Nghe được động tĩnh thình lình xảy ra, Quách chưởng quầy phát hoảng, “Có chuyện gì?”
Hẳn là người ở bên trong nhịn không được gây tiếng động, Cốc Vũ cười, “Nga, Đại Lâm ca ta uống say thôi, hắn đang nghỉ tạm đâu, nhưng thường bị té xuống giường.”
Quách chưởng quầy hừ nhẹ một tiếng, trong lòng chửi thầm một câu, dã nhân ở đâu tới, ngủ trên giường cũng té xuống, chuyện đáng chê cười cũng nói ra rành mạch được, Hứa Thế Cùng bên này cũng cũng không nhả ra, hai bên đang giằng co. Quách chưởng quầy thấy vậy rất khinh thường bọn họ, người thôn trang làm việc thật khó dụ, không biết bọn họ đang nghĩ cái gì nữa, “Các ngươi còn có lo lắng gì nữa?”
Cốc Vũ cố ý chần chờ, theo lời Hồng Tụ nói hôm qua, “Ngươi... ngươi cũng nói các ngươi một nhà, đều là Lỗ gia, vạn nhất, vạn nhất cho phương thuốc không cho bạc, chúng ta chẳng phải đánh mất phương thuốc cũng cứu không được người...”
“Ha ha ha, cô nương này ngươi thực biết nói giỡn, Lâm Giang Lâu chúng ta đâu làm loại chuyện này, nói thật với các ngươi, hiện tại chúng ta xem như ở một trên cùng một chiếc thuyền, đều hy vọng Bát Phương Lâu không qua được, về chuyện khác, các ngươi không cần suy nghĩ nhiều. Xem đi, không lâu lắm, từ từ Bát Phương Lâu sẽ không có người tới.”
“Các ngươi... vì sao không qua được? Đến lúc đó vạn nhất...” Vẻ mặt Triệu Thị lo lắng.
Thấy vậy, Quách chưởng quầy không biết nói sao, rõ ràng nói, “Nói các ngươi đúng là không có kiến thức, ta cũng không sợ nói với các ngươi, tửu lâu chúng ta là của đại thiếu gia, Bát Phương Lâu là của nhị thiếu gia, nhị thiếu gia phạm vào sự, đang bị người quản chế, lại nói không phải là đích trưởng có thể làm chủ sao? Đại thiếu phu nhân chúng ta thiện tâm tốt bụng làm chủ thu đồ của các ngươi, về sau thù Bát Phương Lâu sẽ giúp các ngươi báo.”
“Vô liêm sỉ! Cái gì oán cừu, các ngươi nô tài xúi giục chủ tử, đánh ra ngoài cho ta.” Lão thái thái run run đi ra.
Chưởng quầy đang cười cười nói nói, vẻ mặt tươi cười cứng lại, nhấc chân muốn chạy, lại chần chờ muốn đoạt lại ngân phiếu trên bàn, sớm bị Cốc Vũ mau tay nhanh mắt lấy đi. Mà đường đi, sớm đã bị ngăn chận. Quách chưởng quầy bị mang về vấn tội, lão thái thái tức giận đến mức chịu không nổi, Lư thị vội vàng chạy tới một bên hầu hạ, Hồng Tụ tới trước, cùng Cốc Vũ bọn họ giao phó vài câu. Buổi chiều, dàn xếp lão phu nhân xong, Lư thị mang theo Hồng Tụ lại đến cửa hàng bên này một chuyến.
Lí Đắc Hà cùng Trần Giang Sinh vẫn chưa trở về, bất quá bọn họ cũng không vội, bên này sự tình thuận lợi, bên kia sẽ không khó xử bọn họ, chỉ là Bát Phương Lâu làm như vậy không biết nhị thiếu phu nhân có biết hay không, nếu muốn bắt người, chỉ sợ sinh ý cũng không xong. Buôn bán cùng làm người, vốn có liên hệ rất lớn.
Nàng không biêt nên mở miệng cùng Lư Thị hay không.
Lư Thị đem bạc đổ ra trước mặt bọn họ, hai trăm lượng không là con số nhỏ.
Cốc Vũ khoát tay, không chịu thu, “Thiếu phu nhân, tuy chúng ta nghèo khổ, nhưng cũng biết cái nào không nên lấy, cái nào nên lấy.”
Hồng Tụ còn muốn nhét vào tay bọn họ, Lư Thị khoát tay, tựa hồ không ngoài ý muốn, “Ta coi ngươi, tính tình cô nương đang giận hờn ta, ngươi cầm bạc đi, hãy nghe ta nói, một trăm lượng là mua rổ đào mừng thọ, và mua tâm tư của phần thọ lễ, cũng không thiệt coi như là phần thưởng, không thu chính là khinh thường ta, như Cốc Vũ nói chính là các ngươi nên được, còn một trăm lượng, ta tính tiệc rượu ngày ấy trừ vào phần này, lúc trước không để ý, coi như có một cửa hàng mới.”
Nói xong, Cốc Vũ tiếp nhận, đem bạc đưa cho Triệu thị. Triệu Thị thấy Lư Thị cũng khích lệ sinh ý của mình, hơn nữa sự tình có thể giải quyết viên mãn, nên vẻ mặt thoải mái hẳn lên.
Rốt cục nhịn không được, Lư Thị diễn xuất thật lưu loát, nên trừng trị thì trừng trị, Cốc Vũ xem cũng thoải mái, đang muốn mở miệng nói chuyện, bên kia lại đẩy ngân phiếu ra. Cốc Vũ liền im miệng.
“Ngươi có gì nói muốn nói sao?” ánh mắt sáng ngời nhìn Cốc Vũ.
Cốc Vũ suy tư một lát, “Thiếu phu nhân, này... tuy Bát Phương Lâu nghe nói tốt, cũng không thể tùy ý bắt người như vậy, truyền ra đâu còn có người dám tới, người ta tới ăn cơm cũng không muốn ăn ra tai họa, nên là hoà khí sinh tài.”
Lư Thị sâu sắc liếc Cốc Vũ một cái, gật đầu, “Làm khó ngươi chịu nói với ta như vậy, xem ra nếu ta cứ giấu giếm, là chúng ta nhỏ mọn. Chuyện xấu trong nhà không thể phô ra, nhưng có đôi khi cũng không có cách nào, các ngươi cũng thấy được, Lâm Giang Lâu đối phó chúng ta thế nào, chuyện lần trước không chừng do bọn họ làm ra, chúng ta bất đắc dĩ, mất chốt là ở mứt đào, chúng ta đành phải tương kế tựu kế, cho nên...”
Cốc Vũ đã rõ ràng, “Cho nên các ngươi trước hết làm bộ như bị lừa bắt giữ người của chúng ta, rồi coi động tĩnh bên kia, dù sao luôn có sở cầu có phải không? Nếu bên kia không muốn mứt đào ngươi cũng có biện pháp khác ứng phó đúng không? Các ngươi cũng biết chưởng quầy Lâm Giang Lâu tới?”
Lư Thị miệng cười thật sâu, “Quả thật là tâm tư thông thấu, chúng ta cũng luôn để ý, vốn chính là kêu bọn hắn mời người diễn một tuồng kịch, thật không ngờ các ngươi nóng lòng làm hại các ngươi chịu khổ. Lần này coi như chúng ta thiếu một nhân tình, về sau có chuyện gì, cầm cái này đi tìm ta.”
Hồng Tụ cầm một khối lệnh bài, giống như một phiến trúc, không có gì đặc biệt, Cốc Vũ vẫn nhận lấy. Người ta đã nói như vậy, bọn họ không tiện so đo nhiều, lại nói Lí Đắc Hà bọn họ cũng không chịu khổ.
“Được rồi, chuyện này chúng ta cứ tính như vậy. Trên lập trường kinh doanh, cũng là cho các ngươi một bài học, mứt đào độc môn sinh ý, dù các ngươi không đem phương thuốc bán cho người khác, chẳng qua theo phong trào sẽ có nhiều hơn, hoặc là mạo danh các ngươi, người mua ăn qua vài lần bị hại, mua bán của các ngươi dĩ nhiên không tốt, phải tìm cách mới được. Tửu lâu của ta tổn hại danh tiếng các ngươi, về sau mứt đào không cần trực tiếp đưa đến tửu lâu, trực tiếp đưa tới cửa hàng, đến lúc đó ta cho chưởng quầy phái người qua bên này kéo, như vậy sẽ không đến mức xuất hiện chuyện như lần trước.”
Cầm tiền đặt cọc trong tay, Cốc Vũ nói không nên lời là tư vị gì, tựa hồ như cao hứng, chỉ là tâm tư vẫn ở mứt đào, một chuyện tiếp nối một chuyện, không chuyện nào làm cho người ta khoan khoái. Nàng thấy Lư Thị thành tâm như vậy, muốn nói vài câu, vì thế khẽ cắn môi, “Thiếu phu nhân, ngươi sảng khoái như vậy ta cũng nói nhiều vài câu, ngươi cũng không cần để ý, tuy sinh ý tửu lâu trên mấy con phố này không đều, nhưng so với tửu lâu khác Bát Phương Lâu chỉ cao hơn một chút, sao không trực tiếp đem bậc cửa thiết trí cao hẳn lên, như vậy ít nhất... có thể phòng ngừa cạnh tranh ác tính, miễn cho lần tới khả năng không là Lâm Giang Lâu, không biết sẽ bị tửu lâu nào kiếm chuyện. Không phải mỗi tửu lâu đều để lại bút tích cho các ngươi, về sau có thể không cần lo lắng những việc nhỏ này.”
“Ta nhớ kỹ lời của ngươi.” Lư Thị thận trọng gật đầu.
Chờ Trần Giang Sinh và Lí Đắc Hà về tới, hai người đều ha ha vui sướng, hoàn toàn không nghĩ là bọn họ bị bắt giam, Cốc Vũ bọn họ cũng không tiện nói toạc ra.
Tuy đã qua một thời gian nhưng chuyện mứt đào bên này còn chưa chân chính giải quyết, lời của Lư Thị luôn vang bên tai Cốc Vũ, mà mứt đào Lí Đắc Hà bọn họ mang tới một nửa để bên Bát Phương Lâu, một nửa kia đặt ở cửa hàng Triệu thị, mọi người chuẩn bị trở về.
Lẽ ra không ở nhiều ngày như vậy, bởi vì phức tạp, nếu không cũng không đến mức đợi lâu như vậy.
Lư Thị trả tiền đào mừng thọ một trăm lượng, một trăm lượng tiền đặt cọc cho Triệu thị, Lâm Giang Lâu trả ngân phiếu, Lư Thị giữ lại năm mươi lượng nói là an ủi hai tiểu ca, Cốc Vũ không khách khí, hai người kia ăn không ở không còn không biết tình huống nên không có chấn kinh gì, chỉ là bọn hắn giật nảy mình vì những khúc chiết bên trong, đi về sẽ từ từ nói với bọn họ. Lúc này trong túi có một trăm năm mươi lượng, còn không tính số mứt đào chưa bán, lần tới đến sẽ kết toán một lần.
Thêm một ngày, mọi người không còn gì để lo lắng nên, đi ra ngoài dạo một ngày, mua này nọ cho những người ở nhà, buổi trưa Cốc Vũ đi thắm mỗ mỗ ông ngoại.
Đoàn người đánh xe về hướng Đào trang.
Quy tâm giống như tên.
Lúc đi luôn cảm thấy bên ngoài rất tốt, nhưng trải qua chuyện này lại có chút nhớ nhung tưởng niệm sinh hoạt ở thôn trang, có chút tính toán nhỏ nhặt, cũng đáng yêu không ít.
Hứa Thế Cùng cảm khái sâu sắc, “Ta nghĩ ta ở trấn trên thoải mái hơn, tuy rằng trấn trên không có Lê Hoa Ban, nhưng cũng không có nhiều so đo như vậy, miễn cho làm chút mua bán nhỏ còn phải lo trong lo ngoài, nghĩ sao cũng không thoải mái.”
Cứ thế chạy đi, rốt cục lúc thái dương xuống núi đã đến Lâm Giang trấn.
Hứa Thế Cùng trở về tửu lâu, Lí Đắc Hà muốn ở lại trấn trên, nói là đi vài bước là đến bãi bên kia, hiện tại cần có người, qua đi coi mới an tâm.
Còn lại Triệu Thạch cũng nhớ người nhà nên theo một đường nhỏ đi tắt về, kết quả là chỉ còn lại Đại Lâm cùng Trần Giang Sinh, Cốc Vũ đi về hướng Đào trang.
Mặt trời lặn về núi phía tây, vòng tròn vàng rực thấp sau dãy núi, ánh nắng nghiêng nghiêng phản chiếu lên trời, những đám mây đủ hình dạng khác nhau phủ ánh chiều tà, ở trên trời chậm rãi di chuyển. Chưa tối hẳn mà côn trùng đã kêu vang, nghe rất náo nhiệt, hai bên đường thôn khói bếp đã lượn lờ, trên đường nhỏ rất yên tĩnh, bên đường bất chợt có vài nông dân kết thúc công việc trở về nhà, cuốc vác trên vai hoặc dắt trâu, người người đều lộ vẻ điềm nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...