Thế là tính ham chơi của A La nổi lên, mè nheo Tử Hiên mang nàng đi bắt cá. Tiểu Lục thấy thế cũng vội vàng đuổi theo khi đi qua nhà Trần thẩm, Thiết Trụ thấy vậy cũng gia nhập hàng ngũ của đám
Tử La. Sau trên đường lại gặp Xuyên Tử đang tới tìm Thiết Trụ chơi, thế là đội bắt cá của đám Tử La lại nhiều thêm một người.
Năm người2Tử La chơi suốt từ buổi sáng đến tận gần giờ nấu cơm trưa mới đi về.
Sau khi tách khỏi bọn Thiết Trụ, Xuyên Tử xong, Tử La cùng Tử Hiên, Tiểu Lục xách một thùng đầy cá hơn hở vừa đi vừa hát trở về nhà.
Mấy người Tử La mới vào tới nhà, Tử Đào thấy Tử La và Tiểu Lục cả người đều bê bết bùn đất, tức không có chỗ xả,8bèn hướng về phía Tử Hiên mà nã pháo: “Nhị ca, huynh sao lại mang mấy đứa A La đi nghịch ngợm, nhìn bọn nó có khác gì mấy con khỉ đầy bùn đất không?”
Tử Hiên: “Ha ha...”
“A La, Tiểu Lục, còn không mau đi tắm rửa thay quần áo!” Tử Đào mặc kệ việc này thực ra là do hai đứa này ham chơi còn hơn Tử Hiên nhiều, chỉ thúc giục Tử6La và Tiểu Lục đi thay quần áo.
“Nhị tỷ, không vội, quần áo bên ngoài bẩn chút thôi, quần áo bên trong vẫn sạch sẽ mà, để bọn muội làm mấy con cá này rồi đi thay quần áo.” Tử La nói xong thì xách thùng cá trong tay Tử Hiên qua chỗ giếng nước.
Tiểu Lục cũng phối hợp mà đem cái cái chậu gỗ dưới mái hiên đến, đổ đầy nước, sau đó3bể chậu gỗ tới bên cạnh Tử La.
Sau đó hai đứa ngồi trên băng ghế nhỏ bắt đầu làm cá, làm cá xong thả vào chậu nước.
“Một con, hai con, ba con...”
Tử Đào nhìn một màn này mà: “...”
Mà lúc này Tử Thụ cùng Thân Diệc Phàm đi từ trong phòng ra thấy hai đứa trẻ như vậy cũng chỉ biết dở khóc dở cười. Còn thư đồng Thư Mặc đi theo phía sau5hai người nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được run rẩy khóe miệng.
“A La, muội nghe lời Nhị tỷ, mau cùng Tiểu Lục đi thay quần áo, bẩn như vậy, không khác gì con khỉ đất, hai đứa cũng không sợ dọa Thân đại ca à.” Tử Thụ cố nén cười, ra vẻ nghiêm trang nói. Tử La và Tiểu Lục nghe vậy, nhìn lại, hai đứa đều ngơ ngẩn.
Tử La: “...”
Tiểu Lục: “...” Ai nói cho bọn họ biết trong nhà sao tự dưng lại có khách vậy, tại sao nàng lại không hay tin gì chứ, còn bị mất mặt với người ta như thế?
Tiểu Lục cũng còn ổn, nhiều lắm thì cảm thấy cả người bẩn bê bết mà còn ngồi làm cá bị người ta nhìn thấy có chút ngốc, nhưng Tử La thì vô cùng xấu hổ, ha ha, nàng hình như không ít lần mất hết mặt mũi ở trước mặt Thân Diệc Phàm rồi... Thân Diệc Phàm nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngẩn kia của Tử La và Tiểu Lục, còn có khuôn mặt đỏ đến kỳ cục, như là bọn họ mà nói thêm câu nào nữa với hai tỷ đệ họ thì hai người sẽ bỏ chạy ngay lập tức vậy. Tiểu Lục thì không nói, đứa bé trai vốn nghịch ngợm ham chơi, quần áo bẩn một chút cũng không có gì. Thân Diệc Phàm còn từng gặp qua bé trai còn nhếch nhách hơn Tiểu Lục nhiều. Nhưng bé gái giống như Tử La thì Thận Diệc Phàm còn chưa thấy bao giờ.
Tiểu cô nương vốn hay chú ý đến bề ngoài, Thân Diệc Phàm xuất thân phú quý, các cô nương bên cạnh hầu hết là tiểu thư danh gia vọng tộc, cho nên Thân Diệc Phàm cũng chưa từng thấy một cô nương nào có thể biến mình thành nhếch nhác như vậy.
Chỉ thấy, Tử La đã cuộn hết váy bên ngoài lên, lộ ra quần bông dày bên trong, Thân Diệc Phàm thậm chí còn có thể thấy được cái giày nhỏ thêu mèo béo vô cùng hoạt bát sinh động của Tử La.
Mà khăn trùm đầu của Tử La cũng đã rối tung, ngay cả dây cột tóc bên trên cũng đã xiêu vẹo, quần áo trên người toàn bùn đất, thậm chí trên mặt cũng dính chút bùn. Thảo nào Tử Đào lại nổi bão như vậy. Cho dù Thần Diệc Phàm nhìn thấy cũng phải tròn mắt một phen.
“A La, hai đứa nghe lời nhanh thay quần áo đi.” Thân Diệc Phàm cũng nhịn cười đến vất vả. Tử La, Tiểu Lục nhìn vẻ mặt đều đang cố nhịn cười của Tử Thụ và Thân Diệc Phàm, lại càng thêm quẫn. Hai đứa nhanh như bay chạy về phía hậu viện...
Không còn mặt mũi gặp người... Lúc Tử La và Tiểu Lục thay quần áo xong trở lại tiền viện thì đã gần như khôi phục như thường, ít nhất mặt cũng không còn đỏ như vừa rồi nữa. Tử La và Tiểu Lục đi vào tiền sảnh bèn giả bộ như không có việc gì, hành lễ chào hỏi với Thân Diệc Phàm, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo kia làm cho người không tìm ra chút tì vết nào, rất khó để mà nghĩ tới hai con khỉ đất nhỏ vừa rồi chính là hai đứa bé trước mặt này. Nhưng Tử La và Tiểu Lục vẫn còn có thể cảm giác được vẻ nhịn cười của Tử Thụ và Thân Diệc Phàm, Tử La thiếu chút nữa là không nhịn nổi.
Mà con quỷ nhỏ ma mãnh Tiểu Lục kia thấy thời cơ vẫn không ổn lắm, vội nói: “Đệ đã giúp Nhị ca làm thịt cá!” Sau đó bỏ chạy, để lại một mình Tử La trợn mắt há hốc mồm.
“Ha ha... A La...”
Tử La chưa kịp nói, Tử Thụ đã chặn trước: “A La ở đây nói chuyện với Thân đại ca là được rồi, chuyện làm cá kia cứ để bọn Tử Hiên lo.”
“Đúng đó, A La, ở đây có bánh đậu xanh mà muội thích ăn nhất này, Thân đại ca cố ý tới Lục Ký mua mang đến cho muội đấy.” Thân Diệc Phàm cũng nói.
“Cảm ơn, cảm ơn Thân đại ca!” Tử La sao không biết mấy người Tử Thụ vẫn còn chê cười mình và Tiểu Lục, thấy vậy cũng kiên trì đến cùng lễ phép quay về phía Thân Diệc Phàm, vừa làm lễ vừa nói lời cảm tạ.
“Ha ha ha... A La càng ngày càng lễ phép. Nếu lễ này của muội đạt tiêu chuẩn chút nữa, Thân đại ca còn tưởng rằng tiểu thư khuê các nhà ai đó!” Thân Diệc Phàm tiếp tục trêu ghẹo nói.
Cũng đừng nói, bởi vì trong nhà có khách nên Tử La cùng Tiểu Lục về thay đồ đều mặc quần áo đẹp nhất ra gặp khách. Lúc này Tử La mặc một bộ váy mới bằng gấm màu xanh lam, mắt ngọc mày ngài, tóc cũng chải qua, còn dùng thêm hai sợi dây buộc tóc hoa văn hải đường, hơn nữa khuôn mặt tươi cười rạng rỡ không tì vết, thật có thể coi như một mỹ nhân thanh tú.
“Xì, bằng cái tính tình nhảy nhót đó của A La mà đòi làm đại gia khuê tú, Thân đại ca không biết chứ, A La này ở trước mặt khách thì còn có tí rụt rè, nhưng bình thường ở nhà, bắt cá mò tôm, lên núi đuổi gà trèo cây, không có chuyện nào mà nó không thử qua. Hôm nay không phải là lại cùng Nhị ca đi bắt cá mới biến thành con khỉ đất hay sao.” Tử Đào vừa nói vừa hung hăng lườm Tử Hiên đang cầm đồ đạc linh tinh đi tới một cái. Tử Hiên nhìn tình hình biết phong ba còn chưa qua, bèn sờ sờ mũi, lại cầm đồ xoay người ra ngoài làm cá.
Tử Đào thấy Tử Hiên như vậy vẫn chưa hết giận, oán giận nói: “Đại ca, huynh không nên để cho A La nghỉ, phải bắt nó ở nhà học thêu thùa mới đúng. Lần trước Đại tỷ bảo A La thêu uyên ương ngày mai mang qua cho Đại tỷ xem, huynh không biết A La vì muốn có thời gian đi chơi nên mới vội vội vàng vàng thêu uyên ương không ra hình ra dạng gì, đến lúc Đại tỷ nhìn thấy chắc chắn sẽ thất vọng lắm.” Tử Đào nói xong bèn lấy mẫu thêu uyên ương mấy ngày nay Tử La thêu để bên cạnh tràng kỷ cho mọi người xem.
“Nhị tỷ...” Tử La muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, khăn thêu kia đã bị Tử Đào đưa tới tay Thân Diệc Phàm rồi.
Thân Diệc Phàm cũng tò mò không biết tiểu quỷ tinh quái Tử La kia sẽ thêu thùa thành cái dạng gì, vì thế vô cùng hiếu kỳ mà nhận lấy. Lúc này mới phát hiện Tử Đào cũng không phải cố ý chê bai Tử La, nha đầu kia thêu uyên ương quả thật có chút... ấy, có chút giống như con vịt béo.
Tử Thụ thấy vậy cũng cầm qua xem, vừa thấy, sắc mặt cậu cũng trở nên rất đặc sắc.
Tử La trộm nhìn vẻ mặt mọi người, quả nhiên vẻ mặt ai nấy cũng đều vô cùng đặc sắc, đặc biệt Thân Diệc Phàm lại lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tử La không khỏi thầm thạn một tiếng. Về sau nàng không còn hình tượng gì trước mặt Thân Diệc Phàm nữa rồi. Tử La cảm thấy Tử Đào từ sau khi Tử Vi xuất giá hành động có chút không bình thường. Tỷ ấy bây giờ chính là tiếp nhận toàn bộ nhiệm vụ của Tử Vi, vì mấy người Tử La mà có thể nói là rút hết ruột gan. Bây giờ ngay cả Tử Thụ cũng dám răn dạy, đối với Tử La vô cùng nghiêm khắc, rất có xu thế thề bồi dưỡng Tử La thành tiểu thư khuê các.
“A La, tự muội nói, thêu như vậy giống uyên ương sao?” Tử Đào tiếp tục nói.
“Ha ha... Cái này, cái này A La đâu có thêu uyên ương, A La thêu...”
Tử La còn chưa ấp a ấp úng xong, Tử Đào đã lên tiếng: “Ồ? Chẳng lẽ muội thêu con vịt béo ú trong nhà?” “Nhị tỷ anh minh!” Tử La nịnh nọt nói.
“Hừ! Bớt nịnh nọt đi! Tỷ không tin muội đâu, Đại tỷ muốn muội thêu uyên ương, muội lại dám đi thêu con vịt béo à!” Tử Đào đời nào tin, phải nói là tất cả mọi người không ai tin.
“Ha ha...” Tử La đành giả bộ ngây ngô cười.
“Thôi, A La muội có thiên phú thêu như vậy, đi theo tỷ học thật sự là đáng tiếc. Tỷ dạy muội mấy ngày này
mà dường như trình độ thêu thùa của muội không tiến bộ chút nào, chi bằng tỷ không dạy nữa, chúng ta đưa muội đến chỗ Đại tỷ để Đại tỷ tự mình dạy muội. Đại tỷ dạy chắc chắn giỏi hơn tỷ nhiều.” Tử Đào nghĩ nghĩ lại nói.
“Đừng! Đại tỷ và Đại tỷ phu đang lúc tân hôn ngọt nào, A La tới đó chẳng phải phá hỏng thế giới hai người của bọn họ sao.” Tử La nhanh chóng nói. Như vậy không phải là còn thảm hại hơn so với ở trong nhà sao.
“Nói năng lung tung cái gì đấy, nhưng mà muội nói cũng có chút có lý, Đại tỷ hiện giờ không chỉ phải bận rộn chuyện của riêng mà còn phải giúp đỡ trông coi Lưu Hương Lầu, thật đúng là không có thời gian dạy muội. Đại ca, làm sao bây giờ, khả năng thêu thùa của muội cũng chỉ là bình thường, nếu dạy sai A La thì phải làm sao?” Tử Đào nóng nảy.
Tử La nghe xong lời này thì nhịn không nối run rẩy khóe miệng. Ha ha, đây tuyệt đối là hiểu lầm lớn, mà nàng còn không thể ra mặt giải thích được, thật đau đầu.
“Tử Đào nói có cũng đúng.” Tử Thụ cũng trầm tư. “Tử Thụ, Tử Đào muội muội, A La có thiên phú trong chuyện thêu thùa à?” Thân Diệc Phàm nghe Tử Thụ và Tử Đào nói chuyện liền hỏi
“Đúng ạ, Thân đại ca không biết đâu, A La rất giỏi đấy. Muội chỉ dạy nó có một ngày mà đã thùa được rồi, đến Đại tỷ cũng nói ngày xưa tỷ ấy học mấy ngày cũng không bằng A La học một ngày nữa. Nhưng không biết vì sao, muội dạy A La vài ngày thì sau đó lại không có tiến bộ gì, cho nên muội nghĩ có thể là do muội dạy không tốt.” Tử Đào buồn rầu nói. Tử La nghĩ thầm: Đó là bởi vì muội vốn dĩ không phải thiên tài thêu gì đó, muốn để muội vượt qua Tử Vi, Tử La thì các tỷ mơ mộng quá rồi.
“Thật ra huynh có quen biết một nữ phu tử dạy thêu vô cùng xuất sắc. Bà ấy cũng dạy thêu cho các cô nương
Thận gia chúng ta. Nhưng thời gian qua bà ấy thấy các cô nương học thêu có tư chất bình thường, muốn dạy nhiều nhưng không được, hơn nữa tuổi tác của bà đã lớn, muốn quay về Thanh Dương dưỡng lão. Các muội xem có muốn huynh tiến cử A La với vị nữ phu tử này không? Bà ấy nếu thấy A La có thông minh lại có tư chất như vậy nhất định sẽ ở lại dạy A La. Hơn nữa, vị nữ phu tử này không chỉ có tài thêu thùa cực kỳ xuất sắc, mà cầm kỳ thư họa cũng đều có bản lĩnh. Có bà ấy chỉ dạy A La, A La lại thông minh như thế, không chừng A La còn có thể trở thành đại tài nữ đấy!” Thân Diệc Phàm nói.
Tử La vừa nghe chút nữa muốn té xỉu luôn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...