“Được, được, Tiểu Mộc, các ngươi mang đồ trên xe ngựa vào trong nhà đi.” Chu Hà thị bảo bọn tùy tùng mang lễ vật bọn họ chuẩn bị vào nhà, còn bà và lão Chu, Chu Viễn đi theo huynh muội Tử La vào trong. Ăn trưa xong lão Chu bảo Tử Thụ nói bọn Tử La ra chỗ khác chơi. Khi trong phòng chỉ còn lại Tử Thụ, Tử Hiên và vợ chồng lão Chu, lão Chu liền vào thẳng vấn đề.
“Thụ ca nhi, có mấy lời ta và Chu bá mẫu muốn nói với các cháu. Thật2ra lần này ta và Chu bá mẫu tới có một việc rất quan trọng muốn nói với các cháu.” “Không biết chu bá bán muốn nói chuyện gì?” Tử Thụ vẫn luôn thản nhiên bất động thanh sắc. “Vậy... Chu bá bá nói thẳng, các cháu thấy Viễn ca nhi thế nào?”
“Chu Viễn lão đệ là người rất tốt, nghĩa khí như Chu bá bá vậy.” Tử Thụ quy củ trả lời.
“Vậy là Thụ ca nhi cũng hài lòng nhân phẩm của Viễn ca nhi nhỉ. Thật ra không giấu gì các cháu, trước đây Viễn ca nhi rất8quậy phá, hay nghịch ngợm gây sự, không làm việc đàng hoàng, cả ngày chỉ trêu gà chọc chó, trèo cây bắt chim, cũng không chăm chỉ học hành. Lúc ấy ta nhìn nó là tức, ngày nào cũng đánh, nhưng thằng nhóc này da dày, tính xấu không đổi.”
“Các cháu không biết chứ, lúc đó ta và Chu bá mẫu tốn hết tâm sức. Nhưng từ ngày nó gặp được các cháu, cũng bị các cháu ảnh hưởng theo. Không chỉ hiểu chuyện hơn mà cũng học hành nghiêm túc, sau còn thi được đồng sinh. Những việc này6lúc trước ta và Chu bá mẫu có mơ cũng không dám nghĩ tới. Trong lòng ta và Chu bá mẫu hiểu rõ, công lao của nhà Thụ ca nhi các cháu vô cùng lớn. Thế nên mới nói, nhà Thụ ca nhi chính là ân nhân lớn của Chu gia chúng ta.”
“Chu bá bá, hai người đừng khách khí, những điều này đều do chính Chu Viễn lão đệ phấn đấu có được.” Tử Thụ nói. “Không thể nói như vậy, nếu không có các cháu ảnh hưởng thì chắc chắn Viễn ca nhi đã không thay đổi cố3gắng vươn lên như thế.” Những lời tiếp theo không thích hợp để lão Chu nói, phải để Chu Hà thị mở miệng mới ổn. Vì thế, lão Chu nói tới đây liền quay sang nhìn về phía Chu Hà thị. “Là thế này, thế này. Không biết Thụ ca nhi các cháu có nhớ Viễn ca nhi từng nợ Tử Đào một trăm lượng bạc không?” Chu Hà thị thay lão Chu tới hỏi.
“Chu bá mẫu, hai người biết việc này từ lâu rồi ạ?” Tử Hiên nghe vậy cảm thấy hơi ngạc nhiên hỏi. Nhưng ngẫm lại ngọc5bội của Chu Viễn ở chỗ Tử Đào lâu như vậy, hai người lão Chu biết cũng chẳng có gì lạ.
“Ngọc bội kia vốn là của hồi môn của ta, sau đấy ta mới cho mấy huynh đệ Viễn ca nhị để sau này chúng nó làm sính lễ cưới vợ. Khối ngọc bội biến mất lâu như thế, người làm mẹ như ta đương nhiên sẽ phát hiện ra. Ta và lão Chu cùng nhận thấy Viễn ca nhi càng ngày càng tiết kiệm, cũng càng ngày càng hiểu chuyện. Vì thế cả hai chúng ta đều không vạch trần nó, chỉ lén quan sát hành động thường ngày của nó, cũng nói bóng nói gió...” Chu Hà thị nói một hồi, huynh đệ Tử Thụ coi như đã chứng thực được những suy đoán trong lòng. Hoá ra, chuyện lúc trước Chu Viễn lấy ngọc bội đưa cho Tử Đào đấu thể giấu qua mắt vợ chồng lão Chu được. Chỉ là hai người họ thấy người nhận là Tử Đào, mà Chu Viễn cũng vì trả bạc cho Tử Đào nên biết sống tiết kiệm, ngày càng hiểu chuyện nên hai người lão Chu mới giả vờ không biết thôi.
Sau đấy bọn họ cũng phát hiện Tử Đào là người có thể làm cho Chu Viễn nghe lời, hay khuyên nhủ được cậu, hai người họ càng không vạch trần chuyện này ra. Chu Hà thị nói tiếp: “Viễn ca nhi ấy, từ đó nó học được cách tiết kiệm, học được cách phấn đấu vì tương lai, không để người khác xem thường. Thụ ca nhi, mấy đứa không biết đâu, từ nhỏ Viễn ca nhi đã to gan ngang bướng hơn các huynh đệ khác rồi, ai nói nó cũng không nghe. Khó khăn lắm mới có một người khiến nó sợ là Tử Đào, không ngờ Tử Đào lại khiến nó nghe lời. Dưới sự quản giáo của Tử Đào, nó càng ngày càng ngoan. Thế nên ta và Chu bá bá của các cháu mới cảm thấy Tử Đào chính là điềm may của nhà chúng ta.”
“Nói ra cũng thật khéo, không ngờ Viễn ca nhi lại trùng hợp cầm ngọc bội sính lễ cho con dâu tương lai đưa cho Tử Đào. Thụ ca nhi, các cháu nói xem đây có phải là duyên phận định mệnh không.”
Chu Hà thị nói một thôi một hồi xong, tiếp đó cũng thuận theo tự nhiên nhìn về phía hai huynh đệ Tử Thụ, đề cập tới hôn sự của Tử Đào và chu Viễn.
Buổi tối, trong cuộc họp gia đình nhà Tử La, huynh muội Tử La đang bàn bạc một việc lớn, chính là cuộc hôn nhân này.
“Hừ! Đệ đã biết tên Chu Viễn này chả có ý tốt gì mà, quả nhiên là vậy!” Đối với việc Chu Viễn cầu hôn Tử Hiên vẫn có chút khó chịu trong lòng, ngay cả Chu đại ca cũng không gọi nữa. Tử Hiên vô cùng khó chịu khi Chu Viễn để mắt đến muội muội nhà cậu. Dù rằng biết muội muội sớm hay muộn cũng phải gả đi nhưng cậu vẫn khó chịu khi có người để mắt đến muội muội nhà mình, dù là huynh đệ cũng không được.
“Hì hì, Nhị ca, tính huynh cũng khó nhỉ.” Tử La cười nói.
“Rồi, mặc kệ thế nào, Tử Đào tới tuổi này thì việc đính hôn cũng không thể tránh khỏi. Có người tới cầu hôn cũng là chuyện tốt. Tử Đào, muội cảm thấy Chu Viễn thế nào? Hai người Chu bá bá nói nếu muội đồng ý với hôn sự này thì bọn họ sẽ đồng ý giống Đại tỷ phu không nạp thiếp.” Tử Thụ nói.
“Con vịt chết Chu Viễn này!”
Tử Đào nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn từ biểu hiện của nàng, mọi người cũng không biết rốt cuộc nàng không thích Chu Viễn thật nên tức giận, hay đang ngại ngùng nên thẹn quá thành giận nữa.
“Hì hì, Chu đại ca huynh ấy bị tự đánh cũng không đánh lại, bị mắng không mắng trả. Nhị tỷ còn không vừa lòng về huynh ấy ở chỗ nào?” Tử La cười hì hì nói. “A La muội giỏi thật, dám giễu cợt Nhị tỷ.” Tử Đào làm bộ muốn đuổi đánh Tử La. “Nhị tỷ tha mạng!” Tử La ngồi ở mép giường lăn vào trong trốn hô to.
“Được rồi hai muội đừng nghịch nữa. Tử Đào, việc này muội không thể trốn tránh được, bản thân muội phải đưa ra quyết định.” Cuối cùng Tử Thụ cũng ngăn Tử Đào không cho đuổi theo Tử La nữa.
Mấy huynh muội Tử La cũng im lặng nghe Tử Đào trả lời.
“Đại ca, huynh không thấy việc này cứ gượng gượng à.” Tử Đào im lặng một hồi lâu mới dậm chân nói. Nàng cảm thấy mình và Chu Viễn đã quen thuộc đến không thể quen hơn được, giờ người ta lại tới cửa cầu hôn. Hỏi nàng nghĩ gì á, nàng chỉ cảm thấy việc này cứ không được tự nhiên tí nào ấy.
Cùng đùa giỡn, bắt nạt Chu Viễn là một chuyện. Bây giờ nếu đồng ý lời cầu hôn của hắn, nghĩ đến sau này hai người sẽ trở thành phu thê, nàng lập tức cảm thấy ngại ngại, dù sao bọn họ cũng đã quá hiểu nhau rồi.
Tử Thụ là ai, vừa nghe đã đoán sơ sơ được suy nghĩ của Tử Đào, nói: “Tử Đào, việc này không có gì phải ngại cả. Nếu muội thấy Chu Viễn thích hợp thì đồng ý, không hợp thì chúng ta tìm tiếp. Đây chỉ là việc muội thấy thích ai nhất trong đám cầu hôn thì đồng ý thôi.” Tử Đào nghe vậy, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi lại bản thân. Để nàng gả cho một người không quen biết, so với đồng ý Chu Viễn có dễ chấp nhận hơn thật sao.
Đáp án Tử Đào cũng không rõ ràng lắm, nàng chỉ cảm thấy nếu gả cho người không quen, lỡ đâu nàng chọn không đúng, tuyển một người trước sau bất nhất thì phải làm sao bây giờ. Đây là chuyện lớn cả đời đó!
Vì thế, Tử Đào lại cảm thấy bối rối. Nàng lựa chọn trốn tránh vấn đề này: “Việc này để sau lại nói có được không? Bây giờ muội không biết đâu. Mấy tháng nữa muội mới cập kê mà, việc hôn nhân chúng ta nói sau nhé?” “Ừ, huynh đồng ý, Chu Viễn muốn cưới Tử Đào mà không có tí thành ý nào sao được.” Tử Hiên là người đầu tiên đồng ý.
“Nhị ca! Ai muốn gả cho con vịt chết kia chứ!” Tử Đào nổi giận, có xu thế muốn đánh người trận nữa.
Tử Hiên thấy tình thế không ổn cũng vội vàng xin tha. Đùa chắc, Tử Đào ra tay với cậu đâu có giống như lúc đùa với Tử La, chắc chắn sẽ nặng tay đó.
Tử Hiên nhớ lại cảnh mấy năm trước bị Tử Đào đuổi đánh, đau thì thôi rồi. Tử Hiên không khỏi nghĩ, Tử Đào đanh đá như thế cũng làm khó Chu Viễn còn muốn cưới nàng về. Cơ mà Tử Hiên lại vội nhổ mấy cái trong lòng. Thế này là tăng uy cho người khác mà tự hạ chí khí nhà mình rồi.
Hừ, Chu Viễn mà cưới được Tử Đào là do hắn ngày ngày thắp hương khấn vái ấy, Tử Hiên luôn bênh người nhà nghĩ vậy.
Thấy Tử Hiên xin tha, Tử Đào cũng không “tấn công” cậu nữa, Tử Thụ hỏi tiếp: “Vậy chúng ta chưa đồng ý chuyện này trước?”
“Nếu không thì chúng ta cứ nói với nhà Chu bá bá, việc hôn nhân chúng ta vẫn chưa xuy xét xong. Dù sao mấy ngày nữa Tiểu Lục phải phủ thành thi phủ rồi, chắc chắn chúng ta đều đi cùng Tiểu Lục. Chuyện đính hôn gì đó thì không đủ thời gian nên chúng ta bảo nhà Chu bá bá đợi một chút. Đương nhiên nếu bọn họ không muốn chờ thì chúng ta không ép.”
Tử La thấy hiện giờ Tử Đào vẫn chưa nghĩ kĩ thì cũng không ép nàng, vì thế Tử La kiến nghị.
Tử La biết Chu Viễn là người như thế nào. Huynh ấy có thể cầu hôn người con gái luôn bắt nạt huynh ấy thì chắc chắn phải cần rất nhiều dũng khí. Nói vậy thì huynh ấy cũng cực kỳ thích Tử Đào, thế nên Tử La mới nói như vậy. Nàng chả lo việc Chu Viễn không chịu đợi. Nếu huynh ấy không chờ được thì thôi, chứng tỏ tấm lòng của huynh ấy với Tử Đào cũng chẳng ra gì. Tử Đào không đồng ý cuộc hôn nhân này cũng đúng.
Tử Đào nghe những lời Tử La nói thì cảm thấy chưa bao giờ nghe được Tử La nói lời nào êm tại hơn thế, vội vàng phụ họa: “A La nói rất đúng.” Tử Thụ, Tử Hiên nghe vậy đương nhiên không ép Tử Đào nữa, bọn họ cũng cảm thấy ý này của Tử La rất hay. Thời gian thấm thoát đã tới ngày Tiểu Lục xuất phát đi thi phủ. Vì Tử Vi sắp sinh, huynh muội bọn họ không yên lòng nên quyết định để người ở lại cùng Tử Vi Tử La lập tức xung phong nhận việc ở lại với Tử Vi. Nàng có linh tuyền trong không gian, trong thời đại này thì sinh nở là một việc vô cùng nguy hiểm. Thế nên nàng lại là sự lựa chọn tốt nhất.
“Ừ, chúng ta đi cùng Tiểu Lục lên phủ thành để ôn tập cho đệ ấy, A La ở lại cùng Đại tỷ. Chờ Đại tỷ sinh rồi chúng ta lại đón A La lên phủ thành cũng không muộn. Dù sao chúng ta cũng phải ở lại phủ thành một khoảng thời gian. Vừa lúc, A La ở lại trấn trên cũng nhận cơ hội làm nhiều món ngon cho Đại tỷ ăn. Nghe Đại tỷ phu nói gần đây Đại tỷ ăn uống không tốt.” Tử Thụ nói.
Vì thế huynh muội Tử La quyết định để Tử Thụ, Tử Hiên, Tử Đào đi cùng Tiểu Lục. Tử La sẽ đến nhà Tử Vi chăm sóc nàng, đồng thời cũng để Xuân Hoa lại cho Tử La.
Huynh muội Tử Thụ đưa Tử La đến Lưu Hương Lầu rồi mới xuất phát đi huyện thành. Tử La ở lại Lưu Hương Lầu, ban ngày trừ đi cùng Xuân Hoa đến Thái Y Các thị sát sổ sách ở mấy cái chị nhánh xem buôn bán ra sao, hoặc tới cửa hàng Malatang ngó một cái, thời gian còn lại Tử La đều ở nhà chuẩn bị một số món ăn thích hợp với thai phụ cho Tử Vi hay ngồi nói chuyện phiếm với nàng, tản bộ hoặc giúp người hầu trong nhà Tử Vi là Vương thẩm chăm sóc Tiểu Đoàn Đoàn.
Trong nhà Tử Vi, người hầu bán mình hoàn toàn ngoài thư đồng Tiểu Trúc đi theo Lưu Hoành cũng chỉ còn Vương thẩm này. Người khác như Tiểu Lý đều chỉ là tiểu nhi hay người ở nhà họ mướn về.
Tiểu Trúc đã đi theo Lưu Hoành, hậu viện cũng chỉ còn Tử Vi và Vương thẩm. Có Tử La và Xuân Hoa giúp đỡ, Tử Vi cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn biết bao nhiêu.
Hơn nữa có Tử La làm bạn, tâm trạng của Tử Vi cũng tốt hơn nhiều. Tử La còn chăm sóc nàng tỉ mỉ, tinh thần Tử La càng ngày càng tốt lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...