Khách khí một hồi, Thiết Trụ nóng ruột hỏi: “Thụ đại ca, Tử Hiên, hai người đã tính đến chuyện sẽ đi học ở đầu chưa?”
“Đúng vậy. Thụ ca nhi, các cháu đã quyết định sẽ học ở đâu rồi?2Lúc nãy chúng ta đã bàn bạc với mấy người Cao Ngũ thúc nhưng vẫn chưa quyết được, vì vậy mới đến đây hỏi các cháu.” Trần thẩm cũng nói.
“Không phải lúc trước phu tử đề nghị chúng cháu lên8trấn trên học sao?” Tử Thụ đáp lời.
“Đúng vậy. Nhưng bọn ta không biết nên đến thư viện Cô Thủy hay là trường tư thục nào khác, mọi người không rõ chuyện này lắm.” Trần thúc có vẻ rất đau6đầu vì chuyện này.
“Bọn ta chỉ biết học phí ở thư viện Cổ Thủy khá đắt, đến hơn năm lượng bạc, nhưng lại không biết học phí của các trường khác thế nào. Tử Thụ, các đệ biết không?” Thiết3Đản cũng nói.
“Chuyện này phải để bọn ta lên trấn trên hỏi thăm đã, hiện giờ thì không biết được nhiều. Học phí ở thư viện Cổ Thủy là năm lượng bạc, có trường thì học phí ít hơn một5chút, nhưng cũng phải bốn lượng.”
“Còn nữa, thư viện Cổ Thủy nằm ở trung tâm thị trấn, khá gần với đường chúng ta đi họp chợ, ở ngay chỗ giao nhau giữa đường cái và phố Đông thôi. Còn một trường tư thục khác thì không ở trung tâm mà ở sát trấn trên, rất gần nhà mẹ đẻ của Nhị bá nương cháu ở Hoàng gia thôn. Trước kia anh họ Đổng Vũ của cháu cũng học ở đó. Còn những chuyện khác thì cháu không rõ lắm.” Tự Thụ nói hết những tin mà trước đó mình nghe ngóng được cho mấy người Trần thẩm.
“Không biết Đại Tràng ca và Lâm Tử ca trong thôn đi học ở đâu nhỉ?” Tử Hiên tò mò hỏi.
Thiết Trụ thấy Tử Hiền hỏi vậy thì vội nói: “Chuyện này ta và Xuyên Tử đã đi nghe ngóng rồi, nhà Đại Tráng ca bảo học phí trên thị trấn quá đắt, mà Đại Tráng ca học hành nhiều năm như vậy cũng chẳng được gì, đến giờ vẫn còn đang ở lớp sơ cấp nên định không cho huynh ấy đi học nữa, để huynh ấy ở nhà giúp mọi người bán đậu hũ.”
“Chúng ta còn nghe Đại Tráng ca nói, Lâm Tử và Xuân Sinh đều đến trường tư thục trước kia Đổng Vũ học. Nghe nói, bọn họ thấy Đổng Hoàng thị bảo rằng phu tử ở trường đó rất giỏi, cứ nhìn Đổng Vũ chưa đến hai mươi tuổi đã thi đậu tú tài thì biết. Thế nên họ đều chuẩn bị đến trường đó học. Nhưng mà chúng ta không đồng ý lắm, đâu phải chỉ học ở đó mới có thể thi đậu tú tài, không phải trước kia Lưu Hoành đại ca cũng học ở thư viện Cổ Thủy sao? Huynh ấy mới mười lăm tuổi đã thi đậu tú tài rồi.”
Đại Tràng là con lớn nhà Trần Đại Lực bán đậu hũ trong thôn, năm nay mười bốn tuổi. Hắn đã đọc sách bốn, năm năm mà vẫn còn ở lớp sơ cấp. Người nhà thấy hắn rõ ràng không có khiếu đọc sách nên mới bảo hắn về nhà giúp việc, kiếm tiền rồi cưới vợ.
Còn Lâm Tử là con lớn nhà Phan thẩm, năm nay cũng mười bốn tuổi. Trước kia, hắn học cùng lớp trung cấp với Tử Thụ và Tử Hiên, đầu óc khá được nhưng tính tình lại rất giống Phan thẩm, là người rất chanh chua lại hay tính toán chi li, không những thế còn chết vì sĩ diện, thích ganh đua háo thắng với người ta.
Mọi người ở lớp Tử Thụ, Tử Hiên đều không thích hắn nhưng hắn lại rất hợp cạ với anh họ Giang Xuân Sinh của mấy chị em Giang Đại Nha.
Ở trong thôn của Tử La, người đến học ở trường tư thục trong thôn, ngoài Trần Đại Tráng, Lâm Tử, Giang Xuân Sinh thì cũng chỉ có hai huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên, hai huynh đệ Thiết Đản, Thiết Trụ và Xuyên Tử mà thôi.
Bây giờ Trần Đại Tràng không đi học, Giang Xuân Sinh và Lâm Tử đều đến trường tư thục kia, thì chỉ còn lại đám Tử Thụ vẫn chưa quyết định được là sẽ đi học ở đâu.
“Ta cũng đồng ý với Thiết Trụ.” Xuyên Tử nói.
“Ai, chúng ta vẫn chưa thể quyết định có đến thư viện Cổ Thủy hay không, vốn cứ tưởng học phí ở trường tư thục gần đó sẽ rẻ hơn chút, ai ngờ vẫn đắt như vậy.” Mẹ Xuyên Tử thở dài nói.
“Đúng vậy, học phí của Thiết Trụ, Thiết Đản đã mười lượng bạc rồi, lại còn phải mua sách vở bút mực, một năm phải hơn hai mươi lượng ấy. Dù nhà chúng ta không ăn không uống, thì cả năm cũng chẳng kiếm được nhiều như vậy.” Trần thẩm cũng rất đau đầu vì chuyện này.
“Mẹ, hay là con không đi học nữa. Con sẽ ở nhà làm việc, dù gì thì tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa rồi.” Thiết Đản thấy vậy nói.
“Đại ca, vậy sao được. Không phải Ngô phu tử đã nói là nếu huynh học tập chăm chỉ, sang năm có thể đi thi tủ tài rồi sao?” Thiết Trụ nói.
“Đúng vậy. Thiết Đản ca, nếu giờ huynh bỏ học thì rất đáng tiếc.” Tử Thụ khuyên.
“Nhưng ta cũng không học thêm được gì nhiều nữa, kể từ giờ đến lúc thi năm sau, ta ở nhà ôn tập cũng được.”
“Thiết Đản ca, được phu tử chỉ bảo hay không, học ở trường hay ở nhà là hai hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau. Huống hồ, huynh đọc sách nhiều năm như vậy, chỉ còn một bước cuối cùng này thôi, nếu từ bỏ thì tiếc lắm.” Tử La cũng không đồng ý với cách làm của Thiết Đản.
“A La nói rất đúng, học ở nhà sao giống học ở trường được. Nhà ta không có nhiều tiền cho hai người cùng đi học thì đệ không đi nữa, dù sao đệ cũng chưa học được nhiều, có bỏ cũng không thấy tiếc như đại ca.” Thiết Trụ rất đồng ý với quan điểm của Tử La.
Trước đó, Trần thẩm cũng đồng ý với cách để Thiết Đản ở nhà tự ôn tập, năm sau thi tú tài, nhưng bà nghe Tử La thuyết phục xong cũng biết nàng nói rất có lý.
Thế là, Trần thẩm cắn răng nói: “Đi hết đi. Dù mẹ phải đập nồi bán sắt, đi vay đi mượn cũng phải cho hai huynh đệ các con đi học.”
“Nhưng mà, mẹ, nhà chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, cho dù muốn vay cũng không có chỗ. Kể cả mượn được, con cũng không nhẫn tâm để nhà mình nợ ngập đầu để cho con đi học như vậy được.” Thiết Đản là con cả, trách nhiệm của hắn rất nặng nề, cho nên hắn vẫn không đồng ý đi học tiếp.
“Thiết Đản ca, Trần thẩm, mọi người nghĩ chuyện này quá nghiêm trọng rồi. Thiết Đản ca, không phải sang năm huynh được đi thi rồi ư? Chỉ cần sang năm huynh thi đậu tú tài thì không cần phải đóng thuế ruộng đất nữa, như vậy nhà huynh sẽ dư được một số tiền. Hơn nữa, nếu Thiết Đản ca có thể đậu, không chỉ được quan phủ phát hại lượng bạc mỗi năm mà còn có thể lên huyện học, nghe nói còn được miễn học phí đấy. Như vậy, nhà huynh chỉ phải chu cấp tiền học nửa năm cho hai huynh đệ, chỉ phải vất vả hơn một chút thôi.”
“Cho dù trường hợp xấu nhất, ngộ nhỡ Thiết Đản ca không thi đậu tú tài thì gánh nặng của mọi người cũng chỉ là học phí nửa năm của huynh ấy. Vả lại, năm sau xảy ra chuyện gì, chẳng ai biết trước được cả. Nếu sang năm nhà thẩm buôn bán được thì đâu cần đau đầu về vấn đề này nữa.” Tử La phân tích.
Thật ra, nhà Tử La có khả năng giúp đỡ nhà Trần thẩm nhưng vì một chút cố kỵ mà không thể giúp được, nàng cũng có chút áy náy. Nàng nhìn ánh mắt của đám Tử Thụ cũng biết suy nghĩ của họ giống mình, vì vậy, nàng mới mở miệng khuyên nhủ. Lúc này, Tử La âm thẩm quyết định, nàng phải nhanh chóng nghĩ ra cách để đưa những người xung quanh mình thoát khỏi nghèo khó mới được.
Mấy người Tử Thụ cảm thấy rất xấu hổ vì nhà họ có bạc mà không thể giúp nhà Trần thẩm. Bây giờ, mấy người nghe thấy Tử La nói vậy thì cũng rối rít khuyên nhủ theo.
Mấy người nhà Trần thẩm nghe Tử La phân tích xong thì hai mắt tỏa sáng, nghe thêm lời khuyên của đám Tử Thụ thì lại càng quyết tâm. Ngay cả Thiết Đản cũng có phần buông lỏng.
Nhà Cao Ngũ thúc thấy Trần thúc quyết định xong cũng bày tỏ là sẽ cho Xuyên Tử lên trấn trên học tiếp. Gánh nặng của họ không lớn như nhà Trần thẩm, cho nên đưa ra quyết định cũng không khó như nhà họ.
“Vậy chúng ta nên đi đâu học thì tốt đây?” Trần thẩm thấy học phí ở thư viện Cổ Thủy và trường tư thục trấn trên không khác nhau là mấy, nên lại khó xử.
“Thụ ca nhi, mấy đứa thấy thế nào?” Trần thúc thấy cuộc sống của mấy huynh muội Tử La càng ngày càng tốt, hơn nữa nghe họ nói cũng rất có lý, cho nên bây giờ càng ngày càng tin phục mấy huynh muội họ hơn.
“Bọn cháu vẫn chưa quyết, định mai đến Lưu Hương Lâu hỏi ý kiến của Lưu đại ca xem thế nào rồi quyết định sau. Lần trước bọn cháu đến Lưu Hương Lầu, Lưu trưởng quỹ có nói hôm nay Lưu đại ca sẽ nghỉ phép, đến mai là có thể từ huyện về rồi.” Tử Thụ nói.
“Đúng, đúng, chúng ta hỏi Lưu thiếu gia trước rồi quyết định.” Trần thẩm vẫn luôn có ấn tượng vô cùng tốt với Lưu Hoành.
“Đúng vậy, Lưu thiếu gia ở trấn trên, cũng từng đi học ở đó, chắc chắn sẽ biết nhiều hơn chúng ta.” Mẹ Xuyên Tử cũng nói.
Đám Tử La đang nói chuyện cùng mấy người Trần thẩm, Cao Ngũ thúc thì chợt nghe thấy tiếng xe ngựa ngoài cửa viện.
Tử La và Tiểu Lục chạy ra xem ai tới.
Hai người mở cửa sân ra, thấy người tới là Lưu Hoành thì vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
“Lưu đại ca, huynh đến rồi.” Tử La nói rồi liền cùng Tiểu Lục nhào tới chỗ Lưu Hoành.
“A La tiểu thư, hai người cẩn thận một chút.” Tiểu Trúc cười nói.
“Chào Tiểu Trúc ca.” Tử La và Tiểu Lục cùng chào hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...