Điền Viên Cẩm Tú

“Phu nhân, Đổng gia đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia nói bọn họ muốn cáo từ, bảo nô tỳ đến nói một tiếng với phu nhân để Đổng nhị tiểu thư, tam tiểu thư đến tiền viện, các thiếu gia ở đó chờ hai vị tiểu thư.

“Ai da, chuyện này để lần2sau lại nói với các cháu. Tiểu Lăng, giúp ta tiễn tỷ muội A La tiểu thư.” Thân Trịnh thị thấy vậy liền sai nha hoàn thân cận đi tiền tỷ muội Tử La.

Sai nha hoàn thân cận đi tiễn là coi trọng lớn rồi, tỷ muội Tử La liền cảm ơn Thân8Trịnh thị. Tử La cùng Tử Đào, cả Xuân Hoa, Hạ Hà đi theo tiểu Lăng ra tiền viện, thấy Tử Thụ, Tử Hiên cùng Thân Diệc Phàm đang đứng chờ trong sân. Các nàng thấy vậy liền bước tới nhanh hơn.

Thân Diệc Phàm lúc này cũng nhìn về phía các nàng, thấy6Tử La đang vui vẻ đi về phía mình. Chỉ hơn nửa năm không gặp, mà giờ liếc qua nàng một lần thôi cũng để hắn kinh diễm.

Ánh chiều tà rơi xuống sau lưng Tử La, khiến nàng như được bao phủ trong vầng sáng ấm áp, trong khung cảnh ấy mọi thứ3trở nên mỹ lệ vô ngần, mà tiếng cười như chuông bạc của Tử La càng làm mọi thứ xung quanh trở nên sống động. Thân Diệc Phàm không khỏi hoảng hốt, cô bé Tiểu A La năm xưa cầm kẹo hồ lô đụng phải hắn, lại vì kẹo hồ lô mà khóc5ầm ĩ này đã trở thành thiếu nữ dáng ngọc yêu kiều.

Bây giờ hắn vẫn nhớ như in Tử La ngưỡng mộ nhìn hắn, ngọt ngào gọi hắn là đại ca ca. Khi đó Tử La đứng còn chưa tới thắt lưng của hắn nữa. Trong lúc hoảng hốt, Tử La đã đi tới gần Thần Diệc Phàm.

“Thân đại ca? Thân đại ca?!”


Thân Diệc Phàm nghe Tử La gọi mình, mới tỉnh lại. Tử La đi đến gần Thân Diệc Phàm liền vui vẻ gọi Thân Diệc Phàm, Tử Thụ, Tử Hiên, nhưng Thân Diệc Phàm lại không phản ứng, Tử La liền gọi to hơn. “Thần đại ca sao vậy? Huynh có ổn không?” Tử La thấy Thân Diệc Phàm tâm trạng có vẻ bất ổn, liền hỏi.

Thân Diệc Phàm thấy Tử La mắt long lanh nhìn mình, trong lòng ấm áp, cười nói: “Không có gì, ban nãy ta đang nghĩ đến chuyện cửa hàng thôi. Y phục của A La hôm nay đẹp lắm.” Ma xui quỷ khiến, Thân Diệc Phàm giải thích xong lại bổ sung thêm một câu.

“Thật ạ? Thân đại ca thật tinh tường. Y phục này là Đại tỷ và Nhị tỷ tự tay làm cho A La đẩy, Nhị tỷ cắt may, còn cành hoa hải đường thêu trên áo là do Đại tỷ thêu đấy, có phải rất đẹp không, đặc biệt là hoa hải đường này, giống y như thật.” Tử La khoe với Thận Diệc đường thêu trên áo nàng.

“A La bảnh chọe, đây cũng đâu phải muội thêu, có gì mà khoe khoang chứ. Nếu muội có thể thêu được hoa hải đường như thế thì mới nên khoe, muội còn mặt dày khoe với Thân đại ca nữa hả?” Tử Đào thấy vậy liền nói.

Đúng là mấy năm qua Tử Đào đã hoàn toàn tuyệt vọng với khả năng thêu thùa của Tử La.

Bởi vị sự thật tàn khốc nói với nàng, A La đúng là không có tài năng gì về thêu thùa hết, năm đó nàng cứ tưởng A La có thiên phú, nhưng thời gian qua đi, trình độ thêu của A La không hề có chút tiến bộ.

Bây giờ Tử Đào đã chấp nhận sự thực, nhưng mỗi lần nhắc tới chuyện thêu thùa, Tử Đào vẫn không cam tâm, phải nói móc Tử La một trận mới hả giận. Tử La đương nhiên cũng biết tâm bệnh của Tử Đào, cũng không dám cãi lại, chỉ le lưỡi, người ta đúng là không có hứng thú thêu thùa gì mà. Thân Diệc Phàm cũng biết chuyện học nữ công của Tử La. Năm đó hắn còn muốn tìm sự phụ thêu cho Tử La, khi ấy ai cũng nghĩ nàng có năng khiếu thêu thùa, nào ngờ...


“Ha ha...”

Thân Diệc Phàm nghĩ tới đây không khỏi bật cười, mà Tử La hoạt bát đáng yêu càng thêm khắc sâu vào tâm trí hắn.

Tử La thấy mọi người đều cười mình, khuôn mặt già nua ửng đỏ.

“Thân đại ca, bọn đệ phải đi rồi, nếu không sẽ không kịp về nhà trước khi trời tối.”

Tử Thụ ban nãy mặc dù cũng không nhịn được cười, nhưng cậu thấy Tử La nắm tà áo cúi đầu, làm sao không biết Tử La giờ mặt mũi đã đỏ bừng rồi.

Muội khống” như Tử Thụ làm sao nỡ nhẫn tâm nhìn Tử La lúng túng. Liền nhanh chóng đổi chủ đề. Thân Diệc Phàm nghe vậy luyến tiếc dời mắt khỏi Tử La. Không còn cách nào khác, Tử La như thế đúng là quá đáng yêu, hắn cảm thấy mỗi khi nghe thấy tiếng cười nói của Tử La thì không khí nơi đó đều trở nên khoan khoái vui vẻ.

“Vậy để ta tiễn các đệ.” Thận Diệc Phàm đành nói.


Thân Diệc Phàm tiễn huynh muội Tử La ra cửa lớn, Cảnh Nhất, Cảnh Nhị đã đánh xe ngựa đứng chờ ở cửa.

“Thân đại ca xin dừng bước, huynh đi vào chiêu đãi khách khứa đi, bọn đệ cáo từ.” Tử Thụ chắp tay nói. Thân Diệc Phàm cũng biết hôm nay không phải lúc để ôn chuyện với huynh muội Tử La, trong nhà còn có khách khứa chờ tiếp đón nữa. “Vậy Tử Thụ các đệ đi về cẩn thận, có thời gian đến nhà Thân đại ca chơi.” Thân Diệc Phàm nói. “Thần đại ca chẳng phải đã chuyển tới trận chúng ta sao, sau này cơ hội gặp mặt sẽ nhiều hơn thôi.” Tử Hiên nói.

Cáo từ Thân Diệc Phàm, huynh muội Tử La ngồi xe ngựa về nhà.

Buổi tối, tại biệt viện Thân gia.

Thân Diệc Phàm đến thỉnh an Thân Trịnh thị, vừa bước chân vào viện đã nghe tiếng nói cười của Thân Trịnh thị và Thân Uyển Nhi, bọn họ dường như rất vui vẻ.

Thân Diệc Phàm khoát tay bảo nha hoàn không cần thông báo, bước vào: “Mẹ, Uyển Nhi, hai người đang nói chuyện gì mà vui thế?”

“Phàm nhi đến à, mau ngồi xuống đây.” Thân Trịnh thị thấy Thân Diệc Phàm đi vào liền bảo hắn ngồi xuống cạnh mình. “Đại ca, muội mà mẹ đang nói mấy chuyện thú vị mà hôm nay Từ Đào và A La muội muội kể cho muội nghe đấy.” Thân Uyển Nhi đáp.

“? A La các nàng kể cho muội nghe chuyện gì mà khiến mọi người cười vui vẻ vậy?” Thận Diệc Phàm ngồi xuống, nghe Thần Uyển Nhi nói vậy liền tò mò hỏi. “Mấy muội ấy kể cho muội nghe chuyện bắt cá, bắt chim, làm người tuyết, chơi ném tuyết nữa, không ngờ ở nông thôn mọi người lại có nhiều trò chơi vui như vậy.” Thân Uyển Nhi chưa từng đến nông thôn, nên cảm thấy những trò như bắt cá, bắt chim, ném tuyết rất thú vị. “Ban ngày Uyển Nhi cùng tỷ muội A La nói chuyện vui vẻ lắm à?” Thân Diệc Phàm thấy vậy hỏi.


“Đúng ạ, Đại ca không biết đâu, Tử Đào và A La muội muội đều là người phóng khoáng vui vẻ, không giống như các tiểu thư nhà khác luôn ra vẻ dịu dàng, mà các muội ấy còn biết nhiều chuyện lắm. Uyển Nhi thích nói chuyện với các muội ấy, rất thoải mái, không phải mệt mỏi đoán ý hỏi dò.” Thân Uyển Nhi nói.

Thân Trịnh thị nghe thế cũng gật đầu, nói bà cũng quý tỷ muội Tử La.

“Tỷ muội Đổng gia không chỉ có tướng mạo xuất chúng, mà còn nói chuyện khiến người khác vui vẻ, mẹ cũng quý bọn họ.” Thân Trịnh thị nói. “Nếu mẹ quý tỷ muội A La thì cứ thường xuyên tiếp xúc với các nàng ấy, lại nói, nhà chúng ta bây giờ cũng hợp tác với nhà họ nhiều, mà huynh muội A La còn đưa ra nhiều ý kiến hay cho nhà mình, giúp việc làm ăn của chúng ta tốt lên nhiều. Chúng ta được nhiều lợi ích từ nhà họ như vậy, cũng nên có quan hệ tốt với họ, hai nhà chúng ta thân thiết cũng là chuyện tốt.” Thân Diệc Phàm nói. “Vậy sau này nhà chúng ta có tiệc lễ gì cũng mời các muội ấy đến được không?” Thân Uyển Nhi nghe thể vui vẻ nói. Nàng thật sự thích mấy cô nương mới quen này. “Đại ca có khi nào không cho muội mời người ta đâu!” Thân Diệc Phàm thấy Than Uyển Nhi vui mừng như thế, buồn cười nói. Sau đó bọn họ vui vẻ nói chuyện một lát, thấy trời không còn sớm nữa mới cáo từ.

Thân Diệc Phàm ra khỏi viện của Thân Trịnh thị về thư phòng của mình, sau đó thoáng trầm tư. Thấy mẫu thân và muội muội yêu thích tỷ muội Tử La như vậy, Thân Diệc Phàm không khỏi nghĩ đến một khả năng... Thân Diệc Phàm xuất thân từ danh môn thế gia, từ nhỏ hắn đã biết thê tử của mình cũng sẽ là một tiểu thư có xuất thân tương đương. Hắn cũng biết ý của tổ mẫu, bà vẫn luôn muốn hắn cưới cháu ngoại của bà – biểu muội Tô Sở Nguyệt.

Tô Sở Nguyệt là khuê nữ điển hình, tinh thông cầm kỳ thi họa, ôn nhu hiền lành, dung mạo cũng xuất chúng, là một tiểu thư vô cùng xuất sắc. Theo lý, Tô Sở Nguyệt sẽ là một lựa chọn hoàn mỹ, nhưng Thân Diệc Phàm luôn cảm thấy không cam lòng thê tử của hắn là một tiểu thư đài các truyền thống như vậy. Hắn hy vọng thế tử tương lai không chỉ ở trong hậu viện, mà còn có thể cùng hắn nói chuyện làm ăn, hai người cùng nhau xây dựng sự nghiệp. Ít nhất bọn họ có tiếng nói chung, thấu hiểu lẫn nhau, nhưng người như Tô Sở Nguyệt rõ ràng không hợp yêu cầu của hắn.

Mà hắn chỉ coi Tô Sở Nguyệt là muội muội mà thôi. Thế nên tổ mẫu ám chỉ nhiều lần như vậy hắn đều giả bộ không hiểu, cũng một mực khước từ chuyện hôn sự mà người nhà an bài cho hắn.

Sau này hắn phát hiện mẹ cũng không hy vọng hắn cưới Tô Sở Nguyệt, thế nên hắn cũng không cần do dự phải từ chối lấy Tô Sở Nguyệt nữa. Nhưng khi hắn nhiều lần ám chỉ muốn từ chối hôn sự với tổ mẫu, điều khiến hắn đau đầu là tổ mẫu và Tô Sở Nguyệt luôn giả bộ không hiểu ý của hắn, còn Tô Sở Nguyệt cứ quấn quýt lấy hắn không tha.

Đặc biệt là lần này tổ mẫu ủng hộ chuyện cha cưới bình thể, tổ mẫu và mẫu thân còn thiếu nước cãi nhau ngoài mặt nữa thôi. Ba mẹ con hắn đều dọn đến Cổ Thủy trấn thể hiện sự phản đối. Theo lý thì Tô Sở Nguyệt là đứng về phía tổ mẫu, vậy mà lại mặt dày đi theo tới đây. Thân Diệc Phàm càng ngày càng thấy Tô Sở Nguyệt thực sự là không phải là thê tử mà hắn mong muốn. Mà cách Tô Sở Nguyệt khóc lóc van nài cũng khiến cho hắn mất thiện cảm với nàng ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui