Điền Viên Cẩm Tú

Trừ ba chủ tớ Thân Uyển Nhi ra, Tử La thậm chí còn cảm giác được Thư Mặc bên cạnh nhân Diệc Phàm cũng trông mong nhìn nàng. Nhất thời, dưới ánh mắt của mấy kẻ ham ăn, Tử La cảm giác áp lực vô cùng. Thân Diệc Phàm thấy mấy người này làm hắn mất mặt quá, sao hắn trước đây không nhận ra cạnh mình có nhiều người tham ăn như vậy chứ?” “Uyển Nhi! Món bánh đấy là A La muội muội nghĩ ra, là công thức2riêng của muội ấy, sao muội có thể hỏi thẳng thừng như vậy được chứ.” Thân Diệc Phàm bất đắc dĩ nói. “Ha ha... A La muội muội muội đừng giận nha, tỷ, tỷ nhất thời kích động nên hỏi vậy thôi.”

Thân Uyển Nhi nghe Đại ca nói vậy cũng phản ứng lại, vội nói xin lỗi Tử La.

“Thân đại ca, Uyển Nhi tỷ, mọi người không cần khẩn trương như vậy đâu, nếu Uyển Nhi tỷ muốn biết thì A La có thể nói cho tỷ, dù sao món8bánh gạo nếp này cũng không khó làm. Thân Diệc Phàm nghe thể cũng xúc động Tử La hào phóng với bọn họ như thế, nhưng hắn cảm thấy món bánh đặc biệt như vậy cho dù dễ làm như Tử La nói nhưng cũng phải có bí quyết riêng, hắn không thể thể Tử La tùy tiện tiết lộ như thế được. Thế là Thân Diệc Phàm lần nữa từ chối: “A La, thôi bỏ đi, công thức làm bánh không dễ tìm được. Món bánh gạo nếp này6cho dù dễ làm như muội nói thì nó cũng có bí quyết riêng nên mới đặc biệt như vậy. Nói thật, ta cảm thấy món bánh nếp này có giá trị không thấp hơn bánh kem, thậm chí còn đáng giá hơn nữa.” Thân Uyển Nhi nghe Thân Diệc Phàm nói vậy cũng tiếp lời: “Đúng vậy, món bánh gạo nếp này đúng là rất ngon, lại rất đặc biệt. Tỷ cảm thấy đây là món bánh ngon nhất tỷ được ăn suốt mười mấy năm qua ấy! Mặc3dù tỷ không hiểu chuyện kinh doanh nhưng cũng biết công thức nấu ăn quan trọng thể nào, ban nãy tỷ chỉ tò mò không biết bánh gạo nếp làm từ nguyên liệu gì mà ăn ngon vậy nên mới hỏi thôi.”

“Thần đại ca, Uyển Nhi tỷ, mọi người nói không sai, bánh gạo nếp này đúng là có một công đoạn rất quan trọng, nếu không có bước này thì cho dù người khác có thể làm theo gần giống, nhưng hương vị cũng không thể nào theo được.5Nếu Uyển Nhi tỷ tò mò bánh gạo nếp này làm từ nguyên liệu gì thì A La sẽ nói đại khái cho tỷ nghe, như thể vừa có thể giải đáp cho tỷ, mà cũng không để lộ bí quyết riêng của A La.” Tử La nói. Tử La nói không sai, bánh này rất dễ làm, cũng dễ bị người ta bắt chước. Nhưng có một bước quan trọng là phải thêm tinh bột, tinh bột này cũng là nguyên liệu quan trọng khiến bánh không bị ngán. Nhưng triều đại này không biết làm tinh bột, thế nên mấy người Thân Diệc Phàm mới kinh ngạc như thế.

“Thì ra là vậy, vậy A La nói một chút đi, tỷ cảm thấy bánh gạo nếp thì phải làm từ bột gạo nếp, nhưng tỷ ăn bánh gạo nếp bình thường thì dễ bị ngán, còn bánh gạo muội làm thì không. Còn nữa, nhân bánh bên trong có phải là hoa mai không, tỷ ăn ngửi thấy hương hoa mai.” Thân Uyển Nhi thấy không ảnh hưởng tới bí kíp làm ăn, liền không nhịn được hỏi.


“Tỷ nói đúng, bánh này đúng là được làm từ gạo nếp, có điều bên trong bỏ thêm một loạt nguyên liệu bí mật nên ăn không ngán. Mà nhân bánh đúng là có hoa mai, bọn muội lấy hoa mai rửa sạch rồi ngào với mật ong, sau đó bỏ vào nhân bánh, thế nên nhân bánh mới có hương hoa mai.

Tử La trả lời câu hỏi của Thần Uyển Nhi, sau đó nói sơ qua cách làm bánh gạo nếp. Đương nhiên bỏ thêm tinh bột gì thì Tử La không nói.

Tử La miêu tả cách làm bánh xong, không chỉ Uyển Nhi, Tiểu Ngọc, Tiểu Như, Thư Mặc, còn có Thân Diệc Phàm đều lộ vẻ thèm thuồng, mà ngay cả Tử Thụ, Tử Hiên, Tử Đào nghe xong cũng không khỏi nhớ tới món bánh gạo nếp ngon lành kia.

Mà bánh gạo nếp hôm đó là Tử La cùng Xuân Hoa, Hạ Hà làm, thế nên số lượng cũng không nhiều. Hơn nữa huynh muội Tử La không chỉ tặng cho nhà Thân Diệc Phàm mà còn đưa cho một số nhà quen biết khác, thế nên bọn họ cũng ăn chưa đã. Giờ nghe Tử La miêu tả sinh động như vậy, ai nấy đều thèm.

“Tam tỷ tỷ, làm sao bây giờ, Tiểu Lục nghe muốn chảy nước miếng rồi.” Tiểu Lục nghe Tử La miêu tả xong liền nói. Hết cách rồi, cậu thực sự rất thèm. Mọi người nghe Tiếu Lục nói thế, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tử La. “Hay là Thần đại ca, Uyển Nhi tỷ hôm nay ở lại nhà A La được không, A La lại làm bánh gạo nếp, mọi người cùng ăn nha?” Tử La nghe Tiểu Lục nói vậy, lại thấy ánh mắt ngóng trông của mọi người như thế, hôm nay nàng cũng rảnh rỗi, liền nói.


“Được, được, Đại ca à, chúng ta hôm nay ở lại nhà A La muội muội được không?” Thân Uyển Nhi nghe vậy hưng phấn nói, lần trước mười cái bánh gạo nếp nàng vẫn ăn chưa đủ.

“Cũng được.” Thân Diệc Phàm hôm nay muốn tới bàn chuyện làm ăn với huynh muội Tử La, nghe vậy đương nhiên cũng không từ chối. Hơn nữa Thân Diệc Phàm càng ngày càng thích ở chung với Tử La, ở bên lúc nào nàng cũng khiến hắn cảm thấy vui vẻ thoải mái. Thế là Tử La cùng Tử Đào, Xuân Hoa, Hạ Hà, thêm hai nha hoàn Nhất Nguyệt, Nhị Nguyệt mấy tháng trước mới mua về vào bếp cùng làm bánh gạo nếp. Nhị Nguyệt chính là tỷ tỷ trong hai tỷ đệ mà bọn họ mua về, năm nay mười hai tuổi, giờ cùng một người nữa làm nha hoàn thiệp thân của Tử Đào.

Lúc Dung Phong tặng Xuân Hoa, Hạ Hà cho Tử La, mặc dù Dung Phong không nói rõ, nhưng ai cũng biết hai nha hoàn này là tặng riêng cho Tử La. Thế nên bây giờ tỷ muội nàng để Xuân Hoa, Hạ Hà tiếp tục theo Tử La, còn hai nha hoàn Nhất Nguyệt, Nhị Nguyệt mới mua về thì đi theo Tử Đào.

Tử La còn biết, thủ hạ của Mạc Vân Thiên trừ Xuân Hoa, Hạ Hà ra còn có hai nha hoàn nữa tên là Thu Nguyệt và Đông Mai.

Bốn người Xuân Hoa, Hạ Hà, Thu Nguyệt, Đông Mai là trẻ mồ côi mà mẹ của Mạc Vân Thiên thu nhận khi tới Mạc Bắc. Bốn người họ từ nhỏ đã được đưa vào quân doanh tập võ, thân thủ rất tốt, còn biết chữ.


Mẹ của Mạc Vân Thiên vốn muốn cho bốn người họ làm nha hoàn hầu hạ cho Mạc Vân Thiên, dù sao bên người hắn đều là các nam nhân chân tay thô thiển, mà việc may vá cần phải có nha hoàn đến quản. Nhưng Mạc Vân Thiên tính cách từ nhỏ đã kỳ quái, không thích gần gũi người khác, càng không thích có người động vào đồ đạc của mình như bàn ghế, giường chiếu, càng không thích nha hoàn ở bên hầu hạ. Thế nên người hầu của hắn đều là mấy người Mạc Nhất lớn lên với hắn từ nhỏ.

Mà tính cách kỳ quái của Mạc Vân Thiên khi đến quân doanh lại càng thể hiện rõ, biệt viện ở biến thành không cho phép có nữ nhân, cho dù người phụ bếp cũng là nam tử, nhiều năm qua vẫn luôn như vậy.

Có thể tưởng tượng được, khi mẹ của Mạc Vân Thiên đến biến thành phát hiện ra con trai trong lòng chỉ có quân doanh, người bên cạnh toàn là nam nhân thì khiếp sợ như thế nào. Thế nên bà mới chọn bốn người Xuân Hoa vào trong viện của Mạc Vân Thiên hầu hạ.

Nhưng con trai bà không phải người thường, Mạc Vân Thiên cảm thấy bên cạnh hắn có mấy người Mạc Nhất là được rồi. Mẹ của Mạc Vân Thiên làm sao đồng ý, thế là để bốn người Xuân Hoa tiếp tục ở lại quân doanh huấn luyện.

Sau khi mẹ Mạc Vân Thiên tạ thế, không còn ai nhắc tới chuyện này nữa. Lại sau này Dung Phong đến Cổ Thủy trấn nhắc nhở Mạc Vân Thiên, mấy người Mạc Ngũ thúc, Mạc Tam đều là nam nhân, không tiện ở lại bên người Tử La, nhưng nha hoàn thì có thể. Nếu đưa nha hoàn đến hầu hạ Tử La, thì cũng có thể thuận tiện liên lạc với nàng. Lúc này Mạc Vân Thiên mới nhớ đến mấy người Xuân Hoa, liền điều Xuân Hoa, Hạ Hà đến chỗ Dung Phong, để Dung Phong tìm cơ hội đưa bọn họ cho Tử La.


Còn Thu Nguyệt, Đông Mai thì Mạc Vân Thiên để bọn họ giống như nha hoàn bình thường ở lại chủ trạch Mạc gia, chính là nội viện của Trần Bắc Hầu phủ, coi như làm tại mắt giám thị bọn Mạc Ngô thị.

Tử La biết có Thu Nguyệt, Đông Mai tồn tại, thế nên khi Tử Đào muốn dùng chữ Thu, Đông để đặt tên cho hai nha hoàn mới mua về, Tử La liền ngăn cản. Tử La năn nỉ Tử Đào để lại hai chữ Thu, Đông cho nha hoàn sau này của nàng, đế vần với Xuân, Hạ luôn.

Tử Đào mặc dù không tình nguyện, nhưng từ khi nàng đặt tên cho các nhân viên ở Thái Y Các đến giờ, nàng nghe đến chuyện đặt tên cũng lười vô cùng. Thế là Tử La nói cho nàng là có thể dùng Nguyệt” để đặt tên, sau này có thêm nha hoàn khác thì gọi là Tam Nguyệt, Tứ Nguyệt chẳng hạn, lúc này Tử Đào mới miễn cưỡng chấp nhận đề nghị của Tử La.

Xuân Hoa, Hạ Hà biết được liền cảm kích Tử La, bọn họ cũng sợ Tử Đào đặt tên cho hai nha hoàn mới mua về là Thu Nguyệt, Đông Mai, như vậy sau này dễ bị nhầm lẫn. Xuân Hoa, Hạ Hà ở chung với huynh muội Tử La một thời gian, các nàng cũng hoàn toàn lĩnh giáo được năng lực đặt tên của huynh muội họ, thực không dám khen.

Lại nói về Nhị Nguyệt, em trai của nàng ta sau hai tháng chữa trị cũng đã khỏe lại. Trong hai tháng này tỷ muội Tử La cũng không để Nhị Nguyệt làm việc, mà cho nàng ở lại chăm sóc em trai. Hai tỷ đệ bọn họ cũng biết điều, Nhị Nguyệt vừa chăm sóc em trai cũng vừa cố gắng hỗ trợ huynh muội Tử La. Em trai nàng ta vừa đỡ hơn thì hai tỷ đệ liền bắt đầu làm việc.

Tử La thấy hai tỷ đệ thái độ kiên định, hơn nữa đại phu cũng nói bệnh tình của cậu bé kia đã không còn lo ngại, lúc này mới sắp xếp công việc cho bọn họ. Bây giờ Nhị Nguyệt làm nha hoàn cho Tử Đào, còn em trai của nàng làm người hầu cho Tiểu Lục. Tiểu Lục ham ăn liền đặt tên cho cậu bé kia là Bánh Bao, khiến Tử La các nàng không biết nên cười hay nên khóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui