Điền Viên Cẩm Tú





Tử La biết một kẻ có dã tâm như Thác Bạt Thế Kiệt thì hắn ta sẽ lấy được thì bỏ được, biết chấp nhận thua. Có thể hắn ta còn không quan tâm đến tính mạng của bản thân nữa, nhưng tuyệt đối sẽ không chấp nhận sống trong sự thất bại, vì thế nàng đã vạch ra đầy đủ tình cảnh sau khi Thác Bạt Thế Kiệt không đầu hàng, tiếp tục đi sâu hơn sẽ gây ra cảnh trái ngang như thế nào, kế tiếp lại từ góc độ các tướng sĩ dưới tay để khuyên bảo hắn ta.

“Còn nữa, dù ngươi bất chấp tất cả khả năng không giành được thắng lợi mà đi liều mạng một trận, cũng không quan tâm đến sự sống chết của bản thân, nhưng ngươi có nghĩ tới hơn bốn mươi nghìn3tướng sĩ tâm phúc đã đi theo ngươi nhiều năm sẽ bởi vì sự cố chấp của ngươi mà mất mạng không? Nếu như nói các ngươi có khả năng giành thắng lợi cực kỳ lớn, vậy ngươi phải tiếp tục đánh tiếp thì những gì mà các tướng sĩ kia phải trả giá đều có ý nghĩa cả. Nhưng nếu đã biết rõ là khả năng giành chiến thắng rất nhỏ, vậy sự hy sinh của bọn họ còn có ý nghĩa gì không?”

Quả nhiên, thấy Thác Bạt Thế Kiệt nghe đến đó thì sắc mặt biến đổi, Tử La biết lời của nàng đã có chút tác dụng. Tuy rằng nàng biết khả năng có thể thuyết phục hắn ta thay đổi quyết định và lui binh rất thấp, nhưng nàng vẫn quyết định thử xem.

Hơn nữa, đối với loại2người như Thác Bạt Thế Kiệt, Tử La biết rằng hắn ta chẳng e dè thứ gì cả.

Bởi vì, loại người giống như hắn ta, trừ dã tâm ra thì những thứ có thể khiến bọn họ xúc động hoặc là sợ hãi không nhiều, đồng thời chuyện khiến bọn họ để ý và quan tâm cũng sẽ không nhiều.

Nhưng thứ mà có thể chạm tới lòng Thác Bạt Thế Kiệt, khiến hắn ta phải sinh ra ý muốn lùi bước, thì ngoài tướng sĩ tâm phúc cùng hắn vào sinh ra tử, Tử La không nghĩ được ra thứ gì khác.

Nàng cược Thác Bạt Thế Kiệt có thể từ một hoàng tử nho nhỏ không có tiếng tăm gì, thậm chí có địa vị bất lợi nhất trở thành Nhiếp Chính Vương vô cùng quyền thế, nổi danh lừng lẫy ở1Dạ Quốc thì nhất định là hắn có chỗ hơn người cùng sức hấp dẫn trong nhân cách.

Mà hắn ta có thể làm cho nhiều tướng sĩ của Dạ Quốc đi theo hắn ta như vậy, nhất là những tâm phúc cho đến giờ khắc này vẫn không hề hốt hoảng, thậm chí là vẫn không có một câu oán hận mà đi theo hắn ta. Thậm chí nàng đã nghe thấy Mạc Vân Thiên khen ngợi Thác Bạt Thế Kiệt về bản lĩnh này.

Cho nên, dựa vào những thứ này, Tử La có thể chắc chắc tin tức truyền tai nhau về Thác Bạt Thế Kiệt tuy nói hắn ta là một chủ nhân lòng dạ ác độc, nhưng hắn đối đãi với thủ hạ của hắn, đối đãi với người đi theo hắn vẫn rất đáng học hỏi. Muốn các1tướng sĩ bên dưới phải trung thành và tận tâm với hắn ta như vậy, thì có lẽ Thác Bạt Thế Kiệt đối với bọn họ cũng là một người có tâm.


Đây cũng là nguyên nhân tại sao nàng lại lấy các tướng sĩ tâm phúc của Thác Bạt Thế Kiệt ra để thuyết phục hắn ta.

Mà phản ứng hiện tại của Thác Bạt Thế Kiệt cũng đã chứng minh bước đi này của nàng là đúng rồi.

Thấy Thác Bạt Thế Kiệt rốt cuộc đã buông lỏng, Tử La thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nghe những lời nói của Tử La, sắc mặt của Thác Bạt Thế Kiệt đã cực kỳ khó coi.

Đương nhiên là hắn ta cũng hiểu những đạo lý này, nhưng bị Tử La nói thẳng ra như vậy, hắn ta vẫn cảm thấy vô cùng dao động.

Nhất là1khi nàng nói đến những tướng sĩ đã đi theo hắn, phải nói rằng đây là lần đầu tiên hắn ta có ý định rút lui mạnh mẽ như vậy.

Hắn thật sự sẽ vì cái chí hướng nhất thống Trung Nguyên không thể với tới này mà không để ý đến các tướng sĩ tâm phúc dưới tay đã đi theo hắn ta nhiều năm như vậy sao?

Tuy rằng trong lòng lộ vẻ dao động, nhưng Thác Bạt Thế Kiệt lại không bộc lộ ra trên mặt, dù sao thống nhất Trung Nguyên là chấp niệm và khát vọng của hắn ta từ nhỏ tới giờ.

Tử La nói tới đây, thấy Thác Bạt Thế Kiệt vẫn không nói gì, nàng cũng không nói tiếp nữa, bởi vì những gì nàng muốn nói cũng đã nói xong rồi.

Xem ra là không thể nào có thể khiến Thác Bạt Thế Kiệt thay đổi quyết định mà buông tha nàng và lui binh.


Vì thế, nàng cũng chỉ có thể tiếp tục suy nghĩ nên trốn thoát như thế nào đây.

Lúc này, khi nàng nhìn thấy người của Thác Bạt Thế Kiệt bắt đầu chuẩn bị nướng thịt làm cơm trưa thì lại nghĩ đến thịt nướng không hề có mùi vị mà sáng nay nàng ăn. Sau đó, một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu, nàng nghĩ tới một cơ hội trốn thoát.

Nàng nói với một người mặc đồ đen đang nướng thịt bên cạnh: “Để ta làm đi, các ngươi nướng thịt khó ăn quá.”

Vừa nói, nàng vừa cố ý lộ vẻ cực kỳ ghét bỏ.

Kẻ mặc đồ đen kia nghe thấy Tử La nói như vậy, liền nghĩ đến thịt nướng mùi vị quái dị thậm chí có vài chỗ còn bị cháy khét, vị khó có thể tưởng tượng nổi mà sáng nay mình đã ăn, hắn cũng không có chờ mong gì với tay nghề của mình, đúng hơn là đối với tay nghề của cả nhóm người bọn chúng.

Nghe Tử La bảo để nàng nướng, kẻ mặc đồ đen này bắt đầu dao động.

Nhưng mà hắn ta biết việc này không phải là việc mà hắn ta có thể quyết định.

Vì thế, cho dù hắn ta có dao động nhưng cũng không đưa thịt nướng trong tay cho Tử La.

Tử La thấy kẻ mặc đồ đen này lộ ra vẻ chần chừ thì trong lòng vui vẻ.


Thấy kẻ mặc đồ đen kia còn đang do dự, nàng lại bỏ thêm một “mồi lửa”, “Thịt nướng mà các ngươi làm là cho người ăn sao? Hừ, nếu để ta lại ăn cái thứ đó, chắc chắn ta còn chưa đến mục tiêu đã chết đói trước rồi. Các ngươi có thể chịu đựng, nhưng ta thì không muốn mỗi ngày đều phải gặm thịt nướng như vậy để tự hành hạ bản thân đâu.”

Kẻ mặc đồ đen nghe Tử La nói như vậy, khó xử nhìn về phía Thác Bạt Thế Kiệt, hỏi ý kiến của hắn ta.

Nói đến chuyện này, thật ra bọn chúng cũng không chịu nổi thịt mà cả đám hán tử thô kệch như bọn họ nướng ra. Cho nên, khi nghe Tử La nói như vậy, thật ra bọn họ cũng muốn để Tử La nướng thịt.

Nhận thấy mọi người đều mang ánh mắt lộ vẻ chờ mong mà nhìn về phía mình, Thác Bạt Thế Kiệt liền nhíu mày lại.

“Trời ơi, ngươi đưa cho ta đi, ta ở ngay dưới mắt các ngươi, các ngươi nhiều người trông chừng ta như vậy, chẳng lẽ vẫn còn sợ ta làm gì các ngươi à?”

Tử La biết bọn họ đều đã động tâm rồi, vì thế liền đoạt lấy thịt trên tay kẻ mặc đồ đen kia rồi bắt đầu nướng.

Kẻ mặc đồ đen bị đoạt thịt, thấy vậy lại nhìn về phía Thác Bạt Thế Kiệt hỏi có nên ngăn cản Tử La nướng thịt hay không.

Đương nhiên là Thác Bạt Thế Kiệt cũng nhận thấy ánh mắt hỏi ý kiến của thuộc hạ, chân mày liền nhíu lại, nghĩ thầm rằng có nhiều người trông chừng như vậy, có lẽ Tử La cũng không thể làm gì, hơn nữa lát nữa hắn nhìn nàng ăn thịt nướng rồi bọn họ mới ăn, nên chắc hẳn là không có vấn đề gì.

Nghĩ như thế, hắn lập tức gật đầu với kẻ mặc đồ đen kia.

Thấy Thác Bạt Thế Kiệt đã gật đầu, kẻ mặc đồ đen kia mới buông tay ra, để Tử La nướng thịt.

Nói đến chuyện này, đối với thịt nướng, tuy rằng Tử La không thể nói là thành thạo, nhưng ở hiện đại, nàng cũng từng ăn ở quán buffet nướng, cho nên nàng vẫn thông thạo việc nướng thịt.

Hơn nữa, sau khi tới triều Đại Tề này, mặc dù nàng không cố ý học hỏi nướng thịt, nhưng cũng đã từng nướng cùng mấy huynh đệ Tử Thụ vào dịp lễ mừng năm mới.


Cho nên hiện tại khi nướng thịt, Tử La có thể nói là rất thuận buồm xuôi gió.

Mà những người mặc đồ đen kia khi nhìn thấy kỹ thuật nướng thịt thuần thục của Tử La, tức khắc liền sửng sốt, nghĩ thầm rằng kỹ thuật này đúng cao hơn bọn chúng một tầng.

Hương thơm của thịt nướng bay ra ngoài, chẳng mấy chốc mà mọi người trong sơn động, kể cả Thác Bạt Thế Kiệt cũng không nhịn được mà chờ mong với thịt mà Tử La nướng, cho dù mấy người đang có mặt ở đây đều là người có ý chí kiên định.

Nhìn thấy mấy người mặc đồ đen bị tay nghề nướng thịt của mình chinh phục, thậm chí là Thác Bạt Thế Kiệt cũng hay liếc lại đây, Tử La liền thầm vui vẻ.

Từ đó cho thấy, tỷ lệ thành công của kế hoạch của nàng sẽ rất lớn rồi.

Tử La chưa bao giờ cảm thấy may mắn vì có tay nghề nấu nướng tốt như lúc này.

Vừa nghĩ như vậy, động tác nướng thịt trong tay Tử La lại càng thêm nhanh chóng và vui vẻ hơn không ít.

Phải nướng đủ số thịt mà đoàn người trong hang động này cần, đúng thật là cần chút thời gian, nhưng mà Tử La vẫn tin tưởng rằng chẳng bao lâu nữa sẽ nướng xong.

Khi Tử La đang nướng thịt, những người mặc áo đen này cùng Thác Bạt Thế Kiệt cũng không thể lúc nào cũng trông chừng nàng, mà Tử La chỉ cần một chút thời gian là nàng đã có thể làm được việc nàng muốn làm.

Cho nên, dù là dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, Tử La vẫn rất có lòng tin với kế hoạch kế tiếp của mình.

Dưới sự chờ đợi mang theo tra tấn, cuối cùng thì Thác Bạt Thế Kiệt cùng mấy người mặc đồ đen cũng nghe được tiếng Tử La nói rằng có thể ăn được rồi.

Quả thực đây chính là câu nói được mọi người chờ mong nhất sau khi bị mùi thịt nướng tra tấn lâu như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận