Từ lời của bà có thể biết, sở dĩ bà không để cho Mạc Thao làm bậy chẳng qua là sợ hỏng danh tiếng của hắn mà thôi.
Nếu là như vậy, dù bà có đoạt lại tước vị Trấn Bắc hầu thì đứa cháu trai này cũng chẳng thể phục chủng.
Phải biết nếu có tiếng xấu, đặc biệt là có tin chèn ép dân chúng thì không thể nào làm2cho hai mươi vạn Mạc gia quân thật lòng phục tùng được.
Mạc Thao vừa nghe Mạc Ngô thị nói vậy thì không khỏi cảm thấy phiền chán, tổ mẫu của hắn thật là, chỉ cần hắn trở thành Trấn Bắc hầu, hắn không tin quân Mạc gia còn dám không thức thời phục tùng, nếu có người dám không phục hắn chỉ cần đến một người giết một người, không8tin còn có kẻ dám lỗ mãng.
Nhưng mà dù trong lòng không vui khi bị dạy dỗ, ngoài mặt hắn cũng không dám bày tỏ bất mãn, bởi vì bạc trong phủ đều trong tay Mạc Ngô thị, người cũng nghe theo lời Mạc Ngô thị “Ôi, bà nội, con biết lỗi rồi, người cũng đừng giáo huấn con nữa, lần sau con không dám nữa, bà tha cho con6lần này đi!” Mạc Ngô thị nghe vậy, lại nhìn dáng vẻ không tán đồng của Mạc Thao liền biết hắn lại coi lời bà là gió thoảng bên tai. Có một đứa cháu trai như vậy khiến cho Mạc Ngô thị cảm thấy có lực mà chẳng có chỗ dùng, chẳng có cách nào quản hắn. “Đây là con nói đấy nhé, nếu còn xảy ra chuyện như vậy3cẩn thận bà nội trói chân con!” trong lời nói của Mạc Ngô thị có mấy phần vô lực cùng cưng chiều.
Có thể Mạc Thao chỉ nghe được ý trách cứ và uy hiếp trong lời của Mạc Ngô thị vì vậy quay sang chỗ bà không thấy bĩu môi, mắng trong lòng: Lão bà tử chết tiệt, một bó tuổi rồi còn nắm quyền trong phủ không thả, vướng5tay vướng chân, hắn làm gì cũng ở bên cạnh quơ tay múa chân, coi hắn y như đứa trẻ con. Chờ hắn nắm quyền trong phủ hắn nhất định cho bà ta đẹp mặt.
Không thể không nói, Mạc Thao này không chỉ ngu ngốc mà còn một lòng ôm hận ý, không biết phải trái nữa.
Mặc dù cả đời Mạc Ngô thị làm qua vô số chuyện xấu, nhưng đối với hai cha con Mạc Vũ Duệ và Mạc Thao là thật lòng. Nhưng mà, chắc bà vạn phần không hề nghĩ tới đứa cháu trai Mạc Thao này lại nghĩ mình như vậy đâu! Mạc Thao là kẻ ngu xuẩn, nhưng cũng còn chưa ngu tới mức trực tiếp đối nghịch với Mạc Ngô thị, bởi hắn hiểu rõ, tất cả mọi thứ ở Trấn Bắc hầu phủ đều nằm trong tay Mạc Ngô thị, không có bà ủng hộ thì hắn chả làm được gì.
“Bà nội nói đúng, nếu con còn như vậy thì không cần bà nói con cũng cũng tự đến xin tội.” Mạc Thao nén giận, cười hì hì nói.
“Được, nhớ lời nói hôm nay của con! Nếu tái phạm bà nội không tha cho con đâu!” Mạc Ngô thị thấy Mạc Thao biết nghe lời như vậy, dù chưa hẳn là rất tin tưởng nhưng cũng không nỡ nói gì thêm, chỉ có thể nhấn mạnh lần nữa.
Mạc Ngô thị nghĩ trong lòng, nếu thật sự Mạc Thao không thể thay đổi tác phong làm bậy, quá lắm là bà phải người giúp hắn thu dọn tàn cuộc là được. Chỉ cần Mạc Thao không gây đại hoạ đến mức bọn họ không thu dọn được là được rồi, tùy hẳn đi!
“Đương nhiên! Đương nhiên!” Mạc Thao nghe vậy vội vàng nói.
Nhóm Tử La sau khi về đến Bạch Nhạc phủ lại đến phủ thành tìm Tử Hiên. Bởi vì chuyện của Mạc Thao, các nàng trở về sớm vài ngày so với kế hoạch, lúc này Tử Hiên hẳn còn chưa làm xong chuyện ở phủ thành, chưa trở về Cổ Thuỷ trấn. Vì vậy, Tử La các nàng quyết định trước tiên đến phủ thành, sau đó lại cùng Tử Hiên trở về Cổ Thuỷ trấn.
Mà lúc Tử La các nàng đến phủ thành, Tử Hiên quả nhiên vẫn ở đó. Hắn còn phải bận rộn thêm mấy ngày mới có thể trở về Cổ Thuỷ trần.
Tử Hiên thấy Tử La các nàng trở về trước thời hạn thì không khỏi giật mình. Vốn sau khi nghe người của Thân Diệc Phàm báo lại mấy người Tử La gặp phải giặc cướp, trong lòng hắn vô cùng lo lắng, nếu không phải Thần Diệc Phàm lần nữa phải người đến bảo đảm các nàng bình yên vô sự thì hắn nhất định sẽ bỏ việc ở đây để đến chỗ các nàng. Bây giờ thấy các nàng trở lại trước kế hoạch, không khỏi ân cần hỏi nguyên nhân.
Tử La cũng chẳng giấu giếm gì, đem mọi chuyện nàng gặp Mạc Thao ở phủ thành kể cho Tử Hiên nghe. Tử Hiên nghe xong chuyện các nàng gặp phải Mạc Thao không khỏi nghĩ đến mà sợ.
Hắn không ngờ Tử La và Thân Diệc Phàm đi phủ thành Mạc Phủ lần này không những gặp giặc cướp lại còn gặp Mạc Thao gan to bằng trời này nữa. Sớm biết như vậy hắn tuyệt đối sẽ không cho Tử La và Thân Diệc Phàm đơn độc đi phủ thành, có muốn thì cũng là hắn đi theo mới được.
“Tử Hiên, ngươi không cần lo lắng, theo như thủ hạ của ta báo lại thì Mạc Thao không phải người đuổi theo chúng ta. Chúng ta đi nhanh như vậy, hẳn là hắn cũng không biết thân phận của chúng ta. Cho nên ta nghĩ gần đây chúng ta ít đi phủ thành Mạc Phủ hẳn sẽ không sao. Để đảm bảo việc Mạc Thao không biết thân phận của chúng ta, ta sẽ phái người tiếp tục theo dõi động tĩnh bên kia, có gì không ổn thì bọn họ sẽ lập tức báo lại cho chúng ta, nên người không cần lo lắng chuyện này. Lần này cũng nên trách ta, nếu không phải ta muốn A La cùng ta đi phủ thành thì cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy, cho nên thật xin lỗi!” Thấy Tử Hiên lo lắng, Thân Diệc Phàm sợ Tử Hiên lưu lại ấn tượng xấu liền nói.
Tử Hiên nghe Thân Diệc Phàm nói vậy cũng yên lòng. Nghĩ đến Mạc Thao cũng không biết thân phận của Tử La, hẳn là sẽ không đuổi đến tận đây đi!
Bây giờ nghe Thân Diệc Phàm tự trách, hắn cũng không thể không biết ngại trách cứ Thân Diệc Phàm. Lần này gặp chuyện chẳng phải là điều mà Thân Diệc Phàm có thể dự liệu, hơn nữa Thận Diệc Phàm còn vì Tử La mà không tiếc buông bỏ tửu lâu ở phủ thành Mạc Phủ, cho nên hắn lại càng không thể trách móc. “Thân Đại ca, gặp phải mấy chuyện này cũng là do chúng ta vận khí không tốt, huynh cũng không ngờ rằng sẽ phát sinh những chuyện này, cho nên huynh không cần tự trách!” Tử Hiên nói. Nghe Tử Hiên nói vậy, Tử La cũng phụ hoạ: “Đúng đó, Thần Đại ca, đi phủ thành Mạc Phủ lần này là A La tự nguyện đi với huynh, không ai biết được sẽ phát sinh chuyện gì, sao ta có thể trách huynh!”
Thân Diệc Phàm thấy Tử La cũng nói vậy mới yên lòng: “Tử Hiển, A La, hai người không trách ta thì tốt rồi! Mọi người yên tâm, ta nhất định sẽ tiếp tục chú ý chuyện bên phủ thành Mạc Phủ, nhất định sẽ không để A La gặp chuyện.” Tử Hiên nghe Thân Diệc Phàm nói vậy thì ấn tượng dành cho Thân Diệc Phàm lại càng tốt hơn một phần, cảm thấy Thân Diệc Phàm là một người rất có trách nhiệm.
Vì vậy, Tử Hiên càng ôn hoà hơn với Thận Diệc Phàm: “Như vậy làm phiền Thân Đại ca tiếp tục lưu ý động tĩnh bên kia của Mạc Thao.”
Sau khi Tử La ở Bạch Nhạc Phủ được ba ngày thì Thân Diệc Phàm nhận được tin tức từ người hắn phải đi thăm dò bên phủ thành Mạc Phủ.
Theo như báo cáo thì hai ngày nay Mạc Thao có chuyện lớn. Hai ngày trước, chính là ngày thứ hai sau khi Tử La các nàng trở về Bạch Nhạc phủ, Mạc Thao bị tri phủ mang đi thẩm vấn. Nguyên nhân là do có mấy nhà tố cáo Mạc Thao, những người này đều là những gia đình bị Mạc Thao đoạt mất con gái, bây giờ cùng nhau hợp lại tố cáo. Có những người này mở đầu, tiếp đó người đến nha môn tố cáo Mạc Thao ngày càng đông, không chỉ mấy nhà bị Mạc Thao đoạt mất nữ nhi, ngay cả đến ông chủ tửu lâu, tiệm bạc thậm chí ông chủ kỹ viện cũng rối rít đi tố cáo Mạc Thao, nguyên nhân là Mạc Thao nợ tiền bọn họ rất nhiều mà không trả.
Nhất thời, cả thành đều cáo trạng những chuyện xấu xa mà Mạc Thao gây ra.
Vì vậy, tri phủ Mạc phủ cũng không thể coi thường vụ việc này, bây giờ Mạc Thao đã bị nhốt vào đại lao.
“Lần này Mạc Thao gặp chuyện, hắn đã phiền toái quấn thân, tự lo cho mình còn không xong, hẳn là chẳng còn tinh lực đầu mà tra chuyện của chúng ta!” Thân Diệc Phàm nhận được tin liền nói cho huynh muội Tử La.
“Ừm! Thân Đại ca, huynh cảm thấy lần này Mạc Thao sẽ bị xử tội sao?” Tử Hiên hỏi.
“Chuyện này tạm thời còn chưa nói được! Nhưng mà bây giờ Mạc Thao đã dấy lên căm phẫn trong lòng dân chúng ở Mạc phủ, dù cho thân phận hắn đặc biệt thì quan phủ không xử hắn một tội thì khó mà ngăn cản dư luận. Nghe nói tri phủ bên kia đã phải người đưa tin cho Trần Bắc Hầu ở biên thành rồi, đến lúc đó phải xem Trần Bắc Hầu gia nói thế nào nữa. Nhưng mà ta hỏi thăm được Trần Bắc hầu gia là một người thấu tình đạt lý, hẳn là sẽ không bao che cho Mạc Thao!”
“Ta cũng cảm thấy Hầu gia hẳn sẽ không bao che cho tên tiểu nhân Mạc Thao này. Trần Bắc Hầu gia canh giữ biên thành, là đại nhân vật trung can nghĩa đảm, anh hùng đỉnh thiên lập địa, nhất định sẽ không cấu kết làm bậy với tên tiểu nhân này đâu!”
Tử Hiên nghe vậy cũng tán thành, phải nói lần đó Trần Bắc Hầu Mạc Vân Thiên đại thắng Hung Nô đi qua huyện Thanh Dương, sau khi nhìn thấy phong tư của Mạc Vân Thiên, lại còn nghe mọi người kể chuyện về hắn, từ đó về sau hắn đã trở thành đại anh hùng trong lòng Tử Hiên.
“Tử Hiên nói có lý, hơn nữa ta còn hỏi thăm được, Mạc Thao này là một chi thứ không cùng với Trần Bắc Hầu, nghe nói cha của Mạc Thao, cũng chính là Đại lão gia bây giờ, năm đó thiểu chút nữa đã đoạt đi tước vị của cha Trấn Bắc Hầu.”
“Chuyện tranh đoạt trong cao môn đại hộ không phải dân thường như chúng ta có thể nhìn thấu, nhưng không khó để khẳng định rằng Trần Bắc Hầu gia bất hòa với chi nhà Mạc Thao. Hơn nữa, chi nhà Mạc Thao chỉ là hào nhoáng bên ngoài thôi, bọn họ hẳn là chẳng có quyền gì lớn. Cho nên chúng ta cũng không cần quá kiêng kỵ bọn họ. Huống hồ, Mạc Thao cũng không biết thân phận của chúng ta, lần này chúng ta hoàn toàn an toàn rồi!” Thân Diệc Phàm tiếp tục phân tích.
Tử La các nàng nghe Thân Diệc Phàm nói cũng có lý, liền gật đầu. “Ta vẫn sẽ cho người theo dõi tin tức của Mạc Thao, có chuyện gì sẽ lập tức báo cho mọi người.” Thân Diệc Phàm nói.
Buổi tối, sau khi Tử La thay quần áo ngủ xong, không nhịn được hỏi Xuân Hoa và Hạ Hà, “Xuân Hoa tỷ, Hạ Hà tỷ, các tỷ nói xem lần này Mạc Thao bị người tố cáo là trùng hợp sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...