Điền Viên Cẩm Tú





Không biết tại sao, dưới ánh mắt và khí thế mà hắn đang tản ra, Tử La chỉ lắp bắp mà không phun ra được chữ thứ hai.

Biết bản thân lúc này đang chịu áp lực vô hình của đối phương, nàng lập tức bại trận, sau đó liền cảm thấy hổ thẹn thật sự.

Nhưng mà khí thế và ánh mắt của người sau lưng thật sự là mạnh mẽ quá. Ngồi trước người hắn ta, nàng không biết phải đặt tay chân của mình ở đâu cho phải...

Haiz, thật sự là nàng không có mạnh mẽ được như đối phương mà!

Mặc dù nàng biết cứ vậy đã bị hù dọa thì quả thật hơi mất mặt, vô dụng nhưng nàng cũng đành bất lực thôi.

Có lẽ khi chưa thật sự đến gần người này thì mọi người đều khó mà có thể tưởng tượng được cảm nhận chân3thực của nàng vào giờ phút này.

Lúc này thậm chí Tử La còn có một loại ảo giác, nếu hiện tại nàng nói thêm một chữ nữa thì đối phương có thể sẽ lấy cái mạng nhỏ của nàng.

Mặc dù lúc trước nàng đã từng phân tích rằng mục đích của những người mặc đồ đen này hiện giờ không phải là mạng của nàng, nhưng mà hơi thở nguy hiểm phát ra từ người bên cạnh đã khiến cho tất cả những sự khẳng định lúc trước của nàng đã bắt đầu không thể chắc chắn nữa.

Trong phút chốc, thậm chí Tử La đã hơi hoài nghi những phân tích vừa rồi của mình. Phán đoán rằng những người mặc đồ sẽ không muốn mạng nhỏ của nàng đều trở nên không còn chắc chắn như vậy nữa. Tử La lập tức ngậm miệng lại, từ bỏ việc2thăm dò thân phận của người sau lưng nàng.


Mà Thác Bạt Thế Kiệt nhìn thấy Tử La cuối cùng đã ngậm miệng, không nói thêm gì nữa, thì nắm tay đang nắm chặt của hắn ta mới buông lỏng được.

Thật ra, nếu như vừa rồi Tử La vẫn nói tiếp thì Thác Bạt Thế Kiệt cũng không chắc hắn ta sẽ làm ra chuyện gì...

Đám người mặc đồ đen sau lưng Thác Bạt Thế Kiệt nhìn thấy Thác Bạt Thế Kiệt bị Tử La nói một lúc lâu cũng không làm gì Tử La, thậm chí cũng không có nói sẽ ném Tử La cho đám người mặc đồ đen sau lưng hắn ta.

Ngay tức khắc, đám người phía sau đều thấy hơi ngạc nhiên, từ khi nào mà chủ soái của bọn chúng lại đối đãi kiên nhẫn với tù binh như vậy?

Sau khi Tử La tỉnh táo1lại, nàng thầm giật mình với phản ứng vừa rồi của mình. Ngay cả là Mạc Vân Thiên thì hắn cũng không đem lại cảm giác chỉ cần nàng nói thêm một chữ thì sẽ chết không có chỗ chôn giống như vừa nãy.

Đương nhiên, Mạc Vân Thiên sẽ không nổi giận và đe dọa nàng như vậy. Cho nên, Tử La cũng không thể so sánh để biết được rốt cuộc là khí thế của Mạc Vân Thiên lớn hơn, mạnh mẽ hơn hay là hơi thở của người sau lưng dọa người hơn.

Nhưng mà Tử La có thể khẳng định rằng nàng chưa gặp được một người nào có hơi thở cường đại, mang lại cảm giác nguy hiểm cho người khác giống như người sau lưng.

Vào giờ phút này, Tử La càng khẳng định đối phương chính là người mà nàng đã đoán được khi nãy,1người này chính là Thác Bạt Thế Kiệt Nhiếp Chính Vương của Dạ Quốc!

Sau khi nghĩ rõ ràng những chuyện này, ngay tức khắc Tử La lại càng kinh ngạc với thân phận của hắn.

Nếu như người sau lưng này thật sự chính là Thác Bạt Thế Kiệt Thất vương gia Nhiếp Chính Vương của Dạ Quốc, là vị chủ soái thiên chi kiêu tử (*) Thác Bạt Thế Kiệt bị quân đội Mạc gia của đám người Mạc Vân Thiên đánh cho tan tác rút lui đến bên ngoài thành Cô Nguyệt như trong dự đoán của nàng. Vậy thì, vậy thì, thù oán giữa các nàng và đối phương đúng là lớn rồi.

(*) Thiên chi kiêu tử: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau1lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.


Nói như vậy, chẳng phải bây giờ nàng đang vô cùng nguy hiểm sao?

Ai mà không biết, kẻ thù một khi gặp nhau sẽ không thể bình yên được. Mà bây giờ Thác Bạt Thế Kiệt lại có thể tự hạ mình đến bắt nàng, nếu nói nàng rất an toàn thì nàng cũng không tin. Cho dù một đứa trẻ con cũng sẽ không tin kẻ thù lớn nhất tới bắt mình đi chỉ để nói chuyện phiếm thôi.

Ngay sau khi đã khẳng định được thân phận của đối phương, Tử La lại càng cảm thấy sợ hãi hơn.

Tuy nhiên, cũng bởi vì gần như đoán được đối phương chính là Thác Bạt Thế Kiệt Thất vương gia Nhiếp Chính Vương của Dạ Quốc, kẻ thù lớn nhất hiện giờ của các nàng nên cũng hiểu được bản lĩnh của người này.

Đến lúc này thì Tử La rốt cuộc cũng đã từ bỏ chủ ý muốn dò xét thân phận của đối phương.

Sau khi đã suy nghĩ thông suốt những chuyện này, Tử La lại không dám thử nói chuyện với đối phương thêm lần nào nữa.

Thậm chí vào giờ phút này, Tử La cho rằng cần phải thay đổi khá nhiều kế hoạch và mưu kế để chạy trốn lúc trước của nàng.

Không còn cách nào khác, đối phương thật sự khó đoán hơn trong tưởng tượng của nàng nhiều.

Lúc này nàng cần phải yên tĩnh mới được, mà một khi muốn bắt đầu hành động thì phải chắc chắn không thể để xảy ra sai sót gì.

Hiện tại dựa theo cảm nhận của bản thân, Tử La luôn cảm thấy một khi nàng chạy trốn khỏi tay đối phương mà gặp thất bại, thì nàng sẽ càng khó tìm được một cơ hội khác nữa.


Hơn nữa, cho dù nàng có không gian ở đây, nếu như nàng không thành công thì về sau có muốn chạy khỏi nữa thì chắc chắn lại càng khó hơn, thậm chí còn phải trả giá mới được.

Vì vậy, thời gian sau đó, Tử La thật sự rất biết điều.

Cứ như vậy, sau đó đoàn người bọn họ đi được hơn nửa giờ, trên cả chặng đường đi Tử La cũng không hề nói thêm câu nào với người sau lưng. Bởi vì nàng hiểu rất rõ cho dù nàng có nói thì cũng là vô ích mà thôi, thậm chí còn có thể sẽ chọc giận đối phương khiến cho đối phương ra tay với nàng sớm hơn.

Ngay tại lúc Tử La vẫn còn tiếp tục suy nghĩ tiếp theo phải ứng phó như thế nào, suy nghĩ về sau nàng nên làm cách nào để tự giải thoát và báo tin cho đám người Mạc Vân Thiên tới cứu thì đoàn người đã đi vào trong một hang động.

Có thể thấy được, hang động này không phải là nơi mà đám người mặc đồ đen này chỉ tạm thời tìm được, mà là nơi bọn chúng đã chuẩn bị xong từ sớm rồi.

Tử La quan sát một chút, bên trong gần như là có đủ hết những vật dụng cần thiết trong phương diện sinh hoạt.

Không cần phải nói, hang động này là một cứ điểm của đám người mặc đồ đen, hơn nữa còn được xây dựng không phải trong thời gian ngắn.

Thậm chí cả nơi dừng chân mà đối phương cũng đã sắp xếp xong xuôi từ trước rồi, cũng dễ nhận thấy cả chặng đường này, đám người mặc đồ đen đều đã tính toán tất cả đường đi cả rồi. Thậm chí là kế hoạch của bọn họ cũng rất khớp với tình hình hiện tại.

Nghĩ đến đây, lòng Tử La nặng nề hơn.

Xem ra, nhìn tình hình này, những người mặc đồ đen này bắt nàng đi không phải là ý định nhất thời mà đã có sắp xếp tỉ mỉ từ trước rồi.

Phí công khổ tâm bắt nàng đi như vậy, cho dù Tử La có ngốc đi nữa thì cũng dễ nhận ra được đối phương bắt nàng đi chắc chắn có rất nhiều mục đích.

Mà đối phương đã bố trí lần bắt người này một cách cẩn thận và chặt chẽ như vậy, thì xem ra nếu như nàng muốn trốn thoát hoặc là đám người Mạc Vân Thiên phải tìm được nàng thì quả thật khó lại thêm khó.


Đây đúng là không phải một tin tức tốt lành!

Trong phút chốc, sau khi suy nghĩ rõ từ đầu đến cuối những chuyện này, sắc mặt của Tử La lại càng nặng nề hơn.

Tuy nhiên, Tử La vẫn không thể nào suy nghĩ thông suốt được chuyện tại sao đối phương lại muốn bắt nàng, rốt cuộc bắt được nàng thì có tác dụng gì với đối phương.

Mà nếu như người này thật sự đúng là Thác Bạt Thế Kiệt Thất vương gia Nhiếp Chính Vương của Dạ Quốc, thì Tử La lại càng không thể hiểu nổi tại sao đối phương phải rời khỏi chỗ đóng quân của liên quân hai nước ở thời khắc mấu chốt này, để tự đi bắt nàng!

Chẳng lẽ bây giờ nàng chỉ là một đại phu với thân phận nhỏ bé mà cũng có lợi ích gì với đám người Thác Bạt Thế Kiệt sao?

Tử La không có cách nào thuyết phục bản thân tin tưởng nguyên nhân này. Đối phương có thể có mưu tính lớn gì với một đại phu hết sức bình thường như nàng chứ?

Chẳng lẽ, Thác Bạt Thế Kiệt đã biết được thân phận thật sự của nàng rồi sao?

Ngay khi nghĩ đến đây, Tử La cũng bị suy đoán của chính mình dọa sợ hết hồn, thậm chí còn không nhịn được mà sợ hãi kêu ra tiếng.

Không đúng! Không đúng!

Nếu quả thật đối phương đã biết được thân phận thật sự của nàng thì cả quãng đường đi, bọn họ không nên có phản ứng như vậy mới đúng.

Dựa theo tất cả biểu hiện trên cả đoạn đường đi của đối phương, Tử La có thể khẳng định đối phương vẫn chưa phát hiện được bí mật nàng là nữ nhi.

Nghĩ đến đây, cuối cùng Tử La cũng không khẩn trương như vừa rồi, vẻ mặt cũng từ từ khôi phục lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận