Điền Viên Cẩm Tú



Tử Thụ tràn đầy mong chờ, ai ngờ một lúc lâu sau gã sai vặt kia lại dẫn Thư Mặc ra, sau đó lại của Thư Mặc lại khiến lòng hắn rơi xuống đáy vực một lần nữa. “Đổng Đại thiếu gia!” Thư Mặc từ trong đi ra, cung kính hành lễ với Tử Thụ. Tử Thụ không đợi Thư Mặc bắt chuyện xong đã nóng ruột hỏi: “Không cần đa lễ, bây giờ chúng ta vào thôi.” Nói xong, hắn định đi vào cửa. “Đổng Đại thiếu gia chờ đã!”

Tử Thụ thấy Thư Mặc đưa tay ngắn mình lại thì nhất thời không kịp phản ứng, nghi ngờ nhìn hắn: “Sao vậy?” “Thiếu gia bảo tiểu nhân truyền lại với ngài là thiếu gia đã biết mục đích ngài tới đây rồi, chỉ là hiện2giờ không rảnh để gặp ngài thôi. Thiếu gia cũng bảo tiểu nhân nhắn với Đổng Đại thiếu gia ngài rằng, thiếu gia có thể đưa Bách Thảo Hoàn ra mà không cần nhà các ngài phải bỏ ra một đồng nào. Chỉ là ngài ấy có một điều kiện, đó chính là mong Đồng Đại thiếu gia có thể gả Đổng Tam tiểu thư cho ngài ấy.”

Thư Mặc lấy dũng khí cực lớn, nói ra lời này trong cái nhìn chăm chú của Tử Thụ.

“Đây là Thân đại ca nói?” “Vâng!” Không biết tại sao lúc Tử Thụ hỏi câu này, giọng điệu cực kỳ bình thường nhưng Thư Mặc lại có cảm giác mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, chỉ là hắn vẫn phải trả lời đúng sự thật.

“Nếu chúng ta dùng tất cả8gia tài để đổi lấy viên Bách Thảo Hoàn này thì sao?” Tử Thụ hỏi lại.

“Đổng Đại thiếu gia, thiếu gia đã nói, ngoài điều kiện kia, tất cả những thứ khác ngài ấy đều không chấp nhận.” Thư Mặc nhắm mắt nói. “Vậy thiếu gia nhà các ngươi có biết tình trạng bây giờ của Tử La đang vô cùng nguy cấp không?”


Lúc này, Tử Thụ đã phục hồi tinh thần lại sau chuyện Thân Diệc Phàm dùng Bách Thảo Hoàn ép họ gả Tử La đi. Bây giờ, có thể nói là hắn cực kỳ thất vọng về nhân phẩm của Thân Diệc Phàm. Tuy đã sớm đoán được Thân Diệc Phàm đã biết tình trạng của Tử La bây giờ nguy cấp thế nào rồi, nhưng hắn vẫn ôm hy vọng, mong rằng6là vì Thân Diệc Phàm không biết nên mới đưa ra điều kiện kia để ép buộc, không chịu cho thuốc. Nhưng hắn hỏi câu này rồi mới nhận thấy mình buồn cười cỡ nào.

Ha ha, chắc chắn là Thân Diệc Phàm biết tình trạng của Tử La hiện giờ, cho nên mới dám ra điều kiện như vậy.

Quả nhiên, Thư Mặc nghe xong liền trả lời: “Nếu Đổng Đại thiếu gia muốn viên Bách Thảo Hoàn này thì xin ngài hãy đồng ý gả Tam tiểu thư cho thiếu gia nhà chúng ta đi, thiếu gia nhất định sẽ đảm bảo an cho Tam tiểu thư bình an vô sự. Hơn nữa, với tình huống hiện tại của tiểu thư, đây không phải là lúc Đổng đại thiếu gia các người do dự đầu.” Giọng3điệu còn ẩn chứa sự uy hiếp, ý chính là Tử La không thể đợi thêm được nữa.

“Nếu ta không đồng ý?”

“Vậy thì mới Đổng Đại thiếu gia về nhà suy nghĩ cho rõ ràng, chờ ngài suy nghĩ kỹ rồi quay lại tìm thiếu gia của chúng ta. Mong Đổng Đại thiếu gia về cho.”

Tuy là sợ hãi sự áp bách trong lời nói của Tử Thụ, nhưng nghĩ đến chuyện Thận Diệc Phàm dặn dò, Thư Mặc cũng biết nếu lần này hắn không làm tốt, thiếu gia nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn một cách dễ dàng. Thế nên hắn phải cố gắng biểu hiện ra đây chính là kết quả họ đã lường trước.


Thư Mặc nói xong liền dặn gã sai vặt bên cạnh: “Người đâu, tiễn Đổng Đại thiếu5gia về!” Nói xong cũng không đợi Tử Thụ nói thêm gì nữa, hắn quay người đi thẳng vào trong nhà. Nhìn bóng lưng không chút do dự của Thư Mặc, Tử Thụ cũng không phản kháng lại gã sai vặt giữ cửa. Hắn và Đồng Tiền đi cùng nhanh chóng bị “mời” ra khỏi cửa lớn của biệt viện Thân gia. Tiếp đó, hai gã sai vặt giữ cửa lạnh lùng đóng cửa lại. “Đại thiếu gia, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Đồng Tiễn cũng rất tức giận với cách làm của Thần Diệc Phàm. Chẳng qua là hắn biết Tử Thụ không phải người thích hành xử lỗ mãng, cũng biết bây giờ không phải là lúc đắc tội với đám người Thân Diệc Phàm nên lúc nãy mới nhẫn nhịn thổi

Bây giờ cửa lớn đã đóng, cũng biết Thân Diệc Phàm quyết tâm ép mấy người Tử Thụ gả Tử La cho hắn, hắn mới đưa thuốc giải nên bây giờ mới hơi bất lực hỏi ý Tử Thụ. “Chúng ta về trước đã!” Tử Thụ nhìn cánh cửa đóng lại một lúc lâu, suy nghĩ rồi trả lời.

Sau đó, Tử Thụ lại về thôn Hòe Hoa.

“Tử Thụ nói thế nào?” Thấy Thư Mặc quay lại một mình, Thân Diệc Phàm cũng biết lần này Tử Thụ lại từ chối điều kiện của mình nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

“Đổng Đại thiếu gia về thôn Hòe Hoa rồi, chắc là về bàn bạc xem có nên đồng ý với điều kiện của chúng ta không. Thiếu gia yên tâm, bây giờ bọn họ không tìm được Bách Thảo Hoàn khác, thời gian lại eo hẹp, ngoài việc đồng ý yêu cầu của ngài, bọn họ không còn lựa chọn nào khác cả.” Thư Mặc cân nhắc từ ngữ một chút rồi trả lời. “Tốt, bí mật theo dõi động tĩnh của họ.” Thân Diệc Phàm nghe vậy thì thả lỏng hơn rất nhiều, dặn dò Thư Mặc để ý đến tình trạng của nhà Tử Thụ.


“Đại ca, có tìm được Bách Thảo Hoàn không?” Thấy Tử Thụ về, Tiểu Lục lập tức chạy từ giường Tử La ra đón.

“A La bây giờ thế nào?”

“Tam tỷ tỷ vẫn thế, nhưng Lựu lão đại phu nói phải nhanh chóng tìm được Bách Thảo Hoàn hoặc cách chữa trị cho Tam tỷ tỷ mới được. Càng kéo dài, tình trạng của Tam tỷ tỷ càng không ổn.” Thấy sắc mặt Tử Thụ không tốt, lòng Tiểu Lục rơi bộp một cái, đoán được Tử Thụ không lấy được Bách Thảo Hoàn nhưng cậu vẫn không từ bỏ ý định, trả lời vấn đề xong thì không nhịn được hỏi lại lần nữa: “Đại ca, Bách Thảo Hoàn...” “Thân đại thiếu gia không chịu cho.” Tử Thụ biết Tiểu Lục muốn hỏi gì, không đợi Tiểu Lục nói ra đã có chút mệt mỏi trả lời.

Lúc này, Tử Thụ không gọi Thân Diệc Phàm là Thân đại ca nữa, có thể thấy là hắn đã cực kỳ tức giận với Thân Diệc Phàm rồi. “Thân đại ca sẽ không thấy chết mà không cứu như vậy đâu.” Lúc này, Tiểu Lục vẫn cảm thấy không thể tin được. “Nói đúng ra là không phải hắn không chịu cho, mà là điều kiện hắn đưa ra chúng ta không đáp ứng nổi.” Tiếp đó, Tử Thụ thở dài, nói điều kiện của Thận Diệc Phàm với Tiểu Lục rồi đến bên giường xem xét tình trạng của Tử La.

“Đúng là khinh người quá đáng!” Tiểu Lục phát tiết rồi cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, biết điều bọn họ cần làm bây giờ là suy nghĩ kỹ xem phải làm thế nào, liền đi tới hỏi ý kiến Tử Thụ: “Đại ca, nếu chúng ta thật sự không tìm được cách nào khác cứu Tam tỷ tỷ thì sẽ phải đồng ý với điều kiện của Thân Diệc Phàm sao?” Lúc này, Tiểu Lục cũng không gọi Thân Diệc Phàm là Thân đại ca nữa. Tuy vấn đề của Tiểu Lục thật sự rất tàn khốc, nhưng lại là điều bọn họ nhất định phải đối mặt. Tử Thu thấy thỉnh thoảng Tử La lại cau mày, nhiều lúc còn kêu đau thành tiếng thì trong lòng đau đớn như kim châm, dù hắn là người ý chí hơn người vẫn không khỏi sợ hãi.

“Tử Hiên, Cảnh Nhất, còn có Đại tỷ phu, Chu Viễn vẫn chưa truyền tin gì về sao?” Tuy Tử Thụ cũng biết nếu đám Tử Hiên truyền tin về, Tiểu Lục nhất định đã nói rồi, nhưng trong lòng vẫn ôm chút hy vọng hỏi.

“Không có, từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa thấy.”

Tiểu Lục nghe Tử Thụ hỏi vậy đương nhiên cũng biết suy nghĩ của Đại ca mình. Không phải bất đắc dĩ, bọn họ nhất định sẽ không đồng ý với điều kiện của Thần Diệc Phàm. Tuy lời này rất tàn khốc, nhưng Tiểu Lục không thể không nói thật với Tử Thụ.


“Tiểu Lục, để thấy chúng ta phải làm thế nào? Thận Diệc Phàm không phải là sự lựa chọn tốt nhất của A La. Nếu là trước đây, ta nhất định sẽ suy xét có nên đáp ứng điều kiện đó không, nhưng gần đây quan sát Thận Diệc Phàm, lâu ngày mới biết lòng người, hắn không phải là người có thể trở thành phu quân của A La. Đặc biệt, A La trời sinh rất quật cường, nếu chúng ta không được muội ấy đồng ý mà đáp ứng điều kiện của Thần Diệc Phàm, ta sợ A La sẽ không vui. Cho dù sau này gả cho Thân Diệc Phàm, con bé cũng sẽ không hạnh phúc. Vậy nên...”

Đây là lần đầu tiên Tiểu Lục thấy Tử Thụ do dự vì một chuyện như vậy. Cậu cảm nhận được sự mâu thuẫn lúc này của Tử Thụ, chính cậu lúc này cũng không tốt hơn Tử Thụ là bao.

Cậu rất hiểu Tử La, cũng biết những lời Tử Thụ nói đều là thật. Bây giờ tâm trạng cậu rất rối bời, không thể trả lời vấn đề của Tử Thụ được.

“Chờ, chúng ta chờ thêm một chút đi, xem đám Tử Hiên có tin gì truyền về không. Nếu thật sự không được, chúng ta đành đáp ứng điều kiện của Thận Diệc Phàm. Còn sau đó thể nào, đến lúc đó rồi nói tiếp.” Im lặng một lúc lâu, Tử Thụ cuối cùng cũng lên tiếng. “Được!” Tiểu Lục nghe vậy cũng biết quyết định của Tử Thụ, cũng hiểu ý của Tử Thụ...

Có điều, đến lúc đó bọn họ muốn đổi ý đồng ý với điều kiện của Thân Diệc Phàm có khi sẽ không dễ, dù sao thì Thân Diệc Phàm cũng chẳng ngồi không, sao có thể ngậm bồ hòn làm ngọt được. Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ náo loạn đến mức nào hắn cũng không dám tưởng tượng. Chỉ có điều, bây giờ hắn chẳng có thời gian đâu mà nghĩ nhiều như vậy.

Đây chỉ là hạ sách, Tiểu Lục cảm thấy nếu không rơi vào bước đường cùng, bọn họ sẽ không dùng chiêu đó, bây giờ chỉ mong có tin tức truyền về thôi. Nhưng mà, đám Tử Thụ đợi cả buổi chiều, bên ngoài không có tin tức gì truyền về, Tử Thụ và Tiểu Lục lại không dám rời khỏi Tử La nửa bước, cùng Xuân Hoa ở trong khuê phòng của Tử La chăm sóc nàng.

Thời gian cứ trôi, vẫn không có bất kỳ tin tức gì truyền về, mấy người Tử Thu thật sự không biết phải giải quyết thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui