Điền Viên Cốc Hương

Nhiều khi cái gọi là tai họa chẳng phải là người gây tội ác tày trời, ngược lại đa số là do mọi người lý giải người tốt làm.

Không hiểu sao Cốc Vũ lại nghĩ tới câu đó. Người chỉ trích Thống Tử đầy căm phẫn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, có phải chỉ vì muốn chứng tỏ lập trường của mình? Nhưng nếu vận nhất là sai lầm cũng không có người đứng ra gánh vác gì, nhiều lắm chỉ nói một câu là lúc đó nhiều người đều cho là như vậy, sao lại nói ta? Nhớ một lần ở bệnh viện, một người huyết nhục mơ hồ được đưa vào, thì ra là một quân nhân đi thăm người thân. Kẻ bắt cóc ở trên xe hành hung, hắn một mình chống lại nhưng chỉ có thể bảo vệ được hai vị lão nhân bên cạnh, người còn lại ngoan ngoãn giao ra tài vật. Sau khi kẻ bắt cóc rời đi, lửa giận của mọi người chiếu vào hắn, đánh hắn thành trọng thương. Ánh mắt đó để lại dấu ấn thật sâu trong lòng Cốc Vũ.

Luật pháp không trách họ.

Cho nên phải cẩn thận vì không phải chỉ là một câu nói suông mà thôi, để lại một đường sống. Qua một thời gian nghĩ lại mới phát hiện thật không cần thiết nói nhiều.

Trong lúc Cốc Vũ đang ngây người cảm khái, chỉ thấy một mảnh hỗn độn, đột nhiên không biết ai ra tay, thoáng chốc hiện trường rối loạn.

Thống Tử như một dã thú bị vây bắt, ánh mắt đỏ ngầu, cắn môi, chịu đựng đá ném vào người, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, “Tiểu Bình đi mau!”

Mà bản thân, hắn cười lạnh, bị đánh té trên mặt đất.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng sắc nhọn chói tai kêu to, “Dừng tay!” Hắn nhìn qua khe hở giữa đám người, thấy một cô nương không lớn hơn Tiểu Bình bao nhiêu, ánh mắt trong trẻo nhìn mình, là cô nương ngày ấy. Không hiểu sao hắn lại thấy an tâm.

Mọi người ngây người. Trần Vĩnh Ngọc nhân cơ hội cùng vài người nữa vội kéo người ra.


“Lí chính, ngươi còn che chở hắn tới khi nào? Nhỏ trộm châm lớn trộm kim, một ngày làm trộm cả đời là trộm, người này tính tình gian xảo đâu có sửa được, giữ lại tai họa hương thân.”

“Đúng vậy, hôm nay chặt rừng, ngày mai ai biết tạo thêm nghiệt gì!”

Tiểu Bình bổ nhào qua ôm Thống Tử, hai mắt mông lung, “Không phải là ca ta, không phải là ca ta...” Ngoài mấy chữ này nàng không nói ra được gì khác.

Cốc Vũ bừng lên lửa giận, đứng phía trước Trần Vĩnh Ngọc, “Sao các ngươi lại ra tay đánh người? Ai có chứng cớ là hắn làm?”

Tuy mọi người không rõ vì sao hỏi như vậy, trong nháy mắt tất cả đều lặng im. Một lát sau rốt cục có người nói: “Còn không rõ ràng sao? Dấu chân chính là bùn từ rừng đào, còn có lá cây nữa!”

“Đúng vậy, trừ bỏ hắn còn có ai.”

“Cốc Vũ, ngươi không nên mềm lòng, không chừng là hướng về nhà các ngươi.”

Mọi người là hương thân, trong long Cốc Vũ dâng lên nỗi chua sót, “Vậy có thể động thủ với người ta? Chỉ là một mảnh lá sao, không phải là hắn!”

Một viên đá khởi động cuồng phong, ồn ào nhốn nháo không ngừng.


“Không phải là hắn, làm sao có thể!”

“Chính là hắn...”

Cốc Vũ có chút căm tức, “Lên công đường nghe thẩm còn có thể vì chính mình biện bạch, nào có đạo lý không nghe người ta nói đã kết tội, kỳ quái như thế, gấp gáp như thế, vậy là ý gì?”

Trần Vĩnh Ngọc cũng cảm thấy không đúng, trong lòng lại loáng thoáng cảm thấy chính là Thống Tử, ngoài ra thật không nghĩ ra được ai sẽ làm ra chuyện này? Bất quá Cốc Vũ nói cũng không sai, liền hỏi Thống Tử, “Ngươi nói đi, sao lại thế này?”

Thống Tử lấy tay quẹt máu trên trán, ngẩng đầu nhìn một lên một đôi mắt trong sáng, cảm thấy bình tĩnh hẳn, “Ngày hôm qua Tiểu Bình nói dây mướp nhà chúng ta quá dài mà chưa dựng giàn, ta nghĩ vào rừng chặt mấy cây trúc về chẻ ra đan một cái lều, như vậy là có thể dựng. Buổi sáng đi ra cửa, thấy bên Bá Tử có chút không tốt, thuận tay bỏ thêm hai cái cọc, không ngờ giày rốt trong nước, một thân ướt nhẹp trở về. Tiểu Bình không ở nhà ta liền nghỉ một lát, không nghĩ nằm xuống liền ngủ, ai biết các ngươi tới...”

Lúc này mọi người mới phát hiện người hắn vừa ướt vừa bám bùn, Trên đầu gối còn bị chảy máu, không biết là lúc đóng cọc bị thương hay vừa rồi bị đánh. Cả người chật vật đến nói không nên lời.

Khó trách ngay từ đầu có người nói ngươi làm chuyện tốt, hắn có biểu cảm như vậy, thì ra tưởng người ta khen. Làm qua trộm đạo sau ngẫu nhiên làm việc tốt, người khác cũng không tin.

Kẻ đánh người có lẽ trong lòng ngượng nên mạnh miệng, “Ai biết hắn lại bày trò gì, không lý do lại biến thành như vậy? Một ngày không lén lút là không chịu nổi.”


Hiển nhiên không ít người nghĩ như vậy.

Thống Tử đỏ mặt đứng lên, “Thống Tử ta không là người tốt, nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng hại qua hương thân. Ngươi nói ta trộm, ta khi nào trộm qua đồ của thôn trang? Có thể từng nghe nói qua, ngày ấy Thuần đại ca kêu vài người chúng ta cùng đi tìm lí chính, nghĩ muốn canh kẻ xâu gây chuyện ở rừng đào. Không phải ngày đó lí chính nói chỉ cần chúng ta siêng năng làm việc, cố gắng vẫn không đủ cơm ăn cứ việc tìm hắn. Ta thừa nhận trước kia ta không làm được gì hết, không biết trồng cấy nhưng là ta có sức khoẻ, việc nặng ta là có thể làm, không thể lớn như vậy còn để Tiểu Bình lo cho ta. Ta đá hứa với cha mẹ sẽ chăm sóc nàng. Các ngươi có tin hay không?”

Cốc Vũ nhìn chằm chằm ánh mắt hắn, không chút do dự nói, “Ta tin ngươi.”

Lời này phảng phất như lúc mình vẫn ở trong bệnh viện kia, mà người bị dân chúng đả thương thì thào nói, “Ta muốn cứu mọi người, nhưng bọn hắn đông lắm. Ta gọi người chung quanh hai lần, nhưng không có ai giúp ta, một người cũng không có. Ta chỉ có thể che chở hai lão nhân kia. Nếu có người giúp ta, ta nhất định có thể đối phó bọn họ nhưng không có ai tin ta...” Cốc Vũ nhớ được, lúc đó mình cũng không chút do dự nói như vậy.

Thống Tử nói xong lời này, hắn tính toán, nếu việc này cứ như vậy, hắn sẽ mang theo Tiểu Bình rời nơi này. Trời cao đất rộng, cho dù bán thân làm nô, luôn có nơi cứu mạng.

Hắn không ngờ cô nương trắng trẻo nõn nà như tiên nữ kia, tự nhiên nhìn hắn không có chút chán ghét ghê tởm, gật đầu thốt ra, “Ta tin ngươi.” Trong lòng hắn nóng lên, cảm thấy có gì đó chậm rãi hòa tan.

Tiếp theo, cô nương kia chậm rãi hỏi: “Vậy buổi sáng ngươi có gặp ai không? Là lúc nào?”

Tiểu Bình nghe ra chút manh mối. Vừa rồi mình chỉ biết lo lắng, không thông minh như Cốc Vũ. Theo lời Cốc Vũ nói, cây đào buổi sáng bị chặt, nếu có người thấy ca ca trong rừng trúc, chẳng phải sẽ không dính líu gì tới nhà mình? Thanh âm lộ ra chút hưng phấn, “Ca, ngươi mau nghĩ lại.”

Thống Tử cúi đầu nghiêm cẩn suy nghĩ một hồi, “Lúc ta ở trong rừng chặt trúc, có một bóng người đi ngang kêu ta một tiếng "Ngươi cũng chặt gậy trúc dựng lều a." Lúc đó ta không quay đầu lại nên không biết là ai, sau này lúc ta đóng cọc, có hai người tẩu tử giặt quần áo đi qua, ta không nhìn kỹ...”

Nghĩ rõ ràng tiền căn hậu quả, Cốc Vũ có tám phần nắm chắc, nàng tin tưởng Thống Tử không nói dối, nhưng chưa hẳn người khác nghĩ như thế.


Nàng liền đề nghị, “Hay là Trần bá bá cho người đi tìm mấy người này, chúng ta bên này suy nghĩ lại.”

Có người không cho là đúng, “Không phải là nói lung tung muốn thoát tội sao?”

Cốc Vũ đầy tự tin nói, “Ta nói không phải là hắn.”

Ngươi luôn mở miệng nói kia, là một đàn ông gần bốn mươi, vốn luôn khách khí với Cốc Vũ, lúc này không khỏi có chút tức giận, “Ngươi nha đầu kia! Có lòng tốt nói nhiều với ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi nói không phải là hắn, già trẻ lớn bé của thôn trang sẽ nghe ngươi. Đừng tưởng nhà các ngươi có mấy cái tiền dơ bẩn là hay.”

Nói xong tựa hồ còn chưa hết giận, “Các hương thân, nhà bọn họ nghe thôn trang không cho bọn họ hái đào, nghĩ đến chuyện cá chết lưới rách, ngươi xem việc này, không ngoại trừ chuyện nàng bài bố, không thể để cho người chạy, chúng ta phải đem Thống Tử...”

Đột nhiên bị cắn ngược lại một cái, Cốc Vũ không giật mình, ngược lại trực tiếp đứng phía trưóc Thống Tử và Tiểu Bình, trừng mắt nhìn người nọ, “Ngươi vì cái gì mà kích động như thế? Ta nói không phải hắn dĩ nhiên có ta chứng cứ? Từ lúc ở trong rừng, ngươi đã kêu một tiếng là Thống Tử, bằng không Tiểu Bình sẽ kêu to không phải ca ca nàng làm sao? Mọi người đã cảm thấy giấu đầu lòi đuôi, đến cùng nhà bọn họ có ân oán gì với nhà của ngươi mà ép người như vậy, hay là ngươi và Thuần đại ca có liên quan gì?”

Bị đánh trúng tâm sự, hán tử kia thẹn quá hoá giận, thấy đối phương một cô nương mười mấy tuổi thì biết cái gì? Dù sao cũng không xả đến đầu mình, nhất thời thu liễm lại, “Nha đầu mỏ nhọn lợi hại. Nói gì thì nói, ta không sợ nói với ngươi, Thuần đại ca là anh em kết nghĩa của ta, hai người quan hệ giao tình mật thiết, ở thôn trang ai mà không biết, giờ phút này ngươi nói có ích lợi gì?”

Cốc Vũ cười lạnh một tiếng, nhìn mặt đen đỏ của hắn, vốn tội nghiệp hắn đang định chứng minh không phải là Thống Tử làm, nhưng người ta còn cắn tới nhà mình, còn xúi giục người thôn trang, về sau không biết sẽ xảy ra chuyện gì, cứ như vậy thì hậu quá khó lường.

Nàng gắt gao nhìn chằm chằm người đối diện, “Nga, ngươi nói tới giao tình, sao hắn ở một nơi như vậy, té bị thương mấy ngày nay không có cơm ăn phải ăn đồ sống quá đáng thương thì ngươi ở đâu? Tốt, không nói ngươi không biết, vừa rồi là ai nấu cơm lấy nước cho hắn? Vì sao ngươi không ở bên người hầu hạ, ngược lại vội vã cùng mọi người chạy tới đây? Tò mò ai chặt cây còn trọng yếu hơn chết sống của anh em kết nghĩa sao? Chúng ta còn thiếu một mình ngươi là không được sao? Còn có lúc ở trong rừng vì sao khẳng định là Thống Tử, giờ phút này lại động thủ đánh người? Nếu Thống Tử bị đánh tốt xấu gì cũng mang tiếng là người thôn trang động thủ, đối với ngươi có chỗ tốt gì? Hay là đến lúc đó tra ra việc này do nhà chúng ta hái được quả đào làm ra, ngươi rắp tâm muốn làm gì?”

Liên tiếp vấn đề đưa ra, mọi người dần dần hiểu ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui