi không cần quản nhiều như vậy, dù sao không ai hoài nghi đến ngươi, ta bất quá là cho ngươi in vài cái dấu chân mà thôi. Hắn bị đuổi đi cũng vì tốt cho thôn trang, chờ sau này ta bao trọn cánh rừng, thôn trang không cho ngươi đi canh rừng, ta cho ngươi đi. Ở tại đó chính là ngày tháng thần tiên."

Lúc này trong lòng Thuần đại ca đã biết, "Vậy là ngươi chặt cây? Vì sao còn nói là bị chú chứ? Lại không cần thiết giải chú, hỏi Nhị thúc công làm gì? Ngươi cũng muốn làm mứt đào?"

Bồi Phú mắng thầm, lúc cần thông minh thì không, giờ phút này nghĩ nhiều như vậy làm gì? "Người thôn trang đều nói như vậy, nói vậy là sớm có thành kiến cới Lí gia, cho nên..."

"Cho nên ngươi liền mượn nước đẩy thuyền, muốn đuổi Lí gia đi tự mình ăn mảnh? Muốn chuyển quả đào ra ngoài tự mình kiếm tiền?"

Bồi Phú vừa định nói ngươi đoán chính xác, mới phát hiện không phải Thuần đại ca đang nói chuyện, mà là vài người đang chui vào từ cửa sau rách tung toé, vẻ mặt phẫn nộ như muốn ăn thịt người.

Hắn thấy có vài bóng dáng quen thuộc, mồ hôi lạnh toát ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui