Tử Đào thấy Tử La uể oải thì cười như điên trong lòng, nhưng không đành lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử La nhăn nhó.
Nàng nói tiếp: “Còn ngây ra đấy làm gì? Mau rửa mặt đánh răng, tỷ mang muội với Tiểu Lục sang đó, không là không được thấy tân nương tử thật đấy.”
“Ớ? Nhị tỷ, tỷ nói chúng ta vẫn kịp đi nhìn tân nương tử à?”
“Ờ, ngày thường thông minh lắm mà, sao hôm nay ngốc thế?” Tử Đào vặn2lại.
“Nhị tỷ, tỷ xấu tính.”
Tử La vừa lên án Tử Đào, vừa chạy như bay đi rửa mặt.
“Tỷ quên mất, Tiểu Lục còn chưa dậy nữa. Thế nên là dù chúng ta có chuẩn bị xong vẫn phải đợi Tiểu Lục dậy rồi mới đi.” Muội có rửa mặt xong cũng vô dụng.
Thấy Tử La chạy đi rửa mặt, canh thời gian nàng rửa xong, Tử Đào bổ thêm một dao.
Tử La: “…”
Chờ tới khi tỷ muội Tử La tới nhà Trần thẩm, tiệc vừa lúc8bắt đầu, Tử La được ăn tiệc như nguyện, còn thấy được tân nương hôm nay Đào Hoa tỷ tỷ.
Tiếng pháo vang lên, có người hét to: “Tân lang tới!!!”
Sau đó, ngoài cửa sân có tiếng cười đùa, hóa ra Thiết Đản, Tử Thụ, còn có mấy đứa nhóc chơi thân với Thiết Đản đang làm khó tân lang.
Đào Hoa tỷ muốn vén khăn voan xem tình cảnh bên ngoài, lập tức bị hỷ nương kéo xuống, còn bị mọi người cười trêu. Mọi người trêu6nàng: con gái hướng ra ngoài.
Cuối cùng, Đào Hoa tỷ được Thiết Đản cõng ngồi lên kiệu đón dâu.
Trần thúc và Trần thẩm nhìn theo kiệu hoa tới khi khuất bóng mới xoay người đi về nhà.
Đào Hoa tỷ xuất giá chưa được bao lâu đã có kết quả thi huyện!
Lưu Hoành không phụ sự mong đợi của mọi người đỗ được kỳ thi huyện, nằm trong danh sách hai mươi lăm người đứng đầu.
Hơn nữa, thí sinh thứ hai ở thôn Hòe Hoa của Tử3La cũng đi thi là Trần Thiếu Thanh cũng đỗ kỳ thi huyện, còn xếp thứ hai trên bảng xếp hạng. Năm nay Trần Thiếu Thanh mới mười ba tuổi, ở tuổi này mà thi đỗ kỳ thi huyện cũng gần như là nhỏ tuổi nhất.
Trong thoáng chốc, Trần Thiếu Thanh trở thành danh nhân ở huyện của Tử La. Mọi người cảm khái: Đúng là thần đồng có khác.
Bà mối chen nhau đạp vỡ thềm cửa nhà Trần Thiếu Thanh.
Thôn trưởng thả ra tin tức,5tạm thời Trần Thiếu Thanh không nghị thân, trước lấy việc học làm đầu, đám bà mối mới chịu dừng lại.
Nhưng có người vui, thì cũng có người buồn.
Lần này cháu trai lớn nhà Giang Tam thúc lại thi rớt.
Tỷ muội Tử La nghe Giang Nhị Nha nói vậy, lúc quan sai tới nhà thôn trưởng báo tin vui, Giang lão bà bà kia cứ kéo quần áo quan sai hỏi xem Giang Xuân Sinh có thi đậu hay không, còn làm ầm lên là quan gia đưa tin sai rồi. Cháu bà ta thi tận bốn lần cớ sao không đậu, Trần Thiếu Thanh thi một lần là qua.
Suýt nữa thì chọc giận quan sai báo tin.
Sáng hôm nay, Tử La và Tử Vi đang cho gà ăn, cửa sân không đóng.
Hai người vừa đuổi gà xuống hậu viện thì nghe thấy tiếng vó ngựa. Nhìn qua, hóa ra là Lưu Hoành tới.
Trưa hôm qua quan sai báo tin, Lưu Hoành sai gã sai vặt kiêm thư đồng Tiểu Trúc của mình đến báo kết quả cho huynh muội Tử La, còn hắn phải sang nhà thầy giáo, xã giao cùng người trong trường mất hai ngày mới tới nhà Tử La được.
Quả nhiên, hôm nay vừa xinh là ngày thứ ba, Lưu Hoành tới đúng giờ.
Xe ngựa vừa dừng lại, Lưu Hoành lập tức nhảy xuống, Tử La nhìn mà run run khoé miệng.
Nàng có ý kiến trong lòng: Đại tỷ có chạy đi đâu đâu, nóng vội như thế làm gì?
Lưu Hoành thấy Tử La và Tử Vi ra đón thì lập tức tươi rói.
“A La, nhớ Lưu đại ca không này?”
“Nhớ, huynh muội bọn muội ai cũng nhớ Lưu đại ca.” Tử La ngọt ngào đáp.
Lưu Hoành nghe thế cười tới tận mang tai. Hắn thấy Tử Vi không phản bác, nụ cười càng thêm vui vẻ. Tuy biết Tử Vi chỉ coi lời Tử La là lời trẻ con nên không phản bác, nhưng hắn vẫn vui vẻ như thường.
Sau đó, Lưu Hoành và Tiểu Trúc dỡ đồ trên xe ngựa xuống.
Lưu Hoành vừa mang đồ vào trong nhà, Tử Vi pha trà còn chưa kịp uống, hắn đã lấy một hộp đựng đồ ăn đưa cho nàng.
“Đây là một ít thịt viên huynh mang từ chỗ lúc nãy dự tiệc về, vẫn còn nóng đấy, tranh thủ ăn đi.”
“Có thịt viên kìa, hay quá đi. Lưu đại ca huynh biết không, mấy huynh muội muội thích ăn thịt viên lắm, nhất là Đại tỷ với A La đấy. Lần trước lúc Đào Hoa tỷ xuất giá, A La nhìn thịt viên nhà người ta, vừa xem vừa chảy dãi cơ.” Tử Đào khoa trương.
“Nhị tỷ, muội đâu có?” Tử La xù lông.
Mọi người buồn cười nhìn Tử La, trong phòng huyên náo tiếng nói cười.
Tử La suýt chút thì bùng cháy.
Mất mặt quá đi mất.
Sau đó, đống thịt viên bị bạn nhỏ Tử La hóa đau thương thành động lực tiêu diệt phân nửa.
Xong việc, Tử La thấy vô cùng xấu hổ. Người khác không biết nhưng nàng thì khác, thực ra chỗ thịt viên này Lưu Hoành muốn để Tử Vi ăn mà, nàng được thơm lây thôi.
Thương thay nàng chả có tí tự giác nào cả, chính chủ người ta còn chưa ăn được mấy viên, nàng lại xơi một đống. Chiếm chỗ thể hiện như thế tốt lắm sao? Tử La tự hỏi lại mình.
“Đại tỷ, tỷ chưa ăn được mấy viên, hay là lần sau Lưu đại ca lại mua một ít cho Đại tỷ ăn nhé.” Tử La nói.
Đương nhiên Lưu Hoành cầu còn không được: “Ừ, mai Lưu đại ca lại mua cho A La.”
“Lưu đại ca, huynh đừng để ý đến A La. A La, con nhóc này, ăn xong mới nhớ tới Đại tỷ. Muội mà có thành ý tự dùng tiền tiêu vặt của mình mua đi.” Tử Đào nói.
Nhị tỷ đừng có phá đám thế được không? Muội không muốn nổi bật thế đâu. Cả muội, cả tỷ, cả Tiểu Lục đều là vai phụ, phải để nam chính thể hiện chứ?
Tiếc là Tử Đào không nghe được Tử La đang gào thét trong lòng. Nhắc đến Tử La là nàng có thể thao thao bất tuyệt, phải đến khi nào Tử La chịu thua mới vui.
Tới giờ cơm trưa, Tử Vi đưa Tử La một trăm văn tiền, kêu nàng với Tiểu Lục vào trong thôn mua một ít thịt với sườn heo, mua cả đậu phụ nữa.
Tử Vi thấy đồ ăn còn chưa được phong phú lắm, nàng chuẩn bị giết thêm một con gà.
Lưu Hoành thấy Tử Vi túm một con gà chuẩn bị giết thì xung phong nhận việc giết gà sống.
Vì thế, lúc Tử Hiên và Tử Thụ tan học về, thấy Lưu Hoành với Tiểu Trúc đang lúi húi bên giếng nước vặt lông gà.
Trong nháy mắt, hai cậu có cảm giác sụp đổ hình tượng.
Sao bảo quân tử như ngọc cơ mà? Quân tử đoan chính đâu rồi?
Thấy Lưu Hoành xắn cao tay áo, tay nhổ lông gà thoăn thoắt, chút hình tượng còn lại cũng bay theo gió.
“Lưu đại ca, huynh đến chơi à. Lông gà cứ để đệ làm là được rồi.” Tử Thụ nói.
“Không cần đâu, làm sắp xong rồi. Đệ có thấy A La với Tiểu Lục đâu không, hai đứa nó đi mua đồ ăn cũng lâu rồi đấy.”
“Không phải lo đâu Lưu đại ca, chắc A La dẫn Tiểu Lục đến tiệm tạp hóa trong thôn mua kẹo rồi.” Hiển nhiên Tử Thụ biết thói quen xấu của Tử La, trong lời của cậu có thể thấy đây không phải là lần đầu tiên hai đứa nó làm việc này.
“Con nhóc A La này.” Lưu Hoành cũng làm bộ bất đắc dĩ thở dài.
“Lưu đại ca, huynh gọi muội à?” Tử La và Tiểu Lục cầm đồ về thấy Lưu Hoành nhắc tới mình thì tò mò.
Tử Hiên chọc Tử La: “Huynh đang nói về mèo con tham ăn nhà ai ấy, đi mua đồ ăn còn vòng đi mua kẹo được.”
“Ờ hờ hờ, chẳng phải muội với Tiểu Lục còn chưa ăn mà. Muội thề ngày mai mới ăn, còn không ăn hết trong một lần đâu.”
Bị bắt ngay tại trận xấu hổ lắm, cũng may nàng với Tiểu Lục không ăn ngay, tính để mai cầm chia cho Giang Tam Nha nữa.
Thật ra trong việc này, Tử La oan thấu trời. Tiểu Lục mới thích ăn kẹo mà, sao mọi người đều nghĩ là nàng dẫn Tiểu Lục đi mua kẹo? Thôi, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, chả có gì hay ho mà giải thích, làm tỷ tỷ phải có giác ngộ gánh tội thay đệ đệ rồi.
Huống hồ, nếu là nàng đi mua kẹo thì Tử Thụ chỉ cười cho qua chuyện, giờ đổi thành Tiểu Lục chắc chắn là bị ăn đòn. Nàng sống phải có nghĩa khí.
Nhưng Đại ca nói cũng đúng. Trẻ con không được ăn nhiều kẹo, dù giờ Tiểu Lục cũng không ăn kẹo thường xuyên, nhưng Tử La vẫn quyết định giảm số kẹo xuống nữa.
Nàng có ảo giác mình bị bán còn đếm tiền thay người.
Tiểu Lục là đồ đen tối nhất.
Thương thay cho Tử La giờ mới nhận ra mình bị mắng thay Tiểu Lục, còn thương Tiểu Lục không có kẹo ăn, thấy em thèm kẹo là lại mềm lòng.
Lúc này Tiểu Lục còn chưa biết Tam tỷ tỷ nhà mình đã giác ngộ. Nhóc còn đang tính hôm nào rủ Tử La đi mua thử kẹo mới ở tiệm tạp hóa.
“Rồi, lần sau không được tự ý đi mua kẹo nữa, trả tiền thừa cho Đại tỷ đi.” Tử Thụ cầm thịt với sườn heo Tử La mua về với đậu trên tay Tiểu Lục, nhẹ nhàng nói.
Cơm trưa một loáng đã xong.
Một bàn cơm thơm ngon đầy ắp, mọi người ăn no căng.
Sau khi ăn xong, Lưu Hoành lấy quà hắn mua cho mọi người ra, huynh muội Tử La vây quanh.
“Ba hộp trâm cài này là mua cho Tử Vi muội muội, Tử Đào muội muội, Tử La muội muội.” Lưu Hoành đưa hộp cho từng người.
“Nghe nói kiểu trâm này đang thịnh hành trong kinh thành. Các muội mà đeo chắc chắn là đẹp hơn người trong thành.” Lưu Hoành nói tiếp.
“Đẹp quá đi, Lưu đại ca muội thích lắm.” Tử Đào mở hộp trâm của mình ra, nàng thấy nó còn tinh xảo hơn đồ ở trấn trên, mới mẻ độc đáo, vô cùng xinh xắn nên cực kỳ thích, lập tức lấy một chiếc trong hộp ra đeo thử, còn khoe đám còn lại cho Tử La, Tử Vi xem.
Tử La cũng cảm thấy ánh mắt của Lưu Hoành không tệ, những chiếc trâm này đều phù hợp với tuổi tác của các nàng.
Tử Vi vẫn là một thiếu nữ mười ba tuổi, nàng cũng thích cái đẹp, nhưng hàm súc hơn Tử Đào nhiều, có điều vẫn không giấu được niềm vui trong mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...