Dọc đường đi, tâm trạng hai người lại không hề giống nhau. Trong lòng Thân Diệc Phàm đong đầy mừng rỡ, còn Thư Mặc lại thấp thỏm không yên.
Nhìn Thân Diệc Phàm vội vàng khấp khởi đi phía trước, Thư Mặc nghĩ, nếu là Thân Diệc Phàm lúc bình thường, có lẽ hắn cũng sẽ phán đoán đến khả năng tốt và không tốt trong chuyến đi lần này, nhưng Thân Diệc Phàm lúc này đây lại hoàn toàn không hề nghĩ đến khả năng khác.
Ôi, Thư Mặc không nhịn được lại thở dài một hơi. Hắn cảm thấy hai ngày này mình thở dài còn nhiều hơn trước đó gấp trăm lần. Nếu thực sự đó là tin tức xấu, nếu huynh đệ Tử Thụ ngửa bài với Thận Diệc Phàm, hắn nên khuyên Thân Diệc Phàm sao đây.
***
Cuối cùng, chuyện mà Thư Mặc lo đã trở2thành sự thật.
Lần này có thể nói là Thân Diệc Phàm vui vẻ phấn khởi đi đến, lại buồn bã ủ rũ đi về. Sau khi trở lại biệt viện Thân gia, lần thứ hai Thân Diệc Phàm tự giam mình trong thư phòng. Thư Mặc gõ cửa thế nào hắn cũng không chịu mở. Mà bao nhiêu lời an ủi Thư Mặc chuẩn bị xong cũng không kịp phát huy tác dụng, giờ hắn chỉ có thể cuống quýt trước thư phòng. Thư Mặc không biết Tử Thụ và Tử Hiên đã nói những gì với Thân Diệc Phàm, nhưng nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách đó hắn cũng biết chẳng phải lời tốt đẹp gì.
Thấy sắc trời dần tối. Thận Diệc Phàm vẫn không có ý ăn cơm, mà hắn gõ cửa mải Thần Diệc Phàm cũng không chịu mở, Thư Mặc xoắn xuýt không8thôi. Hắn cũng không đoái hoài gì nữa, dặn một gã sai vặt trong sân đền báo tin cho Thân Trịnh thị và Thân Uyển Nhi, mời hai người họ sang đây khuyên nhủ Thân Diệc Phàm. Sau khi nghĩ ngợi một lúc hắn lại gọi người kia lại, đích thân mình đi sang.
Người đầu tiên Thư Mặc tìm tới là Thân Trịnh thị. Trùng hợp là Thân Trịnh thị lại đang ở cùng Thân Uyển Nhi. Hai người họ cũng đang phiền lòng chuyện của Thân Diệc Phàm, bàn bạc xem nên khuyên Thân Diệc Phàm ra sao.
Thân Trịnh thị nghe Thư Mặc báo cả ngày nay Thân Diệc Phàm không hề ăn gì cả, bà cũng ngồi không yên. Thư Mặc vừa nói xong còn chưa kịp mở miệng thỉnh cầu bà sang xem thử, bà đã vội vàng ra khỏi cửa. Thân Uyển Nhi cũng6nhanh chóng chạy theo.
Quả nhiên đợi mấy người Thân Uyển Nhi đi tới trước cửa thư phòng Thần Diệc Phàm, Thân Diệc Phàm vẫn đang tự giam mình trong thư phòng, không hề có ý định ăn cơm, cũng không cho người ta đưa thức ăn vào.
“Phàm ca nhi, là mẹ đây, con mở cửa ra được không? Mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thân Diệc Phàm còn tưởng là Thư Mặc, vừa định lên tiếng mắng hắn thì đã nghe thấy giọng nói của Thân Trịnh thị. Thân Diệc Phàm không cần nghĩ cũng biết Thư Mặc gọi Thân Trịnh thị tới đây, trong lòng thầm trách Thư Mặc nhiều chuyện, nhưng giờ hắn không thể không mở cửa ra mời Thân Trịnh thị đi vào. “Thiếu gia...” Thấy rốt cuộc Thân Diệc Phàm cũng mở cửa, Thư Mặc không khỏi mừng3rỡ, vừa định kích động gọi Thân Diệc Phàm nhưng ngay sau đó lại bị hắn trừng nên không dám nói câu nào. “Mẹ, Uyển Nhi, sao hai người lại đến đây?” Thân Diệc Phàm mời Thân Trịnh thị vào thư phòng rồi vờ như không có chuyện gì hỏi thăm.
Mặc dù Thân Trịnh thị và Thần Uyển Nhi không rõ dạo này giữa Thân Diệc Phàm và Tử La đã xảy ra chuyện gì, đặc biệt là mấy ngày gần đây, nhưng họ cũng biết thời gian qua huynh đệ Tử La không hề ghé qua nhà, thậm chí cũng không cho ai đưa thứ gì sang đây. Họ chỉ biết mấy ngày trước Tử La bị hôn mê, Tử Thụ có đến tìm Thân Diệc Phàm xin thuốc nhưng lại bị Thần Diệc Phàm từ chối.
Hai người cũng biết điều kiện mà Thần Diệc Phàm đưa5ra với gia đình Tử La. Khi ấy họ cũng thấy Thận Diệc Phàm làm vậy thì không hay, nhưng sau khi khuyên nhủ hắn, Thân Diệc Phàm vẫn không hề mảy may thay đổi, thái độ vô cùng kiên quyết. Rốt cuộc họ vẫn thiên vị Thần Diệc Phàm, thấy Thần Diệc Phàm kiên trì như vậy thì không khuyến nhiều nữa.
Giờ hai mẹ con cũng biết Tử La đã được dùng Bách Thảo Hoàn, còn được Trương thái y trị liệu, mấy ngày trước nàng đã tỉnh lại rồi. Họ cũng biết sau chuyện đó Thận Diệc Phàm nhiều lần đến gõ cửa nhà Tử La nhưng lại không được vào.
Nói thật, Thân Trịnh thị và Thân Uyển Nhi không biết phải khuyên Thân Diệc Phàm thế nào. Họ biết chuyện Thân Diệc Phàm lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như thế là không đúng, nhưng đây là người thân của họ, chắc chắn họ sẽ thiên vị hắn hơn. Hiện tại thấy Thân Diệc Phàm như thế, trong lòng họ lại càng thêm khó chịu.
“Ca ca, chắc tại vì bây giờ huynh đệ Tử Thụ đang bực bội nên mới không chịu gặp huynh, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ, đợi khi họ bớt giận, chắc chắn họ sẽ tha thứ cho huynh. Dù sao hai nhà chúng ta có giao tình nhiều năm, chả lẽ chỉ vì huynh không cho họ Bách Thảo Hoàn mà giận huynh mãi sao?” Vào đến thư phòng của Thân Diệc Phàm, Thân Uyển Nhi suy nghĩ một chút rồi khuyên như vậy, trong lòng nàng cảm thấy huynh đệ Tử La không phải là người hẹp hòi như vậy, có lẽ sẽ không vì Bách Thảo Hoàn mà từ mặt nhau đâu.
“Đúng đó, Phàm ca nhi làm thể thì không phải thật, nhưng giờ dù sao A La cũng bình an rồi mà, cho nên huynh đệ họ không thể vì chuyện này mà bỏ hết giao tình nhiều năm giữa chúng ta được đâu. Nếu các nàng còn giận, mẹ sẽ tự mình đi xin lỗi giúp con, chắc gia đình họ sẽ nế mặt mẹ mà.” Thân Trịnh thị cũng an ủi Thân Diệc Phàm.
Thân Diệc Phàm nghe hai người nói vậy thì trong lòng càng thấy khổ sở hơn, hắn không chỉ muốn huynh đệ Tử La không trách tội hắn, mà hắn còn mong có thể ở bên Tử La, lấy được nàng. Vậy mà hôm nay, mặc dù Tử Thụ và Tử Hiên không nói thẳng với hắn điều gì, nhưng nghe lời của họ có lẽ họ cũng hơi nghi ngờ chuyện Tử La trúng độc lần này. Thậm chí còn cả chuyện ở Thanh Thủy tự lần trước, Tử La vô duyên vô cớ gặp phải sơn tặc, rồi chuyện mấy gia đình kỳ cục nọ nói phải cầu hôn Tử La, hai chuyện này đều có bàn tay của hắn nhúng vào, cho nên họ đang nghi ngờ hắn. Vì vậy hắn không thể không suy nghĩ nhiều, liệu có phải huynh đệ Tử Thụ đã tra ra cái gì rồi không?
Nếu không hôm nay Tử Thụ, Tử Hiên đã không nói vậy với hắn, sau đó còn tìm một lý do hợp lý để rút lui khỏi dự án hợp tác mà họ thảo luận xong từ sớm. Thân Diệc Phàm nghĩ đến đây thì không khỏi buồn lòng, những việc này hắn không thể nói cho Thân Trịnh thị và Thân Uyển Nhi được. Thể là Thân Diệc Phàm cười nói: “Mẹ à, con có nói là không ăn đâu, chẳng qua hôm nay ăn hơi nhiều, còn ngán nên mới tạm thời không ăn thôi. Cũng tại Thư Mặc lắm chuyện, chưa gì đã quấy rầy mẹ và Uyển Nhi.” Thận Diệc Phàm vừa nói vừa trừng Thư Mặc.
Thư Mặc thì không hề để tâm, sau khi xin lỗi xong, hắn vội gọi người chuẩn bị cơm cho Thân Diệc Phàm, vừa tự mình bưng tới.
Thân Trịnh thị và Thân Uyển Nhi định khuyên hắn thêm mấy câu, nhưng thấy Thân Diệc Phàm tỏ vẻ không có chuyện gì như vậy thì không tiện nói thêm gì nữa, sợ nhiều lời lại khiến hắn nghĩ ngợi.
Thể là lúc Thư Mặc đi bưng cơm, Thân Diệc Phàm bèn giục hai người trở về viện của mình.
Khi Thư Mặc quay lại thư phòng thì đã không thấy Thân Trịnh thị và Thân Uyển Nhi đấu. Hắn sửng sốt một thoáng rồi lại sợ Thân Diệc Phàm đổi ý không chịu ăn nữa. “Thiếu gia à, tiểu nhân dọn cơm rồi...” Thư Mặc hơi thấp thỏm. Không đợi Thư Mặc nói xong, Thân Diệc Phàm đã nói một câu ngoài dự đoán của hắn: “Lui xuống đi, ta ăn đây.” Thấy Thân Diệc Phàm không bỏ ăn nữa, mặc dù còn chưa ăn luôn nhưng như thế hắn đã vui lắm rồi. Ít nhiều gì Thư Mặc cũng hiểu rõ Thân Diệc Phàm, nếu hắn đã đồng ý thì sẽ ăn. Thế là sau đó Thư Mặc đặt đồ ăn xuống, vui vẻ ra ngoài. Nhưng mà vừa đi được nửa đường, Thân Diệc Phàm gọi lại lần nữa.
“Thư Mặc, chuẩn bị một bộ quần áo ra ngoài giúp ta thêm mấy thứ đồ tẩm bổ, ngày mai chúng ta tới nhà A La một chuyến.” Thân Diệc Phàm dặn dò. “Sao?” Thư Mặc nhất thời không kịp phản ứng. Lần này Thận Diệc Phàm ra khỏi Lưu Hương Lầu có dáng vẻ chịu đả kích không nhẹ, tại sao giờ lại đề cập đến chuyện tới nhà Tử La. Thư Mặc không hiểu.
“Nhưng mà... thiếu gia à, Đống Đại thiếu gia có cho chúng ta vào không?” “Không nghe rõ à? Bảo ngươi làm gì thì cứ làm như thế, nhiều lời làm gì?” Thân Diệc Phàm hơi mất kiên nhẫn.
“Vâng, vâng, tiểu nhân đi luôn.” Thư Mặc biết mấy ngày này tính tình Thân Diệc Phàm không được tốt, nghe thể thì không dám nói thêm gì nữa, vội vàng đồng ý đi ra ngoài. Rạng sáng hôm sau, Thân Diệc Phàm và Thư Mặc lại xuất hiện trước cửa nhà Tử La lần nữa.
Tính ra hôm nay vận may của Thân Diệc Phàm cũng không tệ lắm, họ còn chưa gõ cửa nhà Tử La đã thấy Tử La xách một túi đồ gì đó từ xa đi lại, hiển nhiên là mới mua về.
Thấy bên cạnh Tử La không có ai khác, chỉ mỗi mình nàng, Thận Diệc Phàm mừng rỡ như điên vội nhanh chân ra đón.