Điền Viên Cẩm Tú



“Đại ca, Nhị ca, Tiểu Lục cứ yên tâm, Trương thái y đã nói A La không sao rồi mà, A La cũng không thấy khó chịu ở đâu cả. Còn nữa, hai ngày nay mọi người cũng mệt mỏi lắm rồi, mọi người về phòng nghỉ trước đi.” Tử La thấy trên gương mặt họ là vẻ mệt mỏi thấy rõ, nàng biết trong hai ngày nàng hôn mê, nhất định huynh đệ Tử Thụ đã chịu khổ không ít, liền khuyến họ đi về nghỉ trước. Tử La cũng mới biết hóa ra mình đã hôn mê hai ngày rồi.

Đương nhiên huynh đệ Tử Thụ không muốn về nghỉ ngơi, nhưng thấy Tử La kiên quyết như vậy, cuối cùng họ cũng đành đồng ý chờ Tử La ăn xong thì họ sẽ đi nghỉ.

***

Hôm sau, mặc dù Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục dậy2muộn hơn ngày thường một chút nhưng cũng không quá trễ, bởi vì trong lòng họ vẫn luôn canh cánh chuyện Tử La. May mà sau khi Tử La tỉnh lại đúng như Trương thái y đã nói, mọi chuyện không có gì đáng ngại, cuối cùng huynh đệ Tử Thụ cũng có thể bình tĩnh lại. Lúc xế chiều, vợ chồng Lưu Hoành tới thăm. Hai ngày nay không chỉ Lưu Hoành và Chu Viễn không ngừng bôn ba bên ngoài vì chuyện của Tử La, mà Tử Vi Tử Đào cũng đứng ngồi không yên. Các nàng còn tranh thủ mối quan hệ ở Thải Y Các, những quý phu nhân, tiểu thư mà họ quên được từ khi kinh doanh Thải Y Các đến nay, hỏi thăm khắp nơi xem có Bách Thảo Hoàn để chữa bệnh lạ” của Tử La hay không.

Lúc Lưu Hoành8và Tử Vi quay về trấn Cổ Thủy, được nửa đường thì nhận được tin Tư Thụ báo là Tử La đã không có chuyện gì. Vì họ chưa tìm được phương pháp nào cứu được Tử La nên lòng như lửa đốt, chỉ mong lúc quay về có thể nhận được tin tức đã tìm ra cách trị, không ngờ lại tâm tưởng sự thành, sau một phen kích động và cảm kích, họ vội vã quay về thăm Tử La. Còn Chu Viễn và Tử Đào lúc về đến huyện thành cũng nhận được tin của Tử Thụ. Bởi vì Tử Đào đang mang thai, mặc dù đại phu có nói nàng đang rất khỏe mạnh như Chu Viễn không đồng ý cho nàng đi đi về về như thế. Biết Tử La không sao, cộng thêm Chu Viễn kiên quyết như vậy nên nàng mới6đồng ý ở lại trấn nghỉ ngơi một đêm rồi mới quay về, nhưng Chu Viễn vẫn không thể thiếu một phen oán giận.


Sau khi huynh đệ Tử Thụ cảm ơn các đại phu rối rít, họ còn đưa thêm một khoản tiền xem bệnh thật lớn. Cuối cùng ba huynh đệ mới bình tĩnh hỏi nhau hai ngày qua đã có chuyện gì xảy ra.

Đầu tiên Tử Hiên kể chuyện hai ngày trước hắn đến phủ thành tìm Trương thái y. Hóa ra sở dĩ Tử Hiên tìm thấy Trương thái y nhanh như vậy là vì mới rời thị trấn không lâu, trên đường đi hắn đã gặp Trương thái y đang đi thăm bệnh, thậm chí còn nghe nói trên tay ông có một viên Bách Thảo Hoàn. Tử Hiên mừng rỡ không thôi, vội vàng kể tình huống của Tử La cho ông, thỉnh3cầu ông ra tay cứu giúp. Có lẽ là vì cảm động với sự chân thành của Tử Hiên, Trương thái, không dễ mời được trong truyền thuyết lại đồng ý đến khám bệnh tại nhà. Vì thế Tử Hiên mới nhanh chóng mời được Trương thái y.

“May mà Nhị ca gặp được Trường thái y sớm, nếu không lần này Tam tỷ tỷ nguy hiểm rồi.” Tiểu Lục nghe Tử Hiên kể xong cũng không nhịn được thở dài, họ cũng kể hết chuyện bên này sau khi Tử Hiên rời đi. Cuối cùng không thể không phỉ nhổ Thận Diệc Phàm, thấy chết mà không cứu, lợi dụng lúc người khác khó khăn.

Tử Hiên nghe nói trong tay Thân Diệc Phàm có Bách Thảo Hoàn mà lại thấy chết không cứu, còn lợi dụng khi người ta gặp khó khăn để đưa điều kiện, hắn giận5dữ không thôi, thiếu chút nữa đã ném cái ly trước mặt, còn tỉnh đi tìm Thân Diệc Phàm nói lý. “Tử Hiên, để bình tĩnh đã.” Tử Thụ vội ngăn cản Tử Hiên. Hắn cũng hiểu tâm trạng của Tử Hiến bây giờ. Nói thật lần này hắn cũng giận Thân Diệc Phàm lắm, nhưng hắn không đồng ý việc Tử Hiên đi làm loạn. Dù sao người ta không chịu cho thuốc cũng không phải lỗi lầm gì.

“Sau này chúng ta không qua lại với Thân Diệc Phàm nữa là được, lâu ngày mới rõ lòng người. Qua mấy ngày này, ta thấy Thân Diệc Phàm không còn là Thân đại ca mà mình quen ngày xưa nữa rồi.” Tử Thụ nói tiếp, sau này chuyện làm ăn nhà họ không cần dính dáng gì đến Thân Diệc Phàm nữa, đề nghị của Tử Thụ nhanh chóng được hai huynh đệ tán thành.

Tử Thụ còn nói, hắn luôn cảm thấy chuyện Tử La hôn mê lần này có gì đó lạ kỳ, đặc biệt là khi Thân Diệc Phàm lại có Bách Thảo Hoàn mà họ cần trong tay. Có lẽ là hắn suy nghĩ nhiều, có thể đó chỉ là trùng hợp, nhưng hắn vẫn nghĩ mình nên để phòng thì tốt hơn.


Cuối cùng, Tử Hiên nghe nói về tình huống Tử La đột nhiên chuyển xấu mà Tử Thụ phải chạy nên biệt viện Thân gia, đồng ý với điều kiện của Thân Diệc Phàm thì phải thốt lên nguy hiểm thật, cũng mừng hơn vì hắn gặp được Trương thái y lần này.

***

“Thiếu gia ăn chút gì đi ạ, cả ngày nay người không ăn gì rồi.” Thư Mặc không biết đây là lần thứ mấy trong ngày hắn mang thức ăn đến thư phòng Thân Diệc Phàm, nhưng Thân Diệc Phàm lại không buồn để ý, làm hắn cuống quýt thế này đây. “Đi ra ngoài đi.” Qua hồi lâu, rốt cuộc Thân Diệc Phàm mới có phản ứng. Hắn đặt sổ sách trên tay xuống, từ chối như những lần trước.

Mặc dù giọng điệu của Thân Diệc Phàm khi nói ba chữ “Đi ra ngoài” cực kỳ bình thường, nhưng Thư Mặc nghe xong vẫn kinh hồn bạt vía. Hắn cảm thấy lúc này Thân Diệc Phàm tức giận chắc chắn không thể so được với những lần căng thẳng trước kia. Hẳn thà Thân Diệc Phàm cứ mắng mình một trận, còn hơn cứ yên tĩnh thế này.

“Thiếu gia phạt tiểu nhân đi, vì tiểu nhân nghĩ ra chủ ý tệ hại nên sự tình mới thành ra như vậy. Thiếu gia phạt tiểu nhân đi, tiểu nhân không oán hận gì đâu. Nhưng xin thiếu gia đừng để mình bị đói, ảnh hưởng đến sức khỏe của mình.” Thư Mặc quỳ xuống lau nước mắt.


Lời mà Thư Mặc nói đều là lời thật lòng, tuổi của hắn và Thân Diệc Phàm xấp xỉ nhau, ngoài vai về chủ tớ, hai người còn có tình cảm lớn lên cùng nhau, cho nên Thư Mặc quan tâm đến Thân Diệc Phàm thật, cũng thật lòng lo nghĩ cho Thân Diệc Phàm. Rốt cuộc Thân Diệc Phàm cũng nhìn về phía Thư Mặc đang quỳ bên kia, trên mặt hắn nước mắt, nước mũi giàn giụa, Thân Diệc Phàm cũng biết hắn đang nói thật lòng. Thật ra mấy ngày nay, ngoài trách Thư Mặc gợi ý cho mình một ý kiến tệ hại, hắn càng trách mình hơn. Nếu không phải hắn cũng nghĩ như thế thì dù Thư Mặc có nói gì hắn cũng không nghe theo.

Cho nên hắn càng trách chính mình.

“Ngươi đi xuống đi, tạm thời ta không muốn ăn.” Rốt cuộc Thân Diệc Phàm cũng thở dài lên tiếng, bảo Thư Mặc lui ra, cũng không trách tội gì.

“Thiếu gia phạt tiểu nhân đi, lòng tiểu nhân bất an lắm...” Thư Mặc nghe tiếng thở dài của Thân Diệc Phàm và ý chán chường trên mặt hắn, trong lòng càng thêm khó chịu. Hắn cũng không thấy mừng khi Thận Diệc Phàm không chịu phạt mình. “Ngươi đi ra ngoài đi, để ta một mình” Lần thứ hai Thân Diệc Phàm đuổi Thư Mặc.

Thấy Thận Diệc Phàm kiên định như vậy, Thư Mặc cũng biết bây giờ hắn muốn yên tĩnh một mình, mặc dù trong lòng không muốn nhưng cũng phải lui ra. Nghĩ một lúc hắn liền mời Thân Trịnh thị và Thân Uyển Nhi đến khuyên nhủ Thận Diệc Phàm.

Thấy Thư Mặc đi ra, rốt cuộc Thân Diệc Phàm lại lâm vào trầm tư lần nữa. Không lâu sau, Thư Mặc lại gõ cửa tiếp. Nhìn Thư Mặc tiến vào hắn không khỏi phiền lòng, vừa tính lên tiếng mắng thì Thư Mặc lại mang đến cho hắn một tin tức chấn động. “Thiếu gia, Đổng Đại thiếu gia mời ngài đến Lưu Hương Lầu gặp” Thư Mặc mừng rỡ báo. “Thật sao?” Thân Diệc Phàm nghe vậy thì không dám tin, hắn kích động hỏi thêm lần nữa.

“Thật, vừa nãy tôn giữ cửa báo là, Đống Đại thiếu gia đang chờ ngài ở Lưu Hương Lẩu...” Thư Mặc còn chưa nói hết, Thân Diệc Phàm đã kích động hô: “Nhanh thay quần áo cho ta.” Nói xong hắn vội đứng lên suýt chút nữa thì té ngã. Thư Mặc vội vàng muốn đỡ Thân Diệc Phàm nhưng lại bị từ chối: “Nhanh đi chuẩn bị quần áo, còn đứng đây làm gì?“.


“Vâng vâng, tiểu nhân đi ngay, thiếu gia cẩn thận một chút.” Thư Mặc thấy vậy thì đau lòng không thôi. Hắn không dám làm trái ý Thân Diệc Phàm, sau khi dặn dò xong thì vội chạy đi chuẩn bị áo quần cho Thân Diệc Phàm đi ra ngoài.

Không trách chủ tớ hai người kích động như vậy, từ sau khi Thân Diệc Phàm bị Đồng Tiền chặn ngoài cửa đến nay, mỗi ngày hắn đều đến muốn gặp Tử La nhưng vẫn bị ngắn ngoài cửa. Đồ hắn mang tới cho Tử La thì huynh đệ Tử Thụ không nhận lấy, trả hết về đây.

Vậy cho nên giờ nghe nói Tử Thu hẹn mình, chẳng trách chủ tớ Thân Diệc Phàm lại kích động như vậy. Thư Mặc chạy được nửa đường bỗng lại xuất hiện một dự cảm xấu. Hắn cảm thấy lần gặp gỡ này, Tử Thụ khó có thể cho họ thái độ mà họ mong chờ, nếu như... nếu như họ muốn ngửa bài với Thận Diệc Phàm...

Hậu quả này Thư Mặc không dám nghĩ đến nữa, dù sao hắn cũng lỡ báo cáo với Thân Diệc Phàm rồi, mà Thân Diệc Phàm cũng về phòng thay quần áo rồi, giờ hắn có nói gì cũng không được nữa.

Ôi, nếu đã không ngăn được, tránh không được thì cứ nhận mệnh đi thôi... Thư Mặc chỉ mong huynh đệ Tử Thụ đến lần này không phải là để ngửa bài với Thận Diệc Phàm. “Thư Mặc, còn ngơ ngác ở đó làm gì?” Thân Diệc Phàm thấy Thư Mặc thất thần thì cau mày quát lớn.

Trong lòng Thư Mặc chỉ còn tiếng thở dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui