Trần Thị che miệng cười cười, không che giấu nét mặt vui sướng, nói chuyện vẫn thu liễm, "Sao Tiểu Mãn như ăn phải pháo vậy? Chẳng lẽ nhị tỷ tìm cho Tiểu Mãn một nhà nghèo khổ?"
Tiểu Hà ở một bên âm thầm sốt ruột, "Tiểu Mãn tỷ tỷ không cần tìm nhà chồng!"
Ngọc Nga giận liếc Tiểu Hà một cái, ai u một câu, sau đó nhẹ nhàng nói: "Văn tẩu tử, ngươi coi khuê nữ ngươi thật là buồn cười, mình thêu đồ cưới còn không chịu để tỷ tỷ làm mai."
Tiểu Hà sốt ruột nhìn Văn Thị, "Nương!"
Văn Thị nhíu mày lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười, trách cứ Tiểu Hà nói: "Tiểu Hà, đừng nói bậy!"
Cốc Vũ ngốc ở một bên, thấy sắc mặt Văn Thị không thay đổi, Tiểu Hà lo lắng suông, Đại Lâm tựa hồ không có phản ứng gì, chỉ ngơ ngác ngồi ở kia, đưa lưng về phía mình nên không nhìn ra phản ứng gì.
Ngọc Nga chiếm cơ hội nói, một khắc cũng không chậm trễ, "Chúng ta không quấy rầy tẩu tử, đi về nhà đi!" Nói xong cười hề hề dắt tay Trần Thị cùng nhau đi.
Hai người ở trên đường hi hi ha ha, thanh âm trầm thấp, đi vào bên trong.
Trần Thị nhìn thoáng qua thấy Lí Hà Thị đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh đống lửa, Trương thị còn đang bận rộn trong bếp, ai cũng không có tâm tư dò xét mình, thoáng yên tâm dè dặt cẩn trọng khoá cửa phòng che miệng cười vui vẻ, "Ta đã nói có con gái lớn trong lòng cũng sốt ruột đúng không? Mấy ngày trước ta đã nhìn ra manh mối, nhị tỷ không nên nhìn Bộ đầu kia cả ngày đến nhà, chỉ cần Tam ca, Tam tẩu làm chủ ai cũng không làm gì được đúng không? Ngươi xem Tiểu Mãn nha đầu kia, bình thường không nói, lúc này nói ra không nghĩ quay đầu, nếu nàng chết tâm thì chuyện chúng ta cũng thành công!"
Ngọc Nga thấy Trần Thị càng nói càng đắc ý, ánh mắt híp thành một đường chỉ, nghĩ sự việc này nếu thành nhà mình cũng có được chút bạc trợ cấp, chỉ là có chút không thoải mái, cũng không rõ ràng vì cái gì, bởi vậy có chút phiền chán, "Bát tự còn chưa so đâu, đừng cao hứng quá sớm! Ta vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái, ngươi nói chúng ta như vậy có phải hơi quá đáng một ít? Dù sao cũng là cháu gái, truyền ra đi..."
Trần Thị kéo tay Ngọc Nga, "Nhị tỷ, ngươi thực thật là khờ! Ngươi nhìn nhà người ta, mứt đào kia một lần buôn bán không biết lời bao nhiêu bạc. Nếu không do ta đi trấn trên gọi ngươi, sợ là ngươi không có chút lợi gì. Ngươi tính đi, ngươi được mười hai hay tám lượng?"
Ngọc Nga vẫn suy nghĩ, "Này... Nhưng họ cũng cho một ít mứt đào cùng bạc vụn, bọn họ buôn bán cũng không quá khó khăn." Kỳ thực trong lòng Ngọc Nga suy nghĩ, chân chính trợ cấp cho mình còn không là nương thôi, ngày tốt hơn Lí Hà Thị sẽ cho mình nhiều hơn, bằng không ngày làm sao qua được.
Trần Thị súc miệng, dùng ngón tay xoa, mu bàn tay chà xát qua khóe miệng, khụ hai tiếng, "Phi phi phi! Ngươi không phải bị loại ra, còn không bằng người ngoài nữa. Ngươi nhìn quả phụ kia, nghe nói sẽ xây nhà ngói, chúng ta vẫn như cũ thôi. Nhị tỷ, người không vì mình trời tru đất diệt, ngươi không mưu tính cho mình, người ta cũng không coi ngươi là con người!"
Trong lòng Ngọc Nga vốn còn có quỷ, bị Trần Thị nói như vậy ngẫm lại cũng đúng, "Cũng đúng, cũng không phải là chuyện quá xấu, dù sao gả vào cũng coi như là thiếu phu nhân, ăn ở tốt, so với chúng ta chịu khổ kiếm vất vả tốt hơn"
Trần Thị vội vàng gật đầu, "Dĩ nhiên rồi, đến lúc đó ta tìm thời gian đi xem, ngươi cũng không cần nói chắc chắn trước, như vậy cũng có đường quay về, đông gia đó ta coi cũng tốt, cái gì cũng có, sân lớn như vậy, sinh ý lớn như vậy, tuổi lớn một chút cũng biết thương người đúng không? Chúng ta không cần nghĩ nhiều." Trong lòng cũng là suy nghĩ, An Hoà Đường không phải là nơi người bình thường có thể đi vào, ông già kia ánh mắt mê đắm không nói, phụ nữ cưới một người lại một người, người thứ ba cũng ốm yếu, coi bộ không sống lâu, người ngoài nói kiếm tiền người chết sẽ nhận báo ứng, nghĩ đến đây Trần Thị nổi da gà.
Bên này Cốc Vũ đứng yên một lát, không có phát hiện gì, khoan thai thở dài đi tìm Tiểu Mãn.
Vào phòng, Hứa Thị và Vương Thị đang bàn tính mùa đông này làm bánh cải củ, tiểu hài tử rất thích ăn, Vương Thị đang dùng thìa khuấy bột gạo, "Đông ăn cải củ hạ ăn gừng, chúng ta bỏ thịt bên trong, Hạ Xuyên sẽ ăn không ngừng!"
Hứa Thị cuốn tay áo bào cải củ thành sợi, thấy Vương Thị dùng thìa khuấy bột, "Nha nha nha, tay áo ngươi dính vào bột kìa!"
Vừa khéo Cốc Vũ đi vào cuốn tay áo Vương Thị lên, rồi cười hề hề nói: "Làm bánh cải củ a, không phải năm rồi lúc mừng năm mới mới làm sao? Còn lâu mới tới năm mới a."
Hứa Thị vẫn không dừng tay, vừa giễu cợt Cốc Vũ, "Hiện tại không có chuyện lớn gì, cũng không như trước kia không ăn nổi, đã các ngươi thích ăn thì làm nhiều một chút, cũng không biết đến lúc đó là ai ăn nhiều nhất."
Lời này ám chỉ Cốc Vũ, đối với bánh cải củ Cốc Vũ luôn chung tình, tuy biết mùa đông ăn cải củ có lợi, chỉ là sợi cải củ hơi già nàng chịu không nổi, ăn ít đi. Cải củ cắt sợi xào chín, rồi trộn với bột gạo cho vào nồi chưng. Bình thường Vương Thị bọn họ đều tỉ mỉ dùng vải mịn lót vào rổ trúc, đổ bột gạo vào, đợi đến khi chiếc đũa cắm vào rồi rút ra, bột không dính đũa xem như chín.
Đặt bánh cải củ trên đất cho nguội, sáng hôm sau cắt thành khối bỏ vào nồi chiên cho vàng hai mặt, mặt khác nấu một nồi canh, cho đậu, tiêu xay, cùng hành, gừng, rau cần các loại, tuỳ theo khẩu vị mỗi người mà nấu, giống Vương Thị chỉ thích dầu mè cùng hạt tiêu, Hạ Xuyên thích bỏ chao, ít tiêu, Cốc Vũ thích ăn cay, mỗi lần ăn Cốc Vũ và Hạ Xuyên luôn ăn đến no cành.
Cốc Vũ đứng nhìn, "Hay là đem món ăn này tới tửu lâu của cậu đi, nói hắn cho các ngươi bạc!"
Vương Thị và Hứa Thị bị nàng chọc cười ha ha.
Cốc Vũ không có tâm tư gì, "Nương, không phải tỷ tỷ cũng thích ăn cái này sao? Nàng ở đâu?"
Vương Thị không dừng tay được, miệng lải nhải, "Ở trong phòng a, các ngươi đều ở bên kia a, lúc nàng trở về đi rất gấp, nha đầu kia bình thường tính tình trầm ổn không cần quan tâm, có đôi khi lại quá quật cường."
Cốc Vũ cũng không nói nhiều, vào cửa thấy Tiểu Mãn nằm trên giường xoay lưng ra cửa,Cốc Vũ kêu nàng hai tiếng, nàng cũng không hé răng, Cốc Vũ khoá cửa phòng lại phòng ngừa bị Vương Thị các nàng nghe thấy. Cốc Vũ đi qua ngồi, đem chăn kéo nhẹ, "Tỷ, hôm nay ngươi sao vậy? Nhiều ngày như vậy đi qua, không phải nói tốt lắm sẽ chờ một chút, ngươi không thật muốn kêu Nhị cô cô làm mai cho ngươi chứ? Vạn nhất..."
Tiểu Mãn ngồi dậy, khóe mắt đã đong đầy nước mắt, nhưng cố ngăn không cho chảy xuống, "Lòng ta không dễ chịu, ngươi không phải nói muốn bức bọn hắn sao? Thì cứ như vậy đi."
Cốc Vũ còn đang lo lắng, "Nhưng ngươi cũng không thể nói như thế, vạn nhất thực tìm cho ngươi một mối hôn nhân phải làm sao bây giờ?"
Tiểu Mãn dằn lòng, cắn môi, "Cha mẹ nhất định sẽ không đáp ứng."
"Vạn nhất người ta tốt cha mẹ đáp ứng thì sao?" Cốc Vũ hỏi xong thấy Tiểu Mãn không nói chuyện, cũng không muốn làm nàng thêm phiền lòng, "Tỷ, cho dù ngươi đáp ứng làm mai, cũng không cần nói muốn bạc không muốn người, bị Tứ thẩm truyền đi khó nghe hơn!"
Tiểu Mãn suy nghĩ một hồi, thoáng chút hối hận, quệt miệng, "Ta cũng quá nóng nảy, không dối gạt ngươi, buổi sáng ta đi qua, nghe Đại Lâm ca cùng Văn thẩm nói chuyện, liền vụng trộm nghe rõ ràng, Văn thẩm sợ ta ghét bỏ nhà bọn họ nghèo, nếu ta là như vậy, ta sẽ không kêu Lí Tiểu Mãn!"
Thấy bộ dạng Tiểu Mãn như thế, Cốc Vũ không chịu nổi, lời của nàng chỉ mong Nhị cô cô bên kia không nên tưởng thật, còn phải khuyên cha mẹ không nên dễ dàng đáp ứng điều gì, bằng không về sau hối hận không kịp. Nàng cũng muốn nhìn một chút, đến bước này nếu bên kia vẫn không có biểu lộ gì, nhất là Đại Lâm, thì Tiểu Mãn không thể ở cùng người như vậy.
Sau ngày đó, Trần Thị thường qua hỏi dò Vương Thị, Vương Thị nói linh hoạt khéo léo, chỉ cần có nhân phẩm, gia thế không có trở ngại, trong nhà hòa thuận, Tiểu Mãn gả qua cũng không cần chịu khổ, là có thể nhìn xem. Bởi vậy Cốc Vũ có chút nóng nảy, nhưng nàng không trách nương. Tiểu Mãn đến tuổi này phải xuất giá là chuyện bình thường.
Tiểu Mãn ngược lại như đánh cược cả trái tim, không nóng nảy, mỗi ngày qua chỉ nàng Tiểu Hà châm pháp, so với Tiểu Hà còn trấn định hơn.
Tiểu Hà sốt ruột cũng không có cách nào, cái gì cũng không dám nói, có lẽ bị Văn thẩm răn đe qua.
Thạch Bộ đầu lần này lại làm người đánh xe, mang Tam tiểu thư tới làm bạn với Tiểu Mãn, tuy mỗi lần đều là Tam tiểu thư nói chuyện cùng Tiểu Mãn, hắn kỳ thực chỉ đến xem, không nhất định nói được hay không.
Cốc Vũ thấy hắn một mình ở trong sân, nghĩ nghĩ, đi qua nói: "Này, Tiểu Thạch!"
Thạch Bộ đầu cười cười, gậy trong tay vũ động, "Đang làm gì đó? Đến đây, ta dạy ngươi múa kiếm, lần tới nếu có lưu manh ngươi sẽ không sợ."
Cốc Vũ nhìn có chút khinh thường, thầm nghĩ, cô nãi nãi không cần thiết học mấy thứ này cũng không sợ.
Tạm dừng một lát, không còn chỗ nào để chê bai Tiểu Thạch, Cốc Vũ trước kia quen mắng người ta, bây giờ lại muốn người ta mở miệng trước, thật khó khăn. Cuối cùng Cốc Vũ nhịn không được nói ra, "Tiểu Thạch, tỷ ta... Nhị cô cô ta làm mai cho tỷ tỷ ta, ngươi cách mấy ngày lại tới sợ có người nhàn thoại, truyền ra cũng không tốt."
"Cái gì? Làm mai!"
Cốc Vũ nói hết lời, vội bỏ chạy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...