Điền Viên Cẩm Tú



Với kinh nghiệm tích lũy, Tử La cũng hiểu sâu sắc được một đạo lý là, điều họ cần nhất bây giờ là giấu tài. Ăn một miếng cũng chẳng béo được, quá nóng vội trong vấn đề sửa nhà sẽ khiến họ gặp rắc rối.

Vì thế, Tử La nghĩ những ngày tới họ không nên có động thái lớn mới tốt, nên nỗ lực bồi dưỡng các huynh muội của nàng mới là điều quan trọng nhất.

Khi Tử La còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, thì đám Tử Thụ đã từ hậu viện trở lại.

“A La đang nghĩ gì vậy, sao không gắng ăn thêm một chút?” Tử Vi thấy Tử La đang ngồi cạnh cái bàn nhỏ trong bếp, tay chống cằm như đang suy nghĩ gì đó. Mà bánh và cháo ở trên bàn vẫn đang còn bốc hơi nóng.

“Đại tỷ, mọi người về rồi. Chuyện ở ngoài vườn đều xong hết rồi ạ?” Tử La thấy mọi người trở lại thì mới phát hiện mình đã ngây người ra hơi lâu.

“Giúp xong rồi, muội tập trung ăn sáng đi. Không chốc nữa nguội mất.” Tử Vi nhắc nhở.

“Vâng! Muội ăn đây.”

Sau đó, Tử Vi cùng Tử Đào vội vàng khâu lại chăn. Hiện tại, mấy huynh muội họ cũng chỉ có hai cái chăn, hơn nữa hai cái chăn này cũng đã có vài năm tuổi, bông lót bên trong đã vừa cũ vừa cứng từ lâu lắm rồi. Mấy người họ lớn rồi thì không sao, nhưng Tử La vàTiểu Lục thì không được.


Bây giờ tiết trời càng lúc càng lạnh, đặc biệt sau này còn có tuyết, cho dù Tử La, Tử Vi và Tử Đào ngủ chung, nhưng Tử La vẫn cảm thấy lạnh. Tử Vi phải lấy áo bông của mình đắp thêm lên chăn của Tử La. Nhưng ngay cả như vậy thì Tử La vẫn thường xuyên bị lạnh đến mức hay bị thức giấc vào nửa đêm. Trước đây Tử La sống ở phía Nam, chưa bao giờ thấy tuyết, đương nhiên khả năng chịu lạnh sẽ kém hơn so với đám người Tử Vi. Đặc biệt là sau vụ rơi xuống nước lần đó, càng khiến Tử La càng sợ lạnh hơn.

Mặc dù sau hơn một tháng nghỉ dưỡng sức, lại còn được tẩm bổ từ linh tuyền, cơ thể Tử La đã khôi phục lên rất nhiều, nhưng chừng đó vẫn còn quá ít, cơ thể của nàng vẫn cần phải tẩm bổ thật nhiều mới được.

Tuy Tử La không nói, nhưng Tử Vi vàTử Đào ngủ chung với nàng trên một cái giường, làm sao mà không biết được chứ! Vì thế, từ bông và vải bông mua về từ đợt trước, họ muốn nhanh chóng may hai cái chăn mới để mọi người có thể có một mùa đông ấm áp.

Còn Tử Thụ phải bổ củi, chuẩn bị đủ củi cho mùa đông này. Kết quả, Tử La ăn sáng xong phát hiện Tử Vi và Tử Đào đang may chăn, Tử Thụ thì bổ củi ở trong sân, chỉ có mình và Tiểu Lục không có chuyện gì để làm. Thế là nàng liền bắt Tiểu Lục đi học chữ với mình.

Không lâu sau, bên ngoài cửa vẳng lên tiếng vó ngựa. Tử Thụ đi mở cửa phát hiện là Tiểu Hỉ, người giúp việc của Tụ Phương Trai. Tiểu Hỉ chính là người đã đi đến gian hàng của họ ngày hôm đó và mời họ đến Tụ Phương Trai. Hiện tại đám người Tử La đại khái cũng coi như nhận ra được người của Tụ Phương Trai.

Đương nhiên Tụ Phương Trai chắc chắc đã điều tra gia cảnh nhà nàng cẩn thận. Bởi vì nếu song phương muốn hợp tác lâu dài, làm sao có thể không tìm hiểu cặn kẽ về đối tác của mình được chứ.

“Đây là quà lễ mùa đông mà chưởng quỹ đã chuẩn bị cho mọi người, ngài còn nhờ ta thay ngài vấn an mọi người đấy.” Tiểu Hỉ cung kính truyền đạt lại ý chưởng quỹ của mình.

“Mã chưởng quỹ khách khí quá, Tử Thụ không dám nhận.” Tử Thụ cảm thấy mọi người mới hợp tác không lâu, không quen không biết, saodám nhận quà lễ của người ta chứ.


“Đổng đại thiếu gia, mọi cứ cứ yên tâm nhận lấy món quà này đi! Đây chỉ là một chút lòng thành của Tụ Phương Trai chúng ta. Nếu như mọi người không nhận, chưởng quỹ nhất định sẽ trách cứ tiểu nhân làm việc không tốt. Trước khi tiểu nhân đi, chưởng quỹ còn căn dặn tiểu nhân nhất định phải đích thân trao tận tay món quà này cho mọi người đấy.” Tiểu Hỉ cười xòa nói.

Tử Thụ biết những câu mà Tiểu Hỉ nói không nhất định là câu mà Mã chưởng quỹ đã nói, nhiều khi là do hắn thêm vào, suy cho cùng thì giao tình giữa họ vàTụ Phương Trai chưa thân thiết đến mức này. Tuy nhiên người làm ăn thường sẽ chu đáo hóa mọi chuyện, có lẽ đối với những mối làm ăn khác của họ, Tụ Phương Trai cũng sẽ tặng quà trong dịp lễ này. Thôi thì đối phương cũng đã nói tới mức này, hắn làm sao không biết xấu hổ mà từ chối nữa chứ.

“Vậy Tử Thụ cung kính không bằng tuân mệnh! Tiểu Hỉ đại ca, ngươi chờ một chút. Chúng ta lập tức chuẩn bị ngay một ít quà đáp lễ nhờ ngươi mang về cho Mã chưởng quỹ nhé.” Tử Thụ vừa nhận quà từ Tiểu Hỉ, vừa nói.

Bởi vì đám người Tử Thụ không ngờ sẽ có người tặng quà lễ mùa đông cho họ nên họ cũng không chuẩn bị quà đáp lễ gì cả. Vì thế khiến Tử Thụ hơi lúng túng. Cuối cùng, Tử Thụ bèn lấy một nửa đồ dùng họ chuẩn bị cho đông chí trước trước đó, cộng thêm một hũ nhỏ củ cải cay Tử Vi làm để làm quà đáp lễ.

Nói đến củ cải này, thì đây là củ cải mà Trần thẩm cho họ, củ cải sau vườn của họ trồng khá muộn, cho nên chưa thể thu hoạch được. Bọn họ ăn không hết, Tử Vi bèn lấy làm củ cải cay. May thay tay nghề của Tử Vi rất tốt, làm món củ cải cay ăn ngon cực kỳ, khiến ngay cả người không hề thích ăn củ cải như Tử La cũng có thể ăn chung với cơm.

Đương nhiên là do Tử La bỏ thêm một ít củ cải từ không gian vào. Hết cách rồi, củ cải ở không gian càng ngày càng nhiều, Tử La đang nghĩ nên xử lý chúng nó như thế nào đây. May mà không gian Tử La rất lớn, hơn nữa nàng còn phát hiện, đồ vật của nàng càng nhiều, không gian ở đây cũng dần dần lớn lên. Nếu không, dựa theo tốc độ tăng trưởng của thực vật, chắc Tử La đã lo lắng đến chết từ lâu rồi.

“Gia đình ta không có đồ gì quý giá, đây là một số thứ gia đình ta dùng cho dịp lễ, phiền Tiểu Hỉ đại ca mang về đưa cho Mã chưởng quỹ, chỉ là chút lòng thành nhỏ, hy vọng Mã chưởng quỹ không chê. Còn đây là một ít bánh bao chúng ta tự làm, tuy không có gì đặc biệt, nhưng rất ngon, Tiểu Hỉ đại ca không chê thì hãy giữ lại để ăn trên đường về nhé!” Tử Thụ nói.


“Đổng đại thiếu gia khách khí quá! Tiểu Hỉ nhất định sẽ đưa đến tận tay chưởng quỹ. Vậy tiểu nhân cáo từ trước.” Tiểu Hỉ thấyTử Thụ còn chuẩn bị đồ cho hắn, không khỏi có chút xúc động. Trong giọng nói cũng trở nên thật lòng hơn.

Tiểu Hỉ vừa đi không lâu thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa nhìn xem thử, hóa ra là Lưu Hoành và người giúp việc của Lưu Hương LầuLầu đánh xe ngựa đến. Tử La và Tiểu Lục thấy Lưu Hoành đến thì vội ra chào. Sau thời gian hợp tác vừa rồi, bây giờ, họ đã coi như quen biết Lưu chưởng quỹ và Lưu Hoành. Lưu Hoành thấy Tử La và Tiểu Lục ngọt ngào gọi hắn là Lưu đại ca thì không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Trong khoảng thời gian này, khi đưa thỏ đến Lưu Hương Lầu, có hai lần Tử Thụ dẫn theo Tử La vàTiểu Lục đi cùng, vừa hay cả hai lần đó Lưu Hoành đều ở quán. Bởi vì từ nhỏ trong nhà Lưu Hoành chỉ có một mình hắn, không có đại huynh đại tỷ cũng không có đệ đệ muội muội. Cho nên hắn luôn hy vọng mình có huynh đệ tỷ muội. Hắn nhìn thấy Tử La vàTiểu Lục vô cùng đáng yêu, nên bất giác yêu thương họ như chính đệ đệ muội muội của mình.

Mỗi khi Tử La và Tiểu Lục đến, hắn đều đưa họ rất nhiều đồ chơi và đồ ăn ngon. Hơn nữa Lưu Hoành phát hiện hắn thực sự thích những đứa trẻ này. Vì lẽ đó, Lưu Hoành và họ trở nên vô cùng thân thiết.

“Lưu đại ca, mau ngồi đi!” Tử Thụ quan tâm nói.

“Được, nhưng mà phải lấy đồ trên xe ngựa trước đã.” Lưu Hoành vừa nói vừa giúp Tiểu Trúc mang quà lễ của hắn xuống xe.

Tử Thụ thấy Lưu Hoành mang rất nhiều thứ xuống, bèn nói: “Lưu đại ca, sao lại mang nhiều đồ như vậy, huynh có thể tới là chúng ta đã vui lắm rồi.”

“Những thứ này là quà đông chí mà cha huynh chuẩn bị cho mọi người đó. Cha huynh nói, nếu không có các đệ giúp chúng ta nghĩ công thức nấu ăn cho Lưu Hương Lầu, thì có lẽ Lưu Hương Lầu đã sớm đóng cửa rồi. Do đó, những món quà lễ này chỉ là chút lòng thành của chúng ta thôi. Nếu như các đệ không nhận, mọi người sẽ thấy áy náy lắm đấy.” Lưu Hoành chân thành nói.

“Đại ca, chúng ta mời họ vào nhà đã rồi nói chuyện.” Tử La lên tiếng nhắc nhở.

“Nhìn kìa, đệ hồ đồ rồi, ấy thế mà lại quên mời hai người vào nhà. Nhanh mau vào đi!” Tử Thụ vỗ đầu một cái.


Ở trong phòng, Tử Vi vàTử Đào nghe thấy bên ngoài có người tới, bèn buông kim trong tay xuống rồi đi ra ngoài.

Lưu Hoành mới từ cửa đi vào thì thấy Tử Vi đẩy rèm cửa từ phòng đi ra. Lúc này vừa hay có một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay làn tóc mái của Tử Vi, lộ ra đôi mắt to tròn long lanh. Lưu Hoành nhìn cảnh này đến mức sững người. Cũng may mà hắn phản ứng nhanh.

“Chào Tử Vi muội muội.” Tiếp theo Lưu Hoành thấy Tử Đào cũng vừa lúc bước ra, bèn nói: “ChàoTử Đào muội muội.”

“Lưu đại ca, huynh đã đến rồi, vào nhà đi!” Đối với thiếu niên tao nhã lễ độ này, Tử Đào rất có cảm tình, đặc biệt Lưu Hoành đối xử với các nàng rất tốt, cho nên nàng vô cùng cảm kích.

“Lưu đại ca, ở lại ăn cơm với bọn ta rồi đi! Đại tỷ đã nấu cơm xong rồi.” Vào nhà, vừa ngồi xuống Tử Thụ đã mở mời.

Lưu Hoành vốn định đưa quà xong là đi liền, nhưng nghe thấy Tử Thụ giữ lại thì không khỏi có chút do dự. Không biết tại sao hắn thật sự chờ mong bữa trưa mà Tử Vi làm.

Hắn còn chưa kịp trả lời thì Tử Hiên đã xách một thùng cá từ cửa sau bước vào.

“Lưu đại ca đến rồi à, vừa khéo hôm nay đệ bắt được rất nhiều cá to. Buổi trưa để đệ nói đại tỷ nấu cá cho huynh ăn.” Tử Hiên thấy Lưu Hoành tới nhà thì càng thêm vui vẻ.

“Thật sao, nhị ca, cá ở đâu?” Tử Đào, Tử La và Tiểu Lục đang ở trong bếp phụ nhặt rau, nghe vậy cũng chạy ra tò mò hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui