Điền Viên Cẩm Tú



“Đương nhiên là không phải rồi. Bắt được cá nhỏ bọn huynh sẽ thả lại sông, nếu không, cả cá nhỏ cũng bắt, sau này chúng ta muốn ăn cá cũng không có. Do đó, bình thường bọn huynh đều thả cá nhỏ, chờ chúng lớn rồi lại bắt sau.” Tử Hiên nói.

Tử La không khỏi xúc động trước cách mà những người ở đây đối xử với thiên nhiên. Lấy của cải phải thật đúng cách, như vậy mới có thể dùng mãi không hết được.

“Nhị ca, lần sau huynh đi bắt cá mang cả muội đi nữa, được không?” Tử La cũng rất muốn thử thú vui bắt cá.

“Nếu đại tỷ đồng ý, huynh sẽ dẫn muội đi.” Tử Hiên đáp, vẫn là câu nói khi sáng.

Tử La nghe xong trầm mặc, thầm nghĩ nhất định nàng phải nghĩ biện pháp thuyết phục đại tỷ đồng ý cho nàng đi bắt cá, nếu không lỡ mất lạc thú bắt cá, tuổi thơ của nàng sẽ không đủ phong phú mất (A La, hình như cô quá phóng đại rồi).

Buổi trưa, Lưu Hoành được mọi người giữ lại nhà ăn cơm. Tiểu Trúc quay về báo cho Lưu chưởng quỹ một tiếng, đến chiều sẽ trở lại đón người.

Nói đến Tiểu Trúc này, hắn là thư đồng của Lưu Hoành, trong nhà hắn chỉ còn mẹ mà thôi, đợt đó mẹ hắn ngã bệnh, cho nên hắn xin nghỉ hơn hai tháng để về nhà chăm sóc mẫu thân mình. Cách đây không lâu, mẫu thân hắn đã ổn rồi, hắn mới trở về. Cũng từ đợt đến Lưu Hương Lầu đó Tử La mới biết Lưu Hoành còn có một thư đồng.

Buổi trưa, Tử Vi dùng cá Tử Hiên bắt được nấu thành hai đĩa to, ngoài ra còn làm một nồi canh gà, một đĩa thịt kho tàu, một đĩa củ cải cay, còn có một đĩa bánh hành lớn, và cuối cùng là cơm.


Một bàn mâm cao cỗ đầy, thật khiến người ta thèm nhỏ dãi! Họ ăn vô cùng thỏa mãn. Mặc dù nước cá và củ cải trắng hơi cay, ăn đến đổ mồ hôi, nhưng mùa đông ăn cay lại làm cho cả người sảng khoái. Bữa cơm này làm Lưu Hoành khen không dứt.

Cơm nước xong, Tử Vi và Tử Đào tiếp tục làm chăn bông, Tiểu Thụ và Tử Hiên thì vừa bổ củi, vừa nói chuyện với Lưu Hoành. Lưu Hoành nhìn đám Tử Thụ bổ củi, hắn cũng tới giúp đỡ mang củi vào phòng bếp. Tiểu Thụ thấy Lưu Hoành làm việc chăm chỉ, liền khen: “Không ngờ Lưu đại ca khi làm việc cũng lợi hại như vậy.”

“Có gì to tát đâu, huynh cũng thường làm khi ở cửa hàng mà.” Lưu Hoành nói.

Tử La và Tiểu Lục viết chữ trên đất ở bên cạnh, nghe xong ấn tượng với Lưu Hoành lại càng tốt hơn. Gia cảnh của hắn không tệ, nhưng không phải loại người lười biếng, đúng là hiếm có.

Còn chưa tối, Tiểu Trúc đã tới đón Lưu Hoành.

Tiểu Thụ và Tử Vi mang toàn bộ quà mùa đông còn lại sau khi đưa Mã chưởng quỹ làm quà đáp lễ cho Lưu Hoành, thêm một ít củ cải cay, còn có một bó hành và một bắp cải thật to.

Vì buổi trưa Lưu Hoành khen củ cải cay và bánh hành mãi cho nên Tử Thụ bèn lấy một ít đưa cho hắn mang về nhà ăn.

Nói về cây hành lá này, đây là do Tử La dạy bọn họ dùng rơm rạ ở sau sân dựng thành một cái lều giữ nhiệt, tất nhiên còn có sự trợ giúp của nước không gian.


Lưu Hoành thấy đám Tiểu Thụ chuẩn bị nhiều quà đáp lễ như vậy thì vội từ chối nói: “Cần gì khách khí như vậy!”

Nhưng cuối cùng Lưu Hoành vẫn không thể ngăn được Tiểu Thụ, đành phải cầm quà đáp lễ lên xe ngựa.

Xe ngựa của Lưu Hoành và thư đồng Tiểu Trúc còn chưa tới cửa thôn thì không may bị mắc kẹt trong hố tuyết. Lưu Hoành và Tiểu Trúc hợp lực lại cũng không thể đẩy xe ngựa ra khỏi hố. Thế là, Lưu Hoành chỉ còn nước cầu xin sự giúp đỡ của những người dân trong thôn đi ngang qua để đẩy xe giúp họ.

Lưu Hoành không biết cảnh tượng này đã lọt vào mắt của một cô thiếu nữ, nảy sinh ái mộ với nhan sắc của vị công tử này. Bây giờ hắn chỉ muốn kéo xe ngựa ra khỏi hố tuyết thôi.

Xưa nay Đổng Mai chưa từng gặp một thiếu niên quần áo lụa là, anh tuấn quý phái như vậy ở trong thôn, cho nên không khỏi nảy sinh lòng ái mộ đối với Lưu Hoành.

“Bác Vương, bác có biết vị công tử này là ai không? Hắn tới nhà ai vậy?” Đổng Mai không ngần ngại mà hỏi một người cũng đang đứng xem, là Vương đại thẩm, ở trong thôn nổi tiếng là “Người cái gì cũng biết“.

“Cháu không biết à? Hắn là công tử của chưởng quỹ Lưu Hương Lầu nổi tiếng ở trấn trên, nghe nói Lưu chưởng quỹ này chỉ có một đứa con trai là hắn. Lại nói, hôm nay hắn tới nhà Tiểu Thụ em họ của cháu đó, cháu không biết sao?”


“Có phải bác không biết đâu, mấy đứa Tử Thụ này vong ân phụ nghĩa lắm, trong lòng bọn nó không xem nhà cháu là thân thích, làm sao kể với cho cháu những điều này được. Đúng rồi, sao Lưu công tử này lại tới nhà đám nghèo rớt mồng tơi này nhỉ?”

Nói về đám huynh muội Tử Thụ, Đổng Mai vẫn thấy căm hận không thôi. Nếu không phải vì lần trước bọn họ không thèm nể mặt ép cha mẹ của nàng ký tờ giấy ấy, thì nhà nàng sao lại ra nông nỗi bị người trong thôn chế nhạo, làm hại nàng một thời gian dài cũng không dám ra ngoài. (Cô nương này hiện giờ đã hoàn toàn đã quên trước đây là nhà nàng âm mưu bán Tử Vi kiếm lời bất chính trước).

“Cũng thật là, nhà Tử Thụ không thân thiết với nhà cháu thật. Còn chuyện này ấy hả, gần đây nhà Tử Thụ đúng là gặp may. Đầu tiên là phát hiện ra cây hồng có thể kiếm tiền, sau đó Lưu Hương Lầu còn giúp họ tiêu thụ thỏ. Nghe nói cách đây không lâu, Tụ Phương Trai ở trấn trên cũng vì được họ gợi ý mới nghiên cứu ra loại bánh ngọt nổi tiếng khắp trấn đấy. À còn nữa, sáng nay Tụ Phương Trai còn tặng quà mùa đông cho họ. Nghe nói, những món quà đó chất đầy cả một xe ngựa đấy.” Tuy Vương đại thẩm không đồng ý với những gì Đổng Mai nói, nhưng bà lại ghen tỵ với đám người Tử Thụ khi họ quá may mắn.

Đối với chuyện đám người Tử La bán công thức nấu ăn và công thức làm bánh, họ đều yêu cầu Lưu chưởng quỹ và Tụ Phương Trai phải giúp họ giữ bí mật. Hiện tại Tụ Phương Trai công bố với người ngoài là: Công thức bánh ngọt là do sư phụ hắn tình cờ có được từ gợi ý của Tử Thụ. Như vậy, tất cả mọi người sẽ nghĩ công thức kỹ thuật làm bánh là do Tụ Phương Trai tự nghĩ ra được. Dù sao bọn Tử Thụ vẫn chỉ là mấy đứa trẻ con.

Sở dĩ Tử La làm như vậy là bởi vì nàng sợ cây lớn thì đón gió to, nếu để mọi người biết công thức làm bánh hoàn toàn là do Tử La nàng bán cho Tụ Phương Trai, thì mọi người nhất định sẽ đố kỵ vì nàng có thể bán được nhiều tiền như vậy. Hiện tại, xem ra điều nàng lo lắng là đúng.

Lúc này đây mọi người không biết là nàng bán, họ mới chỉ cho rằng công thức làm bánh Tụ Phương Trai có được là do nàng gợi ý thôi mà những cũng đã ghen tỵ đến vậy rồi. Nếu như mọi người biết chuyện họ bán công thức món ăn và cách làm bánh cho Tụ Phương Trai, thì tháng ngày tiếp theo của họ đừng mong sẽ được trải qua trong yên bình như bây giờ.

Đổng Mai nghe xong ghen tỵ không thôi. Một đám con hoang không cha không mẹ, đáng lẽ phải sống dưới tầng đáy trong thôn mới đúng, dựa vào cái gì mà bọn họ có thể may mắn được như vậy, còn khiến người có thế lực trên trấn cũng phải tặng quà lễ cho họ chứ.

Đổng Mai về đến nhà, liền thêm mắm thêm muối kể lại những gì nàng ta nhìn được, nghe được cho Đổng Hoàng thị.

Đổng Hoàng thị nghe xong cũng ngạc nhiên với sự may mắn của đám người Tử Thụ! Đổng Hoàng thị là một người thích sĩ diện, huống chi, bà luôn lấy việc là đệ tử của Phu nhân ra khoe khoang, coi thường phụ nữ trong thôn. Lần trước bà bị họ vạch trần ngay trước mặt mọi người, khiến thời gian đó bà đi đến đâu cũng bị mọi người nói bà là nói khoác. Do đó, gần đây bà cũng không dám ra ngoài.

Bây giờ nghe Đổng Mai nói, bà ta mới biết đám Tử Thụ lại may mắn như vậy. Thế là, thù mới hận cũ lại dâng lên trong lòng. Có điều, khi nghe Đổng Mai nhắc về Lưu thiếu gia đó với vẻ ngại ngùng e thẹn, trong lòng bà có tính toán khác, bèn hỏi: “Có phải con thích Lưu thiếu gia ấy không?”


“Mẹ!” Thấy tâm tư của mình bị Đổng Hoàng thị trực tiếp nói ra, Đổng Mai có chút ngượng ngùng.

“Sợ cái gì, nếu Lưu gia thiếu gia này thật sự tốt như lời con nói khi nãy, vậy cũng coi như miễn cưỡng xứng với con. Vốn định tìm một quan gia cho con, chí ít cũng phải tìm một tú tài lão gia để con được làm một tú tài nương tử, ta cũng hưởng được chút phúc khí của khuê nữ. Tiếc là cha con và đại ca con đều không hăng hái, thi nhiều lần như vậy cũng không thi đậu tú tài, thực sự là làm ta tức giận. Nếu không, chúng ta cũng không cần vội vàng kết thân với người ta, còn bị người ta xem thường.”

Đổng Hoàng thị nhớ lại lần trước khi nàng vội vàng tới thôn lân cận để kết thân với Dư gia tú tài, mẹ của Dư tú tài đó đã nổi giận. Bà già đó vừa mở miệng đã muốn bà bỏ ra hai mươi lượng bạc làm của hồi môn mới chịu đồng ý hôn sự cho Đổng Mai và con trai của bà ta. Nếu không phải vì con trai của bà ta là một tú tài, thì nhà đó còn lâu mới lọt vào mắt bà.

Con gái bà cũng là một bông hoa của thôn, bao nhiêu người tới cửa xin cưới, bà còn chưa đồng ý, chỉ là bà muốn tìm một quan gia cho con gái mình. Nhưng mà, tìm nhiều năm như vậy, bà vẫn chưa tìm được người thích hợp.

Thế là, Đổng Hoàng thị nghĩ, hiếm khi thấy con gái để ý một người, chi bằng hạ thấp tiêu chuẩn một chút, điều kiện của Lưu thiếu gia này coi như miễn cưỡng đáp ứng được. Lúc này mẹ con Đổng Hoàng thị đã quên một điều, liệu Lưu gia nhà người ta có để ý nhà bà hay không.

Chờ Đổng Nhị Lang và Đổng Vũ trở về, Đổng Hoàng thị mới kể lại việc này cho họ, bọn họ cũng cảm thấy có thể.

“Không ngờ mấy đứa đó… vậy mà chó ngáp phải ruồi, chờ tới lúc ta làm nhạc phụ Lưu thiếu gia này, điều đầu tiên ta làm là sẽ không cho Lưu Hương Lầu mua thỏ của bọn nó nữa, xem bọn nó lấy gì mà ăn, nếu không khó giải mối hận trong lòng của ta.” Bát tự còn chưa xem, Đổng Nhị Lang bắt đầu hăm dọa. Hắn lại nghĩ nếu có một con rể mở tửu lầu, sau đó hắn có thể có rất nhiều bạc để dùng, có rượu miễn phí để uống, hắn cũng có chút không kiềm chế được.

“Lát nữa, ta đi sang nhà Tiểu Thụ hỏi thăm, hỏi cụ thể về Lưu gia thiếu gia. Nếu như điều kiện của Lưu gia thiếu gia này thật sự tốt như vậy, vậy chúng ta có thể cân nhắc kết thân cùng Lưu gia này.” Đổng Hoàng thị nói.

Mà lúc này Lưu Hoành còn không biết hắn đã miễn cưỡng trở thành con rể trong suy nghĩ của người khác


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui