Còn rất sớm, trên đường cái lát đá đã náo nhiệt, bán bánh bao thịt, bày hàng quán bắt đầu một ngày bận rộn. Ở góc đường, cửa hàng có vẻ như vừa sửa sang lại, cửa tiệm rất lớn, mỗi buổi sáng Vượng Tài ra mở ván cửa, quán bánh bao thịt chào hắn như không nghe thấy, còn ngáp dài, ánh mắt còn mơ hồ, trong lòng có quyết định, thật vất vả làm ở cửa hàng hai năm, mắt thấy có cơ hội thành nhị chưởng quầy, mỗi tháng bạc so với trước kia lúc làm thợ phụ tốt lên không ít, nào ngờ vừa nói xuất hiện chuyện xấu là xuất hiện ngay. Nếu sau này cửa hàng không cầm cự nổi hắn phải làm sao? Lúc đó còn cùng cha mẹ nói qua năm về nhà tính chuyện hôn nhân.
“Ai ——” Vượng Tài lau cái trán ướt mồ hôi, nói thầm: “Chỉ mong không xảy ra chuyện lớn mới tốt.”
Mà ở trên đường người lui tới náo nhiệt, hết thảy không khác ngày xưa.
Người trong cửa hàng thở dài, như một giọt nước rớt vào sông, không chút ảnh hưởng.
Vài người Cốc Vũ có chút khẩn trương, sau khi Bát Phương Lâu có chuyện, nhưng không có động tĩnh gì, ngay cả chưởng quầy Bát Phương Lâu cũng không qua bên nghe ngóng.
Người bên ngoài, đối với việc này nói say sưa mấy ngày. Lúc này, nghe nói phu nhân lúc chưa xuất giá, ở tửu lâu bị tiểu thiếp Địch phủ trước mặt mọi người đánh một bạt tai, vì thế đề tài có mục tiêu mới, hơn nữa chuyện đoán không rõ, nhất thời trở thành mơ hồ.
Cốc Vũ canh giữ trong tửu lâu, nghĩ đến chuyện này hoàn toàn lý giải cái gì kêu họa trời giáng. Buôn bán là thế, cố ý hay vô tình đều bị người ganh tỵ. Nàng có thể khẳng định, mứt đào tuyệt đối không phải là bọn hắn làm, vậy là ai đây? Nếu không phải mình đắc tội người khác, như vậy là vấn đề của Bát Phương Lâu, từng đã cẩn thận suy nghĩ, tựa hồ như biết được chân tướng, đột nhiên có chuyển biến, sự tình vượt xa phạm trù bọn họ đoán trước, Bát Phương Lâu là cửa hàng đồ cưới của Nhị thiếu phu nhân Lỗ gia, Cốc Vũ tra qua mấy tửu lâu, sau khi nghe ngóng, những hộ khách quen không quá giống nhau, cho nên nói có xung đột cũng không thể nói rõ, ngày ấy Hứa Thế Cùng đi Lâm Giang Lâu bên kia tựa hồ có chút liên quan, cửa hàng đó là cũng là Lỗ gia, còn nghe nói là cơ nghiệp của Lỗ gia vẫn là cửa hàng của phòng một, huống hồ, nghe nói chưởng quầy của hai tửu lâu này bình thường hòa thuận, có chuyện gì đều chiếu ứng lẫn nhau, nếu có khách không vừa lòng đồ ăn thức uống, liền đề cử đối phương, như vậy xem ra coi như thân hậu.
Sự tình cứ như vậy gác lại, Cốc Vũ lý giải tới lui cũng trở về điểm ban đầu.
Nàng ngồi không yên, Hứa Thế Cùng và Đại Lâm, Triệu Thạch ngốc ở trong này cũng có cảm giác bó tay, nhưng chuyện không thể làm rõ, có chút nóng nảy. Đã nhiều ngày Triệu Thị không có tâm tư để ý tới sinh ý của cửa hàng, mọi đường có thể biết tin tức đều đi hỏi thăm, như cũ vẫn không có nửa điểm tin tức, kém xa dự đoán của Cốc Vũ.
Chẳng lẽ phải chịu oan uổng? Hoặc là, mang mứt đào trực tiếp đi Bát Phương Lâu giải thích rõ ràng? Đều không thể thực hiện được ...
Lúc này, Cốc Vũ cảm thấy lực bất tòng tâm sứt đầu mẻ trán, mứt đào đều không có bán đi, nhưng năm trước bạc đã trả tiền rồi. Hơn nữa, bên kia xây cửa hàng đang chờ bạc, tiền công còn chưa trả, nếu thật xảy ra chuyện, về sau lại trơ mắt nhìn quả đào hư thối sao...
Dưới tình trạng như vậy, Cốc Vũ còn nghĩ tới vài lão nhân, sợ bọn họ suy nghĩ quá mức. Vì thế vào một buổi trưa, Cốc Vũ đi qua mỗ mỗ ông ngoại, may mà bọn họ mở ra cửa hàng, nhưng ít tiếp xúc bên ngoài, nên chưa biết sự việc này, Cốc Vũ thở dài nhẹ nhõm, ngồi xe trở lại cửa hàng.
Một hơi còn chưa kịp thở đã cảm thấy không khí có chút quái dị không thích hợp, vừa xuống xe, thấy Triệu Thị đứng ở trước cửa tiệm nhìn quanh, trên tay mang theo khăn tay đặt phía trên trán, híp mắt người đi đường qua lại, có khách tới cửa nàng cũng không liếc mắt một cái.
Cốc Vũ bước tới chào, Triệu Thị cầm tay nàng, trên tay khí lực lớn dọa người, “Tiểu cô nãi nãi của ta, lúc này ngươi chạy đi chỗ nào đi, làm ta sợ muốn chết!”
Trong lòng Cốc Vũ căng thẳng, không kịp nói chuyện đã bị Triệu Thị kéo vào trong phòng, sức kéo làm nàng đau, thấy Đại Lâm ngồi trong phòng thở dài, nàng hỏi, “Cậu cùng tiểu dượng đâu?”
Triệu Thị ngập ngừng một hồi, rốt cục cũng nói, “Chúng ta còn không rõ ràng, nào biết bên kia bọn họ tới cửa, Bát Phương Lâu không giảng đạo lý, đem người... bắt đi.”
Cái gì! Cốc Vũ quá sợ hãi, nàng cảm thấy mình quên chút gì, sao lại quên đi cản người thôn trang?
Triệu Thị vẻ mặt hối hận, “Ta nghĩ hàng năm nếu bọn họ tới nhất định chỗ ta trước, ai nghĩ đến như thế này, ai —— Lỗ gia chúng ta không trêu chọc được, hiện tại có lý cũng không thể nói.”
“Ai mang đồ tới?”
Đại Lâm cúi đầu nói: “Hà thúc còn có Giang Sinh...”
Cốc Vũ nóng nảy, hai người kia còn nhỏ, bây giờ không biết là dạng gì. Trong lòng sốt ruột, nói chuyện run run, “Bát Phương Lâu cũng không đến mức không phân rõ phải trái, đều là mở cửa buôn bán, một chứng cớ cũng không có, huống hồ là chính bọn họ không cẩn thận, có quan hệ gì với chúng ta gì chứ? Nói tới đâu cũng không phải là chúng ta, chúng ta cũng bị người mạo dùng danh hào, bằng không đi cáo nha môn!”
Triệu Thị lắc đầu, “Nha môn cũng đều là quan hệ họ hàng thích, chúng ta đi, đâu có nơi nào phân rõ phải trái chứ, ngươi cũng biết chúng ta đưa người đi nói không rõ ràng, lại bị bắt, lúc này kéo chúng ta vào có chỗ tốt gì? Cậu ngươi bọn họ đi qua, còn không biết trở về là tình trạng gì.”
Ầm ĩ như vậy đâu còn tâm tư buôn bán, Triệu Thị sớm nghĩ để Vượng Tài đóng cửa, ngẫm lại lại quên đi, “Dù sao cũng không có vài bóng người, ai, rộn lòng.”
Lúc chân trời hiện ra ánh nắng chiều, gió ấm áp thổi vào cửa, trong phòng vài người ngơ ngác ngồi, ai cũng không có tâm tư nói chuyện, càng chờ càng sốt ruột, còn cảm thấy bực mình.
Hứa Thế Cùng và Triệu Thạch đã trở lại, một thân đầy mồ hôi, chưa kịp ngồi xuống đã cho người đem cửa đóng lại, nhỏ giọng nói chuyện.
Một lát sau, trong phòng truyền đến thanh âm sắc nhọn chói tai, “Cái gì? Hai ngàn lượng!”
Hứa Thế Cùng nhìn chằm chằm bọn hắn một lát, ý bảo không cần lộ ra, “Chúng ta không có cách nào, chưởng quầy nói qua chuyện này, sinh ý bên kia bị ảnh hưởng rất lớn, nếu để đông gia biết, còn không biết sẽ như thế nào, hai ngàn lượng là việc nhỏ, bằng không còn chưa đủ.”
Thật sự là công phu sư tử ngoạm, lòng Cốc rối loạn, “Tứ thúc và Giang Sinh ca hiện tại thế nào?”
“Bọn họ? Bên kia cũng không làm khó, cũng không tiện cho mình gặp mặt, chỉ nói giữ lại bên kia, nhưng hai người bọn họ... còn chưa gây chuyện, tuy Hà bọn họ ngạc nhiên, cũng không nói gì, ta nghĩ dù sao cũng chưa tới mức đó, thêm một người lo lắng cũng không gì tác dụng, nên để cho bọn họ ở, ai ——”
Hứa Thế Cùng lúc này không có tâm tư diễn trò, mày nhăn nhíu lại.
Cốc Vũ gật đầu, như vậy là tốt nhất. Hai ngàn lượng, bất luận làm gì cũng gom không đủ. Dù gom đủ, cũng không có đạo lý bỏ ra như vậy.
Vài người có ăn cơm chiều, cũng không nói.
Ăn xong, Triệu Thị kéo tay Cốc Vũ, “Khuê nữ, ta nghĩ tới, mấy ngày nữa là sinh nhật Lỗ gia lão tổ tông, không bằng chúng ta nghĩ biện pháp đi cầu, lão nhân gia thiện tâm, không chừng sẽ không khó xử chúng ta.”
Cốc Vũ không biết làm như thế là tốt hay không nữa, tuy nàng chưa tiếp xúc qua, nhưng muốn gặp lão tổ tông người ta cũng không phải là chuyện dễ dàng, huống hồ bên này nếu cố ý khó xử, càng không thành. Nhưng trừ cách đó ra, nàng còn có biện pháp nào đâu?
“Cô cô, ngươi có cách gì sao?”
“Ta quen một người là Chu ma ma, nói đến còn có chút quan hệ, ta có quan hệ mua bán sau còn qua lại, mỗi lần cũng tặng vài thứ qua, nàng ở bên trong có thể nói được.” Triệu Thị không giấu diếm nói.
Cốc Vũ lại nghĩ dù sao cũng không nắm chắc, ngồi suy nghĩ trong lòng chậm rãi bình tĩnh lại, Bát Phương Lâu là của hồi môn cửa hàng của Lỗ gia nhị thiếu phu nhân, mà Lâm Giang Lâu cũng là của Lỗ gia, ở giữa có phải gặp người không thể liên lụy, nên cho làm cho bọn họ ngộ thương?
Ở thôn trang lâu lắm sao? Nếu trở lại trong thành có phải thường xuyên gặp chuyện như vậy? Cốc Vũ còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ mấy vấn đề này, chuyện lại thình lình xảy ra, Tứ thúc cùng Trần Giang Sinh hai người còn bị bắt ở bên kia chờ bạc, mình có thể an tâm trở về sao?
Thì ra có một số việc, nửa điểm cũng không thoát khỏi.
“Cô cô, hay là... ngày mai ngươi tìm cách thỉnh Chu ma ma tới một chuyến, phương diện tiền bạc chúng ta cũng không nên thiếu, tuy là đi lại, nhưng chúng ta cũng nên chuẩn bị, nhân tiện đưa thêm gì đó, ta ở nhà làm một bàn đồ ăn, chúng ta thỉnh người tới nhờ vả, tóm lại không thể sơ suất. Vội vàng đi nhờ vả như vậy, Chu ma ma có cho mặt mũi hay không còn phải coi, nói không chừng người ta không thể tiếp nhận, chúng ta hỏi thăm một chút trước lại nói.” Cốc Vũ tựa hồ hạ quyết tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...