Điền Viên Cốc Hương

Sau khi Văn thẩm giáo huấn Đại Lâm, một tấc nàng cũng không rời cửa hàng bên này, trông chừng Tiểu Mãn, cả ngày khuyên nhủ, hết canh bổ này tới canh bổ kia, nói nữ nhân, nhất là lúc này, không thể ủy khuất mình, còn oán trách Đại Lâm làm sai chuyện cũng không nói với nàng, khi không chịu ủy khuất, bộ dáng thật thà coi Tiểu Mãn như con gái ruột.

Cốc Vũ xem ở trong mắt, cũng thích, ít nhất về sau nếu Đại Lâm muốn làm gì cũng không dễ dàng.

Mà hiện tại cả nhà, chuẩn xác mà nói là hết thảy mọi người trong cửa hàng, nhìn Đại Lâm là lạ, lời trong lời ngoài khách khí, hắn không được tự nhiên nhưng cũng không thể nói gì, cả ngày vẻ mặt xấu hổ, nhưng Tiểu Mãn tươi cười nhiều hơn không ít.

Đến ngày Cốc Vũ trở về thành, không biết Văn Thị từ nói nào ra chủ ý, muốn Đại Lâm đi theo, nói là tuy Vương Thị và Lí Đắc Tuyền chưa biết việc này, nhưng không thể che dấu, kêu hắn đi dập đầu nhận sai, nhân tiện cũng thông báo Vương Thị một tiếng, về sau sinh con còn muốn Vương Thị đưa gạo nếp trứng gà đỏ. Đại Lâm đều nghe Văn Thị, nhưng Cốc Vũ cảm thấy có chút là lạ, không biết Văn Thị tính toán gì.

Đáp án rất nhanh đã rõ ràng, Vương Thị và Lí Đắc Tuyền nghe thấy Tiểu Mãn hoài thân mình, đối với Phan Xuân Hoa không nói gì, Lí Đắc Tuyền đóng cửa cùng Đại Lâm nói gì đó, sáng hôm sau khẩn cấp đi thôn trang, nói là đi thăm Tiểu Mãn rồi trở về.

An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ và Đại Lâm trở về, vui sướng một hồi, rồi lại bận rộn dàn xếp bên phường nhuộm, không lâu sau cũng đâu ra đó.

Dàn xếp xong vẫn mặt ủ mày chau, làm Cốc Vũ rất ngạc nhiên.

“Cẩm Hiên ca, có phải cửa hàng bên kia có chuyện?”


An Cẩm Hiên cười cười, không giấu được chua xót, bất định nói, “An Đại và An Nhị đã bắt đầu hành động, lời lão thái thái nói chưa hẳn bọn họ sẽ nghe, phải xem ai có thủ đoạn cao minh hơn. An Nhị đã chuẩn bị thành thân, sinh con hay không, lời lão thái thái nói sợ khó giữ, nàng cho rằng mình như năm xưa có thể nắm trong tay? Chê cười!”

Trai ngọc tranh chấp, An Cẩm Hiên ở một bên xem hẳn nên cười mới đúng, nhưng nhìn bộ dáng của hắn trong lòng hiểu rõ, chắc là nhớ đến năm đó hắn và bên kia tranh chấp. An Cư, chẳng lẽ phải tranh chấp thêm một lần nữa sao? Hắn không đồng tình nhưng chạnh lòng nhớ về lúc xưa.

Trong nháy mắt Cốc Vũ cảm thấy mình nói gì đều là dư thừa, nên nói chuyện vui, “Đại Lâm cũng theo đến, ta còn tưởng là Văn thẩm tác quái, thương con là một chuyện, chờ hắn trở về có thể bỏ qua. Về phương diện khác, chắc biết Đại Lâm giúp chúng ta làm chuyện này, cũng không biết có thể hay giúp gì, trước hết tới gặp Hoa bá mẫu đã, cố hạn chế đi đường vòng, chúng ta không có thời gian trì hoãn.”

An Cẩm Hiên quay đầu, vẻ âm trầm không còn trên mặt, phảng phất như chưa từng do dự. Việc đã định, nên vô luận phát sinh chuyện gì đều không có cách thay đổi, “An Nhị đi tìm ta, nói chỉ cần chúng ta có thể đem phi hà đoạn bán cho hắn, là có thể gia nhập tơ tằm thương hội, cũng không đơn giản là tìm ta, những cửa hàng có tiềm lực đều đi tìm, nơi căn cơ chưa vững lại có phối phương riêng của mình, ánh mắt hắn không sai.”

An Nhị không phải là kẻ đầu đường xó chợ, An Cẩm Hiên luôn luôn cúi thấp người làm việc, cũng bị hắn để ý đến, nhưng đã đến bước này, bọn họ cũng không có lý do gì cự tuyệt, “Cẩm Hiên ca, An Nhị thật không đơn giản, ngươi bán phi hà đoạn cho hắn, nói không chừng hắn có thể phát huy công dụng, ngươi sẽ được vào thương hội, về sau lúc cạnh tranh là ngang hàng, nhưng lại thiếu tài chính, về sau muốn tìm người hợp tác tất nhiên là tìm hắn, hắn cho ngươi đường đi, mà ngươi không có gì khác ngoài bí phương, hắn tính toán thật giỏi.”

An Cẩm Hiên khó nghĩ, “Không gia nhập cũng xong, chỉ sợ sau này không còn cơ hội chắc chắn tốt như vậy mà thôi, ta đã đáp ứng, dù sao để hắn nghĩ ánh mắt ta thiển cận không có kiến thức, cũng tốt.”

Đã như vậy, bước tiếp theo chính là bạc.


An Cẩm Hiên có bao nhiêu bạc, Cốc Vũ không biết, nhưng đại khái có thể đoán. Vài năm nay, nếu quan gia muốn cái gì, đều theo thương hội trạch định, cho nên cần phải nhập thương hội, không chỉ phải gia nhập, còn phải một lần lấy đến hoá đơn, xem ra Hoa Lâu Cơ phải sớm làm ra, còn cần một số vốn lớn, về sau khuếch trương ra mới có tư bản.

Việc này có chút lo. Tài chính của An Cẩm Hiên, không cần nói trắng, bước khởi đầu là không có, cho dù có phương thuốc kia, cũng sẽ bị chất vấn, đến lúc đó sợ là phương thuốc sẽ bị chú ý, đối với An Cẩm Hiên không có lợi gì.

Nghĩ xuất thần, thấy cửa kia đã thăm dò không biết bao nhiêu lần, nàng dở khóc dở cười, ánh mắt Như Ý nhìn An Cẩm Hiên làm nàng có chút buồn cười. An Cẩm Hiên không lớn bằng Như Ý, nhưng nhìn có vẻ chững chạc. Lúc vừa vào thành mở cửa hàng hắn để râu làm cho cả người già hơn. Như Ý đã qua mười tám, là nha đầu cho ra ngoài gả, ít tiếp xúc người ngoài, nói sao cũng do An Cẩm Hiên ra bạc mua, An Cẩm Hiên lại là người làm ăn chưa vợ con, đủ loại cộng lại khó trách Như Ý sẽ như vậy, cảm thấy An Cẩm Hiên là lương nhân của nàng.

“Cẩm Hiên ca, ngươi còn không đi, ngươi xem bóng người ở cửa kia, đều thành cái gì?” Cốc Vũ hé miệng cười, nàng mới không thèm bực bội đâu.

Nếu điểm này còn không tin được, về sau không thể chung đụng được.

Mọi thứ An Cẩm Hiên đều nói cho nàng, tất nhiên vì sợ mình đa tâm mà thôi.

An Cẩm Hiên chưa kịp mở miệng, Như Ý lại ở cửa thăm dò cười nói: “Kim đại ca, bá mẫu bên kia sắp xong, ngươi mau đi xem một chút!”


Một chuyện tốt lớn, An Cẩm Hiên mau chóng rời đi, cuối cùng nháy Cốc Vũ một cái, ý tứ là ngươi hiểu được, Như Ý bên này giao cho ngươi, khuyên nhủ đi.

Cốc Vũ mỉm cười, gật đầu một cái.

Quả thực Như Ý không có lập tức rời đi, ngược lại bưng đến một mâm điểm tâm, “Cốc Vũ, ngươi nếm thử cái này, bá mẫu dạy ta làm bách hoa cao, Kim ca hắn thích ăn, ngươi không biết bộ dáng kia ăn, hì hì!”

Cốc Vũ không khách khí, cầm lên cắn, cũng không tệ, mùi hoa không đậm cũng không nhạt, điểm tâm vào miệng mềm lại không ngấy. Nàng vừa ăn vừa nói thầm, đến đến, lời này cho thấy nàng cùng người ta cỡ nào quen thuộc cỡ nào thân cận.

Người kia ngừng nửa câu chuyện rõ ràng muốn Cốc Vũ nói tiếp, sau đó lại đỏ mặt oán giận như nghĩ tới cái gì. Như Ý này làm nha đầu đã lâu, muốn phát huy sở trường, nhưng Cốc Vũ cố tình không cho nàng vừa ý, nên ăn điểm tâm cũng không nói chuyện.

Như Ý khụ khụ một tiếng, đè nặng thanh âm nhỏ giọng nói: “Cốc Vũ ngươi sắp mười lăm rồi phải không?”

Muốn nói gì đây? Cốc Vũ gật đầu không ra tiếng, làm bộ như thích ăn điểm tâm lắm.

Như Ý lại cười, sờ đầu nàng giúp nàng thuận tóc, “Ngươi nhìn ngươi kìa, cứ như là trẻ con. Cũng đúng, trong nhà có tỷ tỷ cha mẹ thương yêu, ta nghe nói ngươi cùng Tri Châu đại nhân thành Vân Châu có quan hệ sâu xa, không giống như ta cần gì phải nhờ người.”

Cốc Vũ không nói chuyện xem ra là không được, “Như Ý tỷ tỷ, ngươi nói gì vậy? Ta bất quá chỉ giúp mỗ mỗ trông tiệm thêu, ở đâu có bộ dáng được sủng? Ngươi xem lúc trốn chạy về thôn trang không phải là chuyện gì cũng phải tự mình làm sao? Tỷ tỷ ra đã thành thân, đệ đệ còn nhỏ, trong nhà không phải chỉ còn ta có thể dùng sao? Lại nói bên Tri Châu, trước đây chỉ gặp qua mà thôi, nào có sâu xa gì chứ.”


Như Ý tựa hồ không có hứng thú với lí do thoái thác của Cốc Vũ, theo ý nghĩ của mình nói, “Ta lần trước không cẩn thận nghe được Kim ca với tỷ phu ngươi ở trong sân nói cái gì cả một đời một đôi, nếu không thể đối tốt với người ta không nên cưới vào cửa, thật là khó được, ngươi nói như thế tốt hay không?”

Như Ý tỷ tỷ, ngươi rất trực tiếp, “Ta đâu biết đâu, hay là ngươi đi tìm Kim lão bản hỏi một chút?”

Như Ý giật mình, cũng không nhiều lời, nói thẳng: “Cốc Vũ, ngươi đã kêu ta một tiếng tỷ tỷ, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, ngày thường cũng phải xem trước sau. Ngươi là con gái, thanh danh là trọng yếu nhất, nếu ngươi cả ngày ở cùng Kim ca, người quen biết các ngươi là huynh muội tương xứng, nếu không biết, về sau ngươi muốn xuất giá, sợ nhà chồng để ý.”

Cốc Vũ nghe xong trong lòng rất không thoải mái, cẩn thận nghĩ lại cũng có chuyện như vậy, Như Ý ra vẻ quan tâm nàng không tiện nói, chỉ lơ đãng đáp trả một câu, “Không thể nào?”

Sắc mặt Như Ý lập tức nghiêm túc hẳn, “Ngươi còn không biết sâu cạn đâu, tuy ngươi nói trong nhà có một tiệm thêu, nhưng ở thôn trang cũng có gia nghiệp, chỉ sợ về sau của hồi môn không ít, còn có quan hệ với Tri Châu, về sau phải làm thiếu phu nhân, không nên vì không hiểu chuyện chiết đi phúc phận của mình, phải để ý chuyện của mình mới được. Trước kia ta đi theo phu nhân thấy việc nhiều, lời nói không xuôi tai, nếu lúc trước Hoa tỷ tỷ ngươi chú ý một chút, cũng không rơi vào tình cảnh như bây giờ.”

Cốc Vũ giả ngu, trong lòng không vui, nhưng cũng không vội vã phản bác.

Như Ý cho rằng lời mình nói có tác dụng, “Ngươi coi như không phải vì mình cũng vì Kim lão bản mà suy nghĩ, bằng không vài người ở chung cũng không có thành thân, ngay từ đầu ta còn cho rằng hắn không đáng tin cậy, ở đây lâu mới thấy người rất tốt. Cả ngày ngươi ở bên cạnh hắn, về sau làm mai sẽ khó. Ngươi còn nhỏ, vì chính ngươi, vì hắn, cũng không thể tự tại như hồi nhỏ. Đúng không?”

Đây mới là mục đích cuối cùng của ngươi, Như Ý? Ngươi cho là chỉ cần nói như vậy là có thể đạt mục đích của mình sao? Không coi lại chuyện mình làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui