Cốc Vũ kỳ thực tính toán trong lòng, xem khẩu khí của An Cẩm Hiên, chắc chắn hắn nói ra chất liệu như thế, nói vậy không sai, dù sao tiền đã cất ở trong ngực. Thỉnh ăn cũng chỉ là một cái lý do, nếu hắn chối từ, liền nhân cơ hội hỏi thăm một chút sự tình hắn hẳn là cũng là sẽ nói đi.
Chính là Cốc Vũ không có dự đoán được, An Cẩm Hiên cũng không khách khí, hỏi thẳng: "Ăn cái gì?"
Cốc Vũ có chút đau lòng, không tính tiền vải dệt cùng chỉ thêu, Tiểu Mãn mỗi ngày vất vả cũng khó kiếm, còn không có tìm được biện pháp kiếm tiền, tiền còn chưa nóng phải tiêu đi có chút luyến tiếc. Nghĩ lại nếu không có An Cẩm Hiên, chỉ sợ bị lão bản nương lừa, nàng liền bất chấp nhiều như vậy, "Chúng ta ăn một chút gì rồi mua cho cha ta một ít, có cái gì trong vòng mười văn tiền lại ăn no?"
An Cẩm Hiên thổi phù một tiếng bật cười, lộ ra hàm răng trắng.
Hiêm khi thấy khuôn mặt tươi cười nên Cốc Vũ có chút kỳ quái lại có chút ấm áp, An Cẩm Hiên thường lạnh lùng, cười rộ lên lại ấm áp như thế, nàng không biết hắn cười cái gì, đành phải ngây ngô cười theo.
An Cẩm Hiên cố nín cười nói: "Ngươi mới bao lớn, lại tiết kiệm tiền qua ngày, thoạt nhìn, thoạt nhìn... Tựa như bà quản gia nhà giàu. Sau này nhờ ngươi kiếm tiền.”
Cốc Vũ sắc mặt phát lạnh, có chút phiền não, bỏ đi.
An Cẩm Hiên vẫn cười, theo sau, "Được rồi, bánh trôi, bánh gạo, cháo, bánh, cơm nắm đều có, coi ngươi muốn ăn cái gì."
Cốc Vũ chảy nước miếng, chậm bước chân, thầm cân nhắc: bánh trôi nàng không thích, bánh gạo, bánh cũng không biết là cái gì, cũng chỉ có cháo là kiếp trước thường ăn, vẫn là cháo chắc ăn.
"Ta ăn cháo."
Cháo hai văn tiền một chén, Cốc Vũ bảng giá có chút do dự, hỏi chủ quán: "Có loại một văn tiền không, ta muốn khoảng một nửa chén này thôi."
Chủ quán đang vội vàng, không rảnh quan tâm Cốc Vũ, vội nói: "Chưa từng nghe qua một văn tiền cũng ăn cháo."
Cốc Vũ đành phải ngồi xuống, An Cẩm Hiên lại bảo chủ quán lấy ba cái bánh gạo.
Cốc Vũ vội vàng ngăn lại, "Ăn nhiều như vậy làm gì?"
"Chúng ta không mua cho Lí đại thúc sao, ta ăn một cái, Lí đại thúc ăn hai cái."
Cốc Vũ nhìn chủ quán cười nói: "Hai cái là được." Quay đầu cho An Cẩm Hiên một ánh mắt xem thường, rồi nhìn xuống bát của hắn, rồi sẻ bớt cháo trong chén mình qua nói: "Ta ăn không được nhiều như vậy, không lý do lại xài quá một văn tiền, ta chia một nửa cho ngươi."
An Cẩm Hiên có chút thất thần, nhìn Cốc Vũ ngây ngẩn cả người.
Cốc Vũ chia xong, hít lấy mùi hương, có chút nhịn không được, cháo gạo mềm nhừ, có hai miếng hành xanh nhìn thật đẹp mắt, ăn xong cũng còn nói ngon miệng.
Cốc Vũ ăn cháo xong, bụng đã no, nhưng tiếc chỗ cháo còn thừa nên cố uống hết. Xong ợ no nê.
An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ như vậy, cắn môi ngừng cười, mang Cốc Vũ lại đi cửa hang da thuộc.
Cốc Vũ đứng ở cửa, trong lòng hối hận chính mình quá tham uống hết nước cháo, rồi lại âm thầm cười mình, Cốc Vũ a Cốc Vũ, khi nào thì biến thành keo kiệt như thế, chẳng lẽ thật là hoàn cảnh tạo nên người sao, lúc mình sinh bệnh trước kia, cũng không cần phải tính kế qua ngày như thế.
Rất nhanh, An Cẩm Hiên đi ra, "Chúng ta đi xem cha ngươi bán được đồ không."
Đến chỗ đợi, Lí Đắc Tuyền vẫn ngồi trên mặt đất như vậy, cũng không nhìn người qua kẻ lại, chỉ nhìn chằm chằm thùng gỗ của mình.
Cốc Vũ buồn cười, chạy tới đưa bánh gạo cho hắn: "Cha, ngươi ăn! Ta đến xem hàng cho."
Lí Đắc Tuyền tiếp nhận, "Các ngươi không ăn sao?"
"Lí đại thúc, chúng ta đều ăn rồi, đây là phần của ngươi, định mua canh cháo cho ngươi nhưng không tiện mang đi, ngươi chịu khó ăn cái này vậy."
Lí Đắc Tuyền ngồi trên mặt đất ăn.
Cốc Vũ thấy hàng còn nhiều, chính là cha hắn đem thau gỗ làm ghế ngồi, vừa định thở dài, nhưng không muốn đánh tan lòng nhiệt tình của cha, làm bộ như ngạc nhiên hỏi: "Cha! bán được thau hả!"
Lí Đắc Tuyền cười, "Đúng vậy, bán 8 văn! Người nọ ban đầu còn nói không muốn, xem ta làm ghế ngồi cảm thấy vững chắc, liền mua."
Cốc Vũ ngẩng đầu nhìn An Cẩm Hiên, mặt có chút biến sắc, trong lòng nghĩ cha nàng bị người ta lừa, nhưng không tiện nói.
Nàng lấy một cái hộp đựng thức ăn gà, đứng lên trên, muốn thét to vài tiếng, nhưng không nghĩ ra từ gì, đành phải thôi. Người lui tới, chỉ hỏi giá mà không mua.
Cốc Vũ đem 114 văn tiền còn thừa lại cho Lí Đắc Tuyền giữ, Lí Đắc Tuyền chấn động, "Bán được nhiều như vậy?"
Cốc Vũ khụ khụ hai tiếng, đành phải nói: "Cha a, đâu có nhiều, ngươi xem tỷ tỷ cùng nương thêu lâu như vậy, còn có vải dệt là hàng quý, suýt nữa ta cũng bị lừa, may mắn có Cẩm Hiên ca, hắn nhận thức chất liệu, lão bản nương mới trả nhiều thế này. Cha a, thứ này tốt cũng muốn bán giá cao, sau này thau gỗ phải 20 văn mới bán."
Lí Đắc Tuyền hàm hậu cười, tựa hồ không nghe Cốc Vũ nói: "Cẩm nhi, hôm nay nhờ có ngươi, đợi đại thúc đi mua khối thịt, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn một chút."
Thấy Cốc Vũ trừng mắt nhìn hắn, An Cẩm Hiên ngẩng đầu nhìn trời khoé miệng giật giật, sau nói: "Đại thúc, ta cùng Cốc Vũ đã ăn cháo, thịt không cần mua."
Đang nói, mắt thấy có người bắt đầu thu sạp.
An Cẩm Hiên giải thích nói: "Sắp đến giờ Mùi, nếu người trong nha môn đến, là muốn thu hai văn đất phí, rất nhiều người bán không được, không lẽ còn tốn thêm hai văn tiền của mình."
Nghe vậy, Lí Đắc Tuyền cũng có chút ngồi không An, nhìn thùng gỗ lại không muốn đi.
Cốc Vũ thấy không có hy vọng bán thêm nên muốn trở về.
An Cẩm Hiên cũng nói: "Đại thúc, thường mua hàng cũng biết, qua giờ Mùi người sẽ không đi chợ mua đồ, chúng ta nên trở về, dù sao mấy thứ này không hư hao, lần sau chúng ta lại đến."
Lí Đắc Tuyền cân nhắc, phải mua chút muối ăn, dầu cũng không có, Tiểu Mãn dùng chỉ thêu, vợ gần sinh, ở cữ cũng cần mua đồ, tiền phải để dành, đến lúc đó còn phải mời bà mụ...
Bắt đầu thu quán, cũng còn lại một cái máng heo, hai cái hộp thức ăn gà, một cái thùng, Lí Đắc Tuyền đem mấy thứ này bỏ vào trong thùng, An Cẩm Hiên đỡ lấy đòn gánh, ba người lại đi mua vài thứ cùng lương thực.
Mua một thứ, Cốc Vũ liền trong lòng nhói một chút, lại tính một lần, thấy tiền càng ngày càng ít, chỉ thừa lại năm mươi văn, trong lòng càng là sốt ruột. Đều là thứ cần mua, chỉ đành lặng lẽ thở dài, lại phải đi kiếm tiền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...