Điền Viên Cẩm Tú

Tử Hiên và Tiểu Lục nghe vậy cũng cảm ơn Mạc Vân Thiên theo Tử Thụ.

Tử Thụ, các đệ khách sáo quá rồi.” Mạc Vân Thiên thấy huynh đệ Tử Thụ cảm ơn mình như thế, nhưng tính hắn vốn lạnh nhạt, nghe vậy cũng chỉ đáp lại một câu vậy thôi.

“Được rồi, Đại ca, Tần đại ca và A La đói bụng rồi, không biết mọi người đã nấu cơm chưa?” Tử La cũng biết tính Mạc Vân Thiên như vậy2nên vội vàng giải vây cho hắn. Lúc này nàng không hề coi Mạc Vân Thiên như người ngoài, nàng cảm thấy Mạc Vân Thiên cứu nàng không thể cảm ơn bằng lời nói được, hơn nữa bằng giao tình giữa nàng và Mạc Vân Thiên thì quá khách sáo cũng không tốt. Huynh đệ Tử Thụ là ai chứ, một hành động nhỏ của Tử La họ cũng chú ý rồi, họ thầm nghĩ Tử La đối với Mạc Vân Thiên đúng8là không bình thường. “Chúng ta hồ đồ thật, mải nói chuyện mà quên mất Tần đại ca và A La chắc đói bụng lắm rồi.” Tử Thụ nói xong liền quay sang Xuân Hoa, Hạ Hà: “Xuân Hoa, Hạ Hà, chuẩn bị ăn cơm.”

“Vâng, nô tỳ đi chuẩn bị.”

Xuân Hoa và Hạ Hà lúc này cũng kích động không kém, dù sao nghe báo Tử La không có chuyện gì so với việc được nhìn tận mắt cũng khác xa. Giờ thấy6Tử La và Mạc Vân Thiên đói rồi, hai người vội xuống bếp chuẩn bị đồ ăn. Xuân Hoa và Hạ Hà mới ra khỏi phòng khách thì Mạc Tứ từ bên ngoài đi vào, nói thầm vào tai Mạc Vân Thiên gì đó, Mạc Vân Thiên nghe xong vẻ mặt hơi thay đổi.

Tử La thấy vậy trong lòng cũng hồi hộp theo, nàng có dự cảm không lành. “Tử Thụ, Tần đại ca có việc gấp, không ăn cơm được.” Mạc Vân3Thiên nghe Mạc Tử nói xong liền quay lại nói với bọn họ. “Hả?” Tử Thụ nghe vậy thì sửng sốt, sau đó vội giữ Mạc Vân Thiên lại: “Tẩn đại ca, cơm sắp chuẩn bị xong rồi, huynh ăn xong rồi hẵng đi.”


“Đúng thế, Tần đại ca...” Thấy chuyện mình lo lắng biến thành sự thực, Tử La suýt nữa đỏ mắt.

“Đúng vậy, Tần đại ca à, một bữa cơm cũng không tốn mấy thời gian.” Tử Hiên thấy vậy cũng nói.

Mạc5Vân Thiên nghe thế, lại nhìn thấy Tử La lưu luyến đến vậy, trong lòng cũng do dự, nhưng chuyện Mạc Tứ bẩm báo đúng là cấp bách... “Gia...”

Thấy Mạc Vân Thiên thoáng chần chừ, Mạc Tứ liền cuống lên, tình huống hiện tại khác với thường ngày, nếu thật sự đánh nhau thì bên bọn họ không thể không có chủ soái. Mạc Vân Thiên cũng biết Mạc Tứ lo lắng điều gì, cuối cùng hắn nhẫn tâm từ chối, “Không được, chuyện quá khẩn cấp.” Nói xong hắn cũng không dám nhìn ánh mắt thất vọng của Tử La.

Lần này Mạc Vân Thiên đến vội vã mà đi cũng vội vàng, dù Tử La không muốn thì vẫn không thể không tiễn Mạc Vân Thiện ra cửa.

Nhìn Mạc Vân Thiên tạm biệt mấy người Tử Thụ, thấy Mạc Vân Thiên chuẩn bị nhảy lên ngựa, rốt cuộc Tử La không nhịn được chạy lên, hỏi cậu mà nàng mong chờ nhất, “Tẩn đại ca, Nguyên Tiêu sang năm huynh có đến không?”


Tử La biết nếu Mạc Vân Thiên đồng ý chuyện gì thì nhất định hắn sẽ làm được, mặc dù nàng biết mình hỏi vậy hơi tùy hứng, nhưng nàng vẫn không nhịn được hỏi thành câu. Mạc Vân Thiên nhìn vẻ mặt mong chờ của Tử La, câu từ chối không thể nói thành lời. Trầm ngâm một lát hắn mới đáp, “Tần đại ca sẽ cố gắng đến.” Thực ra lúc này Mạc Vân Thiên vô cùng rõ ràng, tình hình biến quan căng thẳng vô cùng, hắn có thể ngăn chặn được hay không còn chưa biết. Hơn nữa hắn muốn xa cách Tử La một chút, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của nàng, những lời tàn nhẫn lại không thể nói ra, chỉ mơ hồ đáp vậy.

Nghe Mạc Vân Thiên nói thế, Tử La biết Mạc Vân Thiên có nỗi khổ riêng, nếu không thì Mạc Vân Thiên sẽ không trả lời qua loa đến thể, trong lòng hơi thất vọng. Nàng cũng biết chuyện này không phải nàng tùy hứng bướng bỉnh là có thể thay đổi được, đành phải cười nói: “Được, đến lúc đó Tần đại ca có thời gian thì nhớ phải đến đây.” Nói xong còn xoa đầu Truy Vân.

“Ừ, A La và mọi người về đi.”

Mạc Vân Thiên nói xong thì xoay người nhảy lên ngựa, sau đó quất roi, hắn cùng Mạc Tam, Mạc Tứ thoắt cái đã đi thật xa. “Được rồi, mọi người đã đi khuất rồi, A La à chúng ta về thổi, muội còn như thế thì Nhị ca ăn giấm* đẩy. Đúng là con nhóc vô lương tâm, lúc Nhị ca đi xa cũng không thấy muội lưu luyến như thế.” Thấy đám người Mạc Vân Thiên biến mất ở cuối đường, Tử Hiên nhìn vẻ mặt lưu luyến của Tử La, lên tiếng phá vỡ bầu không khí u ám này.

“Ăn giấm: ghen tị đố kỵ. “Ha ha, A La cũng thích Nhị ca mà, chỉ là bình thường Nhị ca đi đều có ngày về, cũng không đi xa, nên A La mới yên tâm mà.” Tử La nghe nói.

“Giỏi nhỉ, không ngờ A La mong ngóng huynh như vậy đấy!” Tử Hiên trêu. “A La đói bụng chưa, chúng ta vào chuẩn bị ăn cơm đi.” Cuối cùng Tử Thụ vẫn không thể nhìn Tử La chịu thiệt” được, hắn liền đổi chủ đề.


“Đúng đúng, Tam tỷ tỷ chúng ta vào nhà ăn cơm đi, Đại ca còn dặn Xuân Hoa tỷ nấu nhiều món tỷ thích ăn đó.” Tiểu Lục thấy vậy cũng phụ họa. “Thật sao? Vậy tốt quá rồi, A La đang đói bụng, mau vào đi thôi.” Đương nhiên Tử La hiểu rõ mấy người Tử Thụ lo lắng cho mình như thế nào, nàng bèn đè nén mất mát trong lòng xuống, không nhìn về phía Mạc Vân Thiên đi nữa, cười hì hì nói rồi cùng mấy người Tử Thụ đi vào nhà.

Ăn cơm xong, Tử Thụ mới hỏi Tử La chuyện xảy ra hôm qua. Tử La bèn kể lại mọi chuyện, từ lúc Thân Diệc Phàm đánh ngất nàng, đến khi được Mạc Vân Thiên cứu. Có điều lúc Thân Diệc Phàm muốn ép buộc nàng thì Tử La kể rất ngắn gọn, chỉ một câu qua loa mà thôi. Dù Tử La không nói rõ tình hình nguy cấp khi ấy, nhưng mấy người Tử Thu nhìn thấy vết thương trên tay Tử La họ cũng đoán được tình hình lúc đó nguy hiểm thế nào. Mấy người Tử Thụ nghe vậy đều tức giận vô cùng. “Thân Diệc Phàm đúng là quá đáng, dám làm những chuyện không bằng cầm thú như vậy, đệ đi tìm hắn tính sổ!” Tử Hiến nghe xong mắt đỏ bừng, đứng dậy muốn đi tìm Thân Diệc Phàm.

“Nhị ca, Tiểu Lục cũng đi!” Tiểu Lục cũng đứng dậy, tay nắm chặt, muốn đi cùng Tử Hiên Tử La còn chưa kịp phản ứng thì Tử Hiên và Tiểu Lục đã đi ra khỏi phòng khách.

Tử La cũng vội đứng dậy, chạy lại ngăn hai người họ, vội vàng khuyên: “Nhị ca, Tiểu Lục, mọi người đừng kích động, nghe À La nói hết đã.”

“A La, muội đừng ngăn cản ta, nói gì thì món nợ này cũng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, lần này chúng ta phải đòi lại công đạo cho muội.” Tử Hiên thấy Tử La ngăn mình lại thì dừng bước, nhưng vẫn kiên quyết nói. “Đúng vậy Tam tỷ tỷ, Nhị ca nói rất đúng, chúng ta không thể nuốt trôi cơn giận này. Trước đây Thân Diệc Phàm làm nhiều chuyện có lỗi với Tam tỷ tỷ như thế, chúng ta có thể nể tình quen biết lâu năm mà bỏ qua, không tiếp tục truy cứu, nhưng hắn càng ngày càng quá đáng, thế nên lần này tuyệt đối chúng ta không thể bỏ qua nữa. Nếu không hắn sẽ càng làm những chuyện kinh khủng hơn. Vả lại lần này đúng là hắn rất quá đáng!” Tiểu Lục cũng nghiêm nghị nói, vành mắt đỏ hoe.

Tử La nghe vậy thì thoáng sững sờ, nàng biết Tiểu Lục nói rất có lý, hơn nữa nhìn Tử Hiên và Tiểu Lục kiên quyết bảo vệ nàng như vậy, trong lòng nàng cũng cảm động vô cùng.


Đương nhiên nàng cũng rất giận khi Thân Diệc Phàm đối với mình như thế, nhưng nếu làm lớn chuyện này thì hai bên đều không có lợi.

Sống trong triều đại này, nàng không thể bỏ ngoài tai những quan niệm và suy nghĩ của người dân thời này được. Chuyện nàng bị Thân Diệc Phàm bắt cóc đối với một cô nương mà nói đều không phải chuyện vẻ vang gì. Cho dù nàng không để ý tới thanh danh của mình thì cũng phải để ý tới mấy người Tử Thụ, đặc biệt là Tử Vi, Tử Đào.

Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì trở thành chuyện lớn rồi. Phải biết là danh tiết ở thời đại này rất quan trọng, thanh danh của nàng tệ một chút cũng không sao, nhưng tuyệt đối danh tiết không thể có một vết nhơ, bởi vì nó không chỉ ảnh hưởng tới một mình nàng.

Thế nên chuyện này phải giải quyết âm thầm chứ không thể làm lớn được. Tử La suy nghĩ một lát rồi nói lo lắng của mình ra. Tử Thụ cũng đang nghĩ đến chuyện này, chỉ là hắn bị hành động của Thân Diệc Phàm làm cho tức giận, ban nãy kích động nên mới dung túng để Tử Hiên đi tìm Thân Diệc Phàm tính sổ. Có điều hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, biết không thể làm như thế, giờ nghe Tử La phân tích, hắn cũng không đồng ý để mấy người Tử Hiên đi tìm Thân Diệc Phàm. “A La nói có lý, đúng là chuyện này không thể làm lớn được. Tử Hiên, Tiểu Lục các đệ quay lại cho ta, chuyện này...” Tử Thu còn chưa nói hết, Tử Hiên không nhịn được cắt ngang: “Những Đại ca à, cơn giận này sao chúng ta có thể nuốt trôi được chứ!” Nói xong hắn đập mạnh xuống bàn, sau đó nhìn Tử Thụ. “Đại ca, Tam tỷ tỷ lo lắng như vậy cũng có lý... nhưng chúng ta không thể bỏ qua chuyện này được!” Tiểu Lục cũng nói, cậu biết Tử La nói có lý, nhưng cậu thật sự không cam lòng, như thế quá ấm ức cho Tử La rồi. “Tử Hiên, Tiểu Lục, các đệ tỉnh táo một chút. Chuyện này đương nhiên không thể coi như chưa từng xảy ra được, chúng ta cũng không thể cho qua, nhưng nếu vì chuyện xử lý Thân Diệc Phàm mà để cho tất cả mọi người biết chuyện này, để thanh danh của A La bị hao tốn lần nữa thì không đáng. Vậy nên chúng ta không thể hành động lỗ mãng được.” Tử Thụ tiếp tục phân tích cho Tử Hiên và Tiếu Lục nghe.

Tử Hiên nghe Tử Thụ nói xong, mặc dù vẫn không cam lòng nhưng cũng biết Tử Thụ nói đúng. Ngoài miệng cậu vẫn không chịu thua, nhưng không có ý đi tìm Thân Diệc Phàm tính sổ nữa.

Mà Tiểu Lục thấy Tử Hiên như vậy, hơn nữa cậu cũng đã bình tĩnh lại, đành im lặng. “Vậy Đại ca nói xem chúng ta nên làm thế nào đây?” Mặc dù Tử Hiên không tiếp tục đi ra ngoài tìm Thân Diệc Phàm tính sổ, nhưng vẫn không ngồi xuống.

“Nhị ca, Tiểu Lục, mọi người nghe lời Đại ca đi vào đã, mấy huynh muội chúng ta bàn bạc thương lượng trước.” Thấy Tử Hiên và Tiểu Lục như vậy, Tử La vội khuyền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui