Điền Viên Cẩm Tú





Nghe Dung Phong nói hắn sẽ tự đến vận chuyển lương thực của nhà họ, Tử Thụ cũng thấy không có gì phải lo lắng, có Dung Phong tự mình đến, huynh muội bọn họ đâu còn gì lo lắng, vì thế khi nghe thấy vậy, cậu cũng gật đầu tỏ vẻ không có ý kiến gì, rồi nói cho Dung Phong rằng họ sẽ mau chóng chuẩn bị tốt lương thực

Dung Phong nghe vậy liền gật đầu, “Được, có lời này của Tử Thụ, Dung đại ca cũng yên tâm

Còn chuyện lương thực này thì về sau chúng ta chắc chắn sẽ trả lại sổ bạc tương ứng với giá thị trường hiện giờ cho các đệ, nhưng vì tình thể trước mắt, biến quan còn rất nhiều nơi cần dùng đến bạc, cho nên bọn huynh sẽ tạm thời nợ số bạc của nhà đệ nhé.”

Dung Phong vẫn còn3nhớ rõ chuyện phải trả bạc cho huynh muội Tử La, vì thể lại mở miệng nhắc lại lần nữa.

“Dung đại ca, bọn đệ đã nói không cần rồi mà, nếu huynh còn từ chối bọn đệ thì thật xa lạ đấy, hơn nữa, sáu nghìn gánh lương thực này coi như là huynh muội bọn đệ quyên góp cho các tướng sĩ để bảo vệ biên quan đi, sao lại nhận bạc cơ chứ?” Thấy Dung Phong lại nhắc tới chuyện bạc, Tử Hiên không khỏi liên tục xua tay và cự tuyệt.

“Đúng đấy, Dung đại ca, nhị ca nói đúng, tạm chưa nói đến quân đội Mạc gia đang bảo vệ biên quan Đại Tể chúng ta, mà kể cả Mạc đại ca cũng là người mà huynh muội bọn đệ bội phục, cho nên số lương thực này thật sự là tấm lòng của huynh muội bọn đệ1muốn quyên góp cho quân đội Mạc gia ở biên quan

Cho nên Dung đại ca thật sự đừng từ chối nữa.”

Tiểu Lục nghe vậy cũng biểu đạt ý nghĩ của cậu

Mà Tử La nghe xong lời nói của Tử Hiên và Tiểu Lục, đương nhiên cũng liên tục gật đầu, thấy Dung Phong vẫn không bị Tử Hiên, Tiểu Lục thuyết phục, vì thể nàng cũng khuyên bảo theo, “Dung đại ca, nhị ca và Tiểu Lục nói có lý lắm, chuyện bạc này, về sau chúng ta đừng nhắc lại nữa

Khi huynh muội A La đi theo Dung đại ca mấy năm nay, trên con đường buôn bán cũng lời không ít bạc, mà sổ lương thực này có lẽ còn chưa có giá trị bằng số bạc mà huynh muội bọn đệ kiếm được khi đi theo Dung đại ca mấy năm nay đâu.” “Chuyện khác tạm chưa nói6đến vội, cứ nói về chuyện khoai lang không lâu trước đây đi, nếu không nhờ Dung đại ca mang khoai lang cho huynh muội A La thì dù A La có biết ưu điểm của khoai lang cũng chẳng thể làm được gì


Mà chuyện khoai lang thực sự đã giúp gia đình muội kiếm được rất nhiều lãi, cho nên bọn muội bây giờ cung cấp cho Dung đại ca nhiều lương thực thế này cũng không phải chuyện gì to lớn, huống chi số lương thực này là huynh muội A La quyên góp cho quân đội Mạc gia, Dung đại ca không phải khách khí với bọn muội

Hơn nữa, huynh muội A La tuy rằng chỉ là dân chúng bình thường, nhưng vẫn hy vọng có thể dựa vào sức mình để làm gì đó cho quân đội Mạc gia.”

Sau khi nghe Tử Hiên, Tiểu Lục, sau đó4lại là Tử La nói vậy, tất nhiên Dung Phong cảm nhận được tấm lòng thực sự của huynh muội Tử La, trong lòng không khỏi lại cực kỳ cảm động.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy sáu nghìn gánh lương thực không phải số lượng nhỏ, vì thế vẫn muốn trả bạc cho huynh muội Tử La

“Nhưng, nhưng mà...”

Dung Phong còn chưa nói xong, Tử Thụ vốn không hề lên tiếng từ nãy bỗng mở miệng nói: “Dung đại ca, A La và các đệ ấy nói đúng đẩy, Dung đại ca đừng để tâm đến chuyện mấy nghìn gánh lương thực này

Còn nữa, chắc vừa rồi Dung đại ca cũng thấy được rồi, nhà của bọn đệ ngoài sáu nghìn gánh lương thực này ra thì cũng còn nhiều lương thực, không quá nhiều nhưng vẫn đủ để huynh muội bọn đệ dùng làm dự phòng, chỉ là không thể lấy3ra mở siêu thị lúc này thôi

Hơn nữa sang năm, điển trang của nhà bọn đệ còn có thể thu hoạch rất nhiều lương thực nữa, nên càng không cần lo lắng chuyện lương thực

Cho nên, Dung đại ca cứ yên tâm nhận lấy số lượng thực này đi.”

“Chuyện này, chuyện này..” Huynh muội Tử La đã nói đến mức này rồi, Dung Phong cũng không biết nên nói tiếp như thế nào nữa

“Aiz, Dung đại ca cũng đừng suy nghĩ về chuyện bạc này nữa


Nói thật, nhà của bọn đệ hiện tại cũng không thiếu số bạc này, huống chi liên quan cũng có nhiều chuyện cần dùng đến bạc.” Tử Hiên nghe thế, lại xua tay nói.

“Đúng đấy, Dung đại ca, điều chúng ta phải quan tâm bây giờ chính là gom góp đủ lương thảo mà biên quan cần, cho nên chúng ta đừng tranh luận về mấy nghìn gánh lương thực này nữa

Chúng ta vẫn nên thương lượng xem nên làm gì mới có thể gom đủ lương thảo, và vận chuyển số lương thảo đó đến biên quan một cách an toàn đi.”

Tử La thấy vậy liền nói để dời đi lực chú ý của Dung Phong lúc này.

“Được rồi, vậy chúng ta tạm thời không nói đến chuyện này nữa, đúng rồi, mọi người có đề nghị gì khác về chuyện gom lương thảo này không?” Tử Thụ nghĩ ngợi, ngoài cách mà Tử La vừa nói là tổ chức buổi quyên góp từ nhà giàu và phú hộ các nơi thì thật sự không còn cách nào khác tốt hơn.

Cho nên, sau khi suy nghĩ kĩ, Tử Thự liền nói với Dung Phong: “Đệ nói thật, về chuyện gom góp lương thảo, bọn đệ cũng tạm thời chỉ nghĩ được cách này

Nhưng không phải Dung đại ca cũng nói rồi sao, tất cả số lương thực mà huynh gom được và cả số lương thực mà điền trang của huynh sản xuất ra, thêm cả lương thực mà nhà của bạn để có thể lấy ra có thể giúp quân đội Mạc gia chống đỡ khoảng nửa tháng.”

“Cho nên giờ chỉ cần huynh bảo người của Mạc đại ca tổ chức các buổi quyên góp lương thảo từ nhà giàu phú hộ các nơi, nếu thuận lợi thì vấn đề lương thảo của biến quan hẳn là có thể giải quyết

Cho nên Dung đại ca đừng quá lo lắng về chuyện lương thảo.” Dung Phong vừa nghe Tử Thụ nói vậy cũng đồng ý, vì thế cũng trở nên có tinh thần hơn, nhưng sau đó hắn lại nghĩ tới một vấn đề.

“Ừm, chuyện lương thảo này, nếu chúng ta thuận lợi thì thực sự có thể tạm thời giải quyết


Chỉ là nếu muốn vận chuyển số lượng lớn lương thảo này đến biện quan an toàn thì cũng là một vấn đề rất quan trọng

Mặc dù có tâm phúc của biểu huynh cùng vận chuyển, nhưng ta vẫn cứ cảm thấy bất an, chỉ sợ lỡ nửa đường gặp chuyện không may

Nếu số lương thảo đã vất vả lắm mới góp lại được mà xảy ra chuyện gì thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.”

Huynh muội Tử La nghe vậy thì sao có thể không hiểu nỗi lo lắng của Dung Phong? Muốn thành công vận chuyển nhiều lương thảo như vậy đến biện quan một cách an toàn đích thật là một sự thách thức rất lớn.

“Dung đại ca, trước kia mấy huynh vận chuyển lương thực đều thành công đưa đến biên quan à?” Tử La thấy vậy liền hỏi Dung Phong.

“Ừ, đều an toàn vận chuyển qua đó, nhưng khi ấy có rất nhiều tướng sĩ của biểu huynh bảo vệ, không ai dám nhằm vào số lương thảo ấy cả

Nhưng mà bây giờ, bởi vì chiến sự nên biểu hình chỉ có thể điều tới rất ít người, chỉ bằng

một nửa so với trước kia, cho nên huynh mới lo lắng vấn đề vận chuyển số lương thảo này.” Dung Phong nghe Tử La hỏi nên cũng trả lời chi tiết

“Nếu vậy thì Dung đại ca tận lực phái những người này hộ tống số lương thảo ấy đi

Nếu thật sự không đủ người thì tạm thời hãy để lại một phần lương thảo ở đây, cứ vận chuyển trước một phần cho quân đội Mạc gia ở biên quan để sử dụng

Muội nghĩ, số lương thảo trong lần vận chuyển này và cả phần mà các huynh đã đưa đến đó lúc trước có thể giúp hai mươi vạn quân Mạc gia chống đỡ một khoảng thời gian

Còn về phần lương thảo tạm thời lưu lại đây thì chờ Mạc đại ca bên kia phái thêm người đến rồi lại tiếp tục vận chuyển.” Tử La nghe xong lời nói của Dung Phong, nghĩ một lúc liền đưa ra suy nghĩ của nàng

Mà nghe Tử La nói xong, Dung Phong không khỏi chợt ngộ ra.


Đúng rồi! Tại sao hắn lại không nghĩ đến biện pháp này cơ chứ, có thể phân thành hai phần lương thảo để lần lượt đưa đến biến quan mà!

Vì thế, Dung Phong nhanh chóng gật đầu, “A La nói có lý lắm, sao lúc trước huynh lại cứ nghĩ phải lập tức vận chuyển toàn bộ số lương thảo đó đến biên quan cơ chứ?”

“Còn nữa, Dung đại ca, người ta thường nói rằng trứng chim không nên đều đặt hết trong cùng một cái rổ, ngoài việc vận chuyển từng nhóm lương thảo ra, khi các huynh vận chuyển trước một phần lương thảo, nếu có điều kiện thì cũng có thể tận lực mà chia sổ lương thảo ấy thành mấy lần vận chuyển

Làm vậy, nếu có nhóm lương thảo nào xảy ra chuyện thì những nhóm khác vẫn còn, không phải sao?” Tử La nghĩ ngợi rồi lại nhắc nhở Dung Phong.

“Đúng đấy, A La nói đúng lắm, nếu có thể thì chúng ta vẫn nên tận lực vận chuyển từng nhóm một, như vậy thì nếu một nhóm lương thảo gặp chuyện không may, chẳng phải vẫn còn nhóm khác hay sao?” Tử Hiên nghe Tử La nói vậy, lần đầu tiên đứng lên tán thành Tử La.

Mà Tử Thụ, Tiểu Lục nghe vậy cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý theo

Dung Phong nghe Tử La nói thế cũng thấy Tử La nói rất có lý, câu nói “trứng chim không thể để trong cùng một rổ”, hắn lại càng đồng ý

Vì thế, hắn nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ đồng ý đề nghị của Tử La, “A La nói có lý lắm, trứng chim thật sự là không thể để cùng một rổ được, bằng không nếu lỡ gặp chuyện không may thì toàn bộ lương thảo không còn nữa

Được, sau khi trở về, Dung đại ca sẽ cùng người của biểu huynh thương lượng về chuyện vận chuyển từng nhóm lương thảo ấy.”

Tử La nghe Dung Phong nói vậy liền biết Dung Phong để lời của nàng ở trong lòng, vì thế cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi

Đến bây giờ, tất cả những khả năng mà nàng nghĩ đến đều đã nhắc nhở Dung Phong hết rồi, lúc này nàng cũng không còn gì góp ý với Dung Phong nữa

Sau khi giải quyết vấn đề góp lương thảo và vận chuyển, huynh muội Tử La và Dung Phong đều thở dài nhẹ nhõm một hơi

“Chuyện lương thảo này may mà có huynh muội A La hỗ trợ Dung đại ca bày mưu tính kế, bằng không thì đến bây giờ huynh vẫn còn không biết nên làm thế nào mới tốt.” Cuối cùng, Dung Phong không nhịn được cảm khái ra tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui