Thân Diệc Phàm khen Tử La xong lại nhìn về phía Tiểu Đoàn Đoàn đáng yêu, nếu không nói thì không nhận ra, đứa bé này có mấy phần cơ trí như Tử La khi còn bé. Thế là Thân Diệc Phàm yêu ai yêu cả đường đi, càng thêm thân thiết với bé.
“Nghĩ đến đây là lần đầu tiên Thần thúc thúc gặp Tiểu Đoàn Đoàn nhỉ, thúc chưa kịp chuẩn bị2quà cho Tiểu Đoàn Đoàn, bây giờ thúc mua quà ở đây tặng cho cháu được không? Tiểu Đoàn Đoàn thích cái gì?” Thân Diệc Phàm cười nói với tiểu Đoàn Đoàn.
Tiểu Đoàn Đoàn nghe vậy ánh mắt xoay một vòng, nghiêm túc suy nghĩ một hồi vẫn chưa nghĩ ra muốn thứ gì, liền nhìn sang Tử Vi và Lưu Hoành.
Mọi người đều bị dáng vẻ này của tiểu Đoàn Đoàn làm8cho bật cười. “Phàm ca nhi nói đúng, lần đầu tiên gặp Tiểu Đoàn Đoàn đúng là nên tặng một phần quà gặp mặt!” Thân Tam phu nhân cũng cười tán thành lời của Thân Diệc Phàm.
“Thân bá mẫu, Thân đại ca, mọi người quá khách khí rồi, Tiểu Đoàn Đoàn chỉ là một đứa trẻ...” Tử Vi còn chưa nói xong Thân tam phu nhân liền cắt lời, cố tình làm ra6vẻ tức giận, nói: “Chao ôi! Hiếm có đứa trẻ nào gọi ta một tiếng Thân nãi nãi, ta rất vui đó! Ta rất muốn tặng quà cho Tiểu Đoàn Đoàn, các cháu không được xen vào!”
Thân tam phu nhân nói xong khoát tay với mọi người, tỏ ý mọi người đừng nói, để cho tiểu nhị đến giới thiệu một số món quà tặng trẻ con.
Cuối cùng Thân Tam phu nhân vui3vẻ cùng Thân Uyển Nhi, thậm chí là Thân Diệc Phàm cũng đi tới, ba người chọn cho Tiểu Đoàn Đoàn một vòng cổ vàng tinh xảo, còn tặng cho đệ đệ Tiểu Viên Viên ở nhà một miếng ngọc bội từ ngọc hoà điền.
Nghe nhân viên báo giá hai món hàng, Tử Đào các nàng đều rối rít từ chối vì món quà quý giá quá. Hai món này cộng lại cũng5hết một ngàn năm trăm lượng bạc, Tử Đào, Tử Vi, Lưu Hoành bọn họ làm sao có thể tuỳ tiện nhận quà gặp mặt hơn ngàn lượng bạc được chứ!
“Gói lại cho ta!” mặc kệ Tử Đào, Tử Vi các nàng từ chối. Thân Tam phu nhân nói với nhân viên, sau đó quay sang nói với Tử Đào các nàng: “Đây là quà tặng cho Tiểu Đoàn Đoàn, Tiểu Viên Viên chứ đâu có tặng cho các cháu, các cháu từ chối cái gì! Còn nữa, trưởng bối tặng quà thì không được từ chối, nếu các cháu không nhận ta sẽ giận đấy!” Đám người Tử Đào thấy người ta đã nói đến như vậy, lúc này đành thôi. Tô Sở Nguyệt thấy một màn này thì vô cùng giận dữ! Quà gặp mặt cho hai đứa trẻ mà đã hơn một ngàn lượng bạc, lại còn không phải là họ hàng thân thích của Thân Diệc Phàm nữa! Tô Sở Nguyệt cảm thấy mấy người Thân Diệc Phàm chưa từng đối xử với nàng ta tốt như vậy.
Tô Sở Nguyệt biết bình thường quan viên, phú hộ thương gia, bọn họ tặng quà gặp mặt cho trẻ con từ mười
mấy đến một trăm lượng bạc. Trừ phi giữa hai nhà có quan hệ thân thích, nếu không người hào phóng nhất cũng chỉ cho chừng một trăm lượng bạc. Bây giờ đám người Thân Diệc Phàm vung tay liền tặng cho hai đứa trẻ con hơn ngàn lượng bạc, bảo sao nàng ta không đổ kỵ chứ!
Dù trong lòng giận dữ nhưng nháy mắt Tô Sở Nguyệt đã khôi phục nụ cười dịu dàng: “Đúng đấy! Mọi người đừng từ chối nữa, không thì Tam mợ của ta sẽ giận đấy. Thật ra mọi người không cần để ý như vậy, Tam mợ ta là người vô cùng nhiệt tình, dù là người nào, đặc biệt là trẻ con thì Tam mợ cũng tặng quà gặp mặt quý giá, nên mọi người không cần câu nệ như vậy đâu.”
Lời của Tô Sở Nguyệt nghe hơi chói tai, nhưng nàng ta lại cười nói như vậy, mọi người chỉ cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không nói ra được ở đâu, chỉ tự cho là mình nghĩ nhiều.
Thân Tam phu nhân thì không như vậy, có thể nói là gừng càng già càng cay. Bà vẫn luôn cảnh giác với Tô Sở Nguyệt, bây giờ lại nghe lời này của nàng ta, Thân Tam phu nhân càng thêm khẳng định nàng ta không có ý tốt, ấn tượng với Tô Sở Nguyệt lại càng kém đi.
Lúc này chưởng quỹ đi từ trong ra, nhân viên phía sau bê một cái khay.
Đây không phải chưởng quỹ bọn họ gặp lần trước khi tới mua đồ trang sức, lão chưởng quỹ trước kia đã nghỉ rồi.
Chưởng quỹ này họ Quan, trước khi được điều đến Cổ Thuỷ trấn đã được Dung Phong dặn dò Tử La các nàng đến thì đều là thượng khách, nên chưởng quỹ mới đích thân đi lấy đồ.
Quan chưởng quỹ vừa đi ra vừa không ngừng xin lỗi Tử Đào các nàng: “Để Lưu thiếu gia, Lưu thiếu phu nhân, Đổng Nhị tiểu thư đợi lâu rồi!” Tô Sở Nguyệt thấy Quan chưởng quý khách khí với Tử Đào các nàng như vậy thì không khỏi nghi ngờ. Theo lý mà nói thì huynh muội Tử La cũng không phải đại hộ nhân gia, quá lắm là nhà giàu mới nổi mấy năm gần đây thôi, nghe nói thân phận ông chủ cửa hàng trang sức này vô cùng thần bí, thế lực rất lớn, lớn thế nào thì nàng ta cũng không rõ, nhưng còn mạnh hơn Thân gia nhiều. Chưởng quý khách khí với khách là chuyện dễ hiểu. Trước kia nàng ta cũng từng tới đây mua trang sức, chưởng quỹ đối với nàng ta cũng nhiệt tình nhưng cũng không kính nể như vậy. Không sai, Tô Sở Nguyệt khẳng định mình không có nhìn lầm, trong mắt chưởng quỹ là sự kính nể:
Nhất thời, Tô Sở Nguyệt lại càng nghi ngờ.
Chẳng lẽ bởi vì năm nay tiểu đệ của Đổng gia Đổng Tử Hãn trở thành án thủ trẻ tuổi nhất? Mọi người nhìn ra tương lai mấy huynh muội Đổng gia sẽ có thành tựu nên muốn cùng các nàng giao hảo ư?
Nhưng Tô Sở Nguyệt có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra nguyên nhân là Mạc Vân Thiên, người có thể coi là xưng vương xưng bá của Mạc Bắc tam phủ. Bởi vì chuyện này chẳng nằm trong thế giới của nàng ta, có thể nghĩ đến mới lạ đó!
Lúc này dù Tô Sở Nguyệt có thông minh đi nữa thì cũng chỉ cho là mọi người nhìn trúng ba tú tài tiền đồ vô lượng nhà Tử La, đặc biệt là thần đồng Tiểu Lục.
Tô Sơ Nguyệt nghĩ rồi lại thấy những người này thật ngu muội. Bây giờ có là thần đồng cũng chưa chắc tương lai có tiền đồ! Chuyện này đã có nhiều tiền lệ. Vì một kẻ tương lai còn chưa biết như thế nào mà giờ phải lấy lòng như vậy, trong lòng Tô Sở Nguyệt thầm khinh bỉ chủ nhân của tiệm trang sức này.
“Quan chưởng quỹ không cần vội, chúng ta mới đến một lúc thôi!” Lưu Hoành nghe Quan chưởng quỹ nói vậy thì khách khí trả lời.
Lúc này Quan chưởng quỹ ra tới nơi cũng nhìn thấy Thân Diệc Phàm bọn họ, có thể làm đến chưởng quỹ thì hắn cũng không phải hạng người tầm thường, sao có thể không biết nhà tân quý mới dọn tới Cổ Thuỷ trấn chứ. Thế là sau khi tiếp lời Lưu Hoành thì quay sang chào hỏi mấy người Thân Diệc Phàm.
Chào hỏi xong, Quan chưởng quỹ sau nhân viên đặt khay lên trên quầy. “Lưu thiếu gia, Lưu thiếu phu nhân, Đổng Nhị tiểu thư, mời các vị xem, đây chính là bộ diều và vòng tay mà mọi người đã đặt.” Quan chưởng quỹ vừa nói vừa cẩn thận cầm ra hai cái hộp để lên quầy cho Tử Đào các nàng kiểm tra.
Tử Đào thấy vậy liền mở ra xem.
Tô Sở Nguyệt nhìn thấy đồ trang sức trong hộp, không muốn thừa nhận cũng không được, nàng ta thật sự kinh ngạc vì bộ diều quá đẹp.
Chỉ thấy bộ diệu trong hộp, dù là vật liệu hay tay nghề đều làm người khác nhìn không dời mắt Bộ diều vàng này ngoài thiết kế đẹp ra còn khiến người khác kinh diễm là bởi phía trên có nạm kim cương. Mấy viên kim cương trong hộp lóe lên ánh sáng chói mắt không dứt.
Tô Sở Nguyệt biết nơi đầu tiên bán đồ trang sức kim cương là Trần Bảo Trai, món rẻ nhất cũng từ năm ngàn lượng bạc trở lên, mà trước mắt nàng ta dù không phải hàng từ Trân Bảo Trai nhưng kim cương phía trên còn to hơn nhiều, cho nên Tô Sở Nguyệt mới giật mình như vậy.
Sau khi giật mình thì chính là đố kỵ vô biên. Bộ điều này lại là do huynh muội Tử Đào đặt, chẳng phải chỉ là nhà giàu mới nổi thôi sao, các nàng làm sao lại có tiền như vậy, nhìn bộ diều này không có mười ngàn lượng bạc trở lên thì không mua nổi đâu!
Tô Sở Nguyệt nghĩ đến đây sắc mặt liền khó coi. Phải biết rằng đồ trang sức năm ngàn lượng ở Trân Bảo Trai, nàng ta phải tính toán hồi lâu mới có thể khiến cho bà ngoại Thân lão phu nhân mua cho nàng một món.
Vì có bộ điều đó mà nàng ta mới nổi bật nhất trong đám các tỷ muội ở nhà. Bình thường tiểu thư trong các gia đình, các phu nhân hàng tháng phân lệ cũng chỉ có mấy lượng bạc thôi. Ngay cả nhà có tiền như Thận gia thì các cô nương mỗi tháng cũng chỉ nhận được năm lượng.
Nói cách khác phân lệ ở nhà của nàng ta một năm qua, cộng thêm các trưởng bối ban thưởng còn không tới một trăm lượng bạc. Lúc nàng ta đến Thân phủ ở tạm, thân là nhà giàu nhất Bạch Nhạc Phủ, Thân lão phu nhân lại lại một người rất coi trọng mặt mũi, sẽ không để cho các nàng kém hơn tiểu thư, phu nhân nhà khác. Tiểu thư của Thân phủ, bao gồm cả nàng ta, một tháng phân lệ cũng chỉ mười lượng bạc mà thôi.
Cho nên lúc nàng ta thấy quà gặp mặt hơn ngàn lượng bạc, giờ là đồ trên vạn lượng, những thứ này huynh muội Tử La có thể có, nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Sở Nguyệt càng thêm u ám, thiếu chút nữa là không duy trì nổi nụ cười hoàn mỹ nữa.
Tô Sở Nguyệt nghĩ đến lần trước nàng ta mang bộ diệu kim cương, bộ dáng dương dương tự đắc, cảm thấy trên mặt đau rát!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...