Sau đó ba người Tử Hiên cùng Tử Thụ, Tiểu Lục kể lại chuyện hôm nay cho Tử La nghe.
Khi Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục bọn họ theo Chu Viễn đến viện của Chu Trần thị thì nàng ta đã sai người khóa chặt cửa lớn, mặc cho Chu Viễn gọi thế nào cũng không đi ra.
Chu Trần thị làm vậy rõ ràng là2có tật giật mình, Chu Viễn tức giận liền sai người đi phá cửa. Chu Trần thị bên trong thấy Chu Viễn sai người đi phá cửa không phải là nói đùa, nếu cứ không mở cửa thì chắc chắn cửa nhà sẽ bị phá nát, lại càng thêm hoảng sợ. Mắt thấy Chu Viễn sắp phá cửa mất rồi, như vậy không bằng tự8mở cửa ra. Chu Trần thị vừa nghĩ cách ứng phó với mấy người Chu Viễn, vừa không thể không sai người mở cửa viện. Cửa vừa mở liền thấy Chu Trần thị đứng trước của viện, vừa nhìn liền thấy dáng vẻ đuối lý, nhưng vẫn gắng gượng kiêu căng đứng ở đó, tiếp theo cho mấy người Chu Viễn một đòn: “Tam đệ,6ngươi to gan thật đấy, ban ngày ban mặt lại dám dẫn người xông vào viện của tẩu tử, ngươi không sợ bị người ta cười nhạo hả?” Chu Trần thị muốn tiên phát chế nhân, không đợi Chu Viễn hỏi tội chuyện nàng ta đối với Tử Đào mà đã gán cho Chu Viễn tội danh xông vào viện của tẩu tử, nói giống3như Chu Viễn vừa làm chuyện rất sai trái vậy.
Chu Viễn thấy Chu Trần thị rõ ràng đang chột dạ như thế mà mở miệng đã muốn áp chế người khác, không khỏi cười lạnh: “Hừ, nếu không phải nhị tẩu làm chuyện đuổi lý xong lại muốn làm rùa đen rút đầu, để ta gọi thế nào cũng không chịu ra, thì làm sao5ta phải sai người phá cửa lớn nhà Nhị tẩu chứ! Có điều hôm nay dù Nhị tẩu trốn đến chân trời thì ta cũng nhất định phải tính toán rõ ràng với Nhị tẩu. Được rồi, ta cũng không muốn phí lời với Nhị tẩu, Nhị tẩu nói xem hôm nay đã làm những chuyện tốt gì đi. Tại sao ta đi điền trang thu địa tô một chuyến thôi mà Tử Đào đã xảy ra chuyện rồi?”
Chu Viễn không thèm để ý đến lời nói già mồm của Chu Trần thị, cũng không bị trúng chiêu của nàng ta, trực tiếp ép hỏi Chu Trần thị.
“Tam đệ, đệ hỏi câu này đúng là buồn cười! Ta làm sao biết Tam đệ muội thể nào chứ, hơn nữa nó xảy ra chuyện thì liên quan gì tới ta đâu. Hôm nay ta còn không truy cứu nó tội bất kính với tẩu tử đẩy, nó lại còn dám cáo trạng. Giờ người dẫn theo nhiều người như vậy, là muốn lấy nhiều bắt nạt ít phải không? Hừ, các ngươi tới đây, cứ việc lại đây đánh ta, ta đứng ở đây đấy, không sợ các ngươi!” Thấy Chu Viễn không để ý đến câu dẫn người xông vào viện của tẩu tử, cũng không bị nàng ta dọa dẫm, lại còn ép hỏi chuyện Tử Đào, Chu Trần thị càng hoàng. Có điều Chu Trần thị vẫn có chút quỷ kế, một lát đã nghĩ ra cách khác, bèn cố tình bày ra dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi, nói những lời vênh váo để chọc giận dám người Chu Viên, tốt nhất là khiến cho Chu Viên bọn họ phải ra tay với mình.
Có điều mặc dù Chu Trần thị nói chuyện hung hăng, nhưng trong lòng đã vô cùng hoảng sợ. Bởi vì chuyện này nếu để Chu Viễn truy cứu tới cùng thì nàng ta sẽ rước lấy đại họa. Nhất là nếu để cho vợ chồng lão Chu trở về biết được, cả chồng của nàng ta biết nữa thì nàng ta sẽ chịu không nổi trách nhiệm này. Thế nên Chu Trần thị tuyệt đối không thể để Chu Viễn bám lấy chuyện này mãi được.
Nhưng xem dáng vẻ của Chu Viễn bây giờ, thì muốn hắn không truy cứu là điều không thể.
Thế là trong lúc sốt ruột Chu Trần thị đã nghĩ ra được một kế, liền nói những lời chọc giận đám người Chu Viễn, để bọn Chu Viễn ra tay với nàng ta trước. Chỉ cần đám người Chu Viễn ra tay thì cho dù sau này mọi người biết chuyện này là do nàng ta sai trước, nhưng Chu Viễn đã ra tay đánh nàng ta, như vậy Chu Viễn cũng bị mất mặt với mọi người.
Chuyện đánh chị dâu như vậy, đến lúc đó Chu Viễn cũng không còn mặt mũi truy cứu buộc tội nàng ta nữa. Vả lại cho dù nếu khi đó Chu Viễn vẫn không muốn buông tha thì Chu Viễn đã đánh nàng ta rồi, lúc đó lại muốn chỉ trích nàng ta trước mặt mọi người thì cũng không đủ trọng lượng nữa. Thế nên Chu Trần thị mới cố tình chọc giận Chu Viễn.
Hơn nữa Chu Trần thị ghen ghét dáng vẻ kiêu ngạo của Tử Đào khi có huynh đệ nhà mẹ đẻ dựa dẫm, không để nàng ta vào mắt. Thế nên Chu Trần thị nghĩ nếu có thể khiến Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục ra tay thì càng tốt, như vậy bọn họ sẽ mang danh lấy nhiều đánh ít, ỷ mạnh hiếp yếu. Đến lúc đó cho dù đám Tử Thụ có danh tiếng ở Cổ Thủy trấn thì cũng bị hủy sạch mà thôi.
Có điều Chu Trần thị nghĩ thì rất hay, nhưng trên thế giới này không phải chỉ có mình nàng ta thông minh, Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục, còn có Lưu Hoành, Lưu chưởng quỹ vừa nghe đã biết Chu Trần thị bày kể, muốn kéo bọn họ xuống nước. Tiểu xảo ấy mặc dù cũng không tệ lắm, nhưng đã quá coi thường bọn họ rồi. Mà Chu Viễn mặc dù đang tức giận nhưng cũng không phải kẻ ngốc, mặc dù phản ứng chậm hơn nhưng vẫn biết mục đích của Chu Trần thị, Chu Viễn thấy vậy cũng lấy lại bình tĩnh. “Nhị tẩu, đừng tưởng tẩu ra vẻ lưu manh là có thể cho qua chuyện này. Ta nói nghiêm túc cho tẩu nghe, chuyện hôm nay nếu tẩu không cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng, giải thích tại sao tẩu lại đẩy ngã Tử Đào thì cũng đừng mong thoát tội. Hơn nữa chúng ta tới đây là để nói lý với Nhị tẩu, Nhị tẩu không cần phải lo chúng ta sẽ ra tay với tẩu. Thế nên chuyện hôm nay Nhị tẩu nên nói rõ ràng với mọi người đi, đến lúc đó tẩu có làm sai hay không là biết.”
Nghe xong lời khiêu khích của Chu Trần thị, Tử Hiên ban đầu còn lo Chu Viễn sẽ mắc câu, nhưng bây giờ nghe Chu Viễn nói vậy, cậu không khỏi giật giật khóe miệng, sau đó hoàn toàn yên tâm, tiếp tục cùng đám người Tử Thụ, Tử Hiện, Tiểu Lục, còn có Lưu chưởng quỹ, Lưu Hoành ở bên yên lặng xem trò vui.
Thấy Chu Viễn cùng đám Tử Thụ không mắc bẫy, Chu Trần thị không bình tĩnh được nữa. Đây là biện pháp duy nhất nàng ta nghĩ ra được, bây giờ Chu Viễn bọn họ không mắc bẫy, vậy chẳng phải nàng ta sẽ gặp chuyện không hay rồi ư? Nhất thời Chu Trần thị cảm thấy hối hận, tại sao nàng ta lại ra tay với Tử Đào cơ chứ, giờ nàng ta rơi vào khốn cảnh như vậy, cưỡi hổ khó xuống. Có điều nếu như thời gian quay lại thì nàng ta có làm vậy không, đáp án là có, nhưng nàng ta cảm thấy nên ra tay thâm độc hơn một chút, bí mật hơn một chút.
Còn tại sao nàng ta lại muốn làm như vậy, là vì nàng ta cảm thấy Chu gia có Tử Đào thì sẽ không có nàng ta, có nàng ta thì sẽ không có Tử Đào! Nàng ta không chịu nổi Tử Đào xuất thân quê mùa lại giỏi giang xuất sắc hơn nàng ta, không chỉ hạ thấp nàng ta xuống, mà lại còn khiến vợ chồng lão Chu yêu quý. Đặc biệt là sau khi Tử Đào mang thai thì toàn bộ Chu gia như muốn nâng Tử Đào lên cung phụng vậy. Còn Chu Trần thị thì sao? Từ khi Tử Đào vào cửa thì địa vị của nàng ta trong nhà ngày càng thấp, thế nên nàng ta sao không căm thù Tử Đào được chứ! Quan trọng nhất là có lần Chu Trần thị vô tình nghe trộm được lão Chu nói chuyện với Chu Hà thị, ý xấu trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Nàng ta vẫn còn nhớ lời nói của lão Chu và Chu Hà thị, khi đó bọn họ đang nói chuyện chia tài sản của Chu gia. Lão Chu và Chu Hà thị muốn chia một nửa tài sản cho đại phòng, một nửa còn lại chia đều cho nhị phòng và tạm phòng*! Sau đó là chuyện kinh doanh riêng của các phòng thì tự quản. * Đại phòng: nhà con cả; Nhị phòng: nhà con thứ hai; Tam phòng: nhà con thứ ba.
Đừng thấy chuyện chia tài sản ở riêng như vậy là bình thường, Chu Trần thị lại cảm thấy như thể rất không công bằng.
Tại sao đại phòng có thể hưởng một nửa gia sản, còn nhị phòng nàng ta phải chia đều với tam phòng? Đáng ra nhị phòng phải được nhiều tài sản hơn tam phòng chứ! Còn nữa, cái gì mà chuyện kinh doanh riêng các phòng tự quản chứ, đây chẳng phải là chèn ép nhị phòng nàng ta không có kinh doanh riêng sao?
Nếu như vậy mà ở riêng thì chẳng phải nhị phòng của nàng ta sẽ đáng thương nhất, nghèo nhất hay sao?
Phải biết là đại phòng có nhiều tài sản, có thể kế thừa việc kinh doanh, còn Chu Viễn có xưởng gia cụ, lò rượu, tiệm tạp hóa cùng rất nhiều mối làm ăn khác, nếu gặp lại thì còn nhiều hơn đại phòng nữa.
Còn nhị phòng nàng ta thì sao? Nói về gia sản thừa kế, không có, chỉ được chia đều với Chu Viễn.
Nói về kinh doanh riêng, bọn họ cũng không có!
Như thể mà ở riêng thì nhị phòng nhất định sẽ nghèo túng nhất.
Thế nên sau khi nghe được lão Chu nói chuyện thì Chu Trần thị càng ngày càng bất mãn. Đại phòng hơn bọn họ thì còn nghe được, nhưng Chu Viễn cùng Tử Đào cũng vượt qua bọn họ, lại còn bỏ một khoảng rất xa nữa thì nàng ta không thể chấp nhận được! Đều là con, tại sao lại phân chia bất công như thế chứ?
Chu Trần thị càng nghĩ càng bất bình. Thế là Chu Trần thị trong lòng khó chịu, về nhà mẹ đẻ lại nghe mẹ nàng ta nói mấy câu, nàng ta càng cảm thấy Chu gia này có Tử Đào thì không có nàng ta, có nàng ta thì sẽ không có Tử Đào! “Chu Đông thì bây giờ ở Chu gia được cưng chiều như vậy, hơn nữa nhà mẹ đẻ của nó còn có quyền thế, nếu thai nhi này lại là con trai, lão Tam lại được nhà bên đó cưng như vậy, thêm thế lực nhà mẹ đẻ của nó, đến khi đó con và con rể ngay cả chia đều tài sản cũng không được.” Chu Trần thị sau khi từ nhà mẹ đẻ về, mỗi khi nghĩ đến câu nói này của mẹ nàng ta, lại thấy người nhà họ Chu cẩn thận trông mong đứa bé trong bụng Tử Đào như vậy, nàng ta liền có ý nghĩ nếu đứa bé kia không còn nữa thì sẽ thế nào.
Ý nghĩ đáng sợ đó càng ngày càng mãnh liệt trong đầu Chu Trần thị, cuối cùng hôm nay không nhịn được đã biến thành hành động. Thế nên hôm nay đầu tiên nàng ta sai nha hoàn gọi Tử Đào đến viện của mình, định bụng đến địa bàn của nàng ta rồi bảo nha hoàn tâm phúc đẩy Tử Đào ngã xuống ao sen, sau đó nói do Tử Đào không cẩn thận ngã xuống nước là được. Thế nhưng nàng ta không ngờ Tử Đào không đến, lại càng thêm tức giận Tử Đào coi thường mình.
Trong cơn nóng giận, Chu Trần thị cũng mất lý trí chạy vào viện của Chu Trần thị, trong lúc xung đột đẩy Tử Đào ngã. Mặc dù Chu Trần thị muốn làm cho Tử Đào sẩy thai, nhưng nàng ta cũng không muốn tự mình ra tay như thế. Vậy nên ra tay đẩy ngã Tử Đào xong Chu Trần thị cũng hoảng loạn, sau đó lại thấy người của Tử Đào muốn đi mời đại phu, lại càng thêm luống cuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...