Mãi tới khi Tử La nhìn thấy Mạc Vân Thiên đang luyện kiếm nàng mới yên lòng.
Sao mặc đồ mỏng vậy?” Mạc Vân Thiên cùng lúc đó thấy Tử La mặc đồ mỏng, mày nhíu tới mức có thể ép chết ruồi.
Tử La thấy Mạc Vân Thiên có vẻ muốn nổi giận, liền lè lưỡi nói: “Để muội về mặc.” Nói xong chạy thật nhanh về phòng. Chờ Tử La mặc áo ấm2dày cộm đi ra, Mạc Vân Thiên nhìn từ trên xuống dưới một lần, lúc này mới không nói gì nữa. Mạc Vân Thiên thuận tiện dạy Tử La mấy chiêu kiếm rồi mới kết thúc tập luyện buổi sáng.
Thấy sắc trời còn sớm, Mạc Vân Thiên liền dẫn Tử La ra ngoài ăn sáng. Ăn sáng xong, Tử La lại đi mua thêm đồ ăn sáng cho đám Tử Thụ rồi mới8về.
Trên đường, Tử La cùng Mạc Vân Thiên cưỡi Truy Vân chậm rãi đi, Mạc Vân Thiên đột nhiên nói: “Lúc nào đi ta sẽ chờ muội tỉnh dậy, thế nên đừng sợ ta đi mà không từ biệt.”
Tử La nghe vậy mặt thoáng đỏ bừng, cả tại cũng đỏ ửng, Mạc Vân Thiên biết hết suy nghĩ của nàng rồi. Nhất thời Tử La ngại ngùng nói chuyện, cũng không dám quay6đầu lại nhìn Mạc Vân Thiên, chỉ nhìn chằm chằm bờm ngựa của Truy Vân. Mạc Vân Thiên thấy Tử La hiếm khi ngượng ngùng như vậy, cảm thấy thật thú vị, nhưng cũng không đành lòng để Tử La lúng túng như thế, bèn chuyển chủ đề: “Muội không phải nói Tử Thụ thích ăn vằn thắn của tiệm trong phố phía Tây sao, chúng ta đi mua về thôi.”
Tử La cảm3thấy có Mạc Vân Thiên ở đây thời gian trôi thật nhanh, sáng sớm ngày thứ hai Mạc Vân Thiên phải đi rồi.
Huynh muội Tử La tiễn Mạc Vân Thiên ra ngoài cổng. Mạc Vân Thiên không nỡ để Tử La phải chịu gió lạnh buổi sáng liền nói: “Mọi người không cần tiễn nữa, đến đây thôi.”
Tử La cũng không biết tại sao, nhưng nàng không muốn để Mạc Vân Thiên đi5chút nào, có lẽ vì Mạc Vân Thiên đối xử với nàng quá tốt, trừ huynh muội Từ Thụ ra không có ai đối tốt với nàng như vậy.
“Truy Vân, mày phải nhớ kỹ A La nha! Sang năm lại cùng Tần đại ca đến thăm A La có được không?”
Tử La vuốt đầu Truy Vân nói, hơi thở ấm áp của Truy Vân phả lên mặt nàng, càng khiến nàng không nỡ rời xa, suýt nữa bật khóc.
“Ừm, sang năm ta lại cùng Truy Vân trở lại.” Mạc Vân Thiên biết Tử La mặc dù nói với Truy Vân, nhưng cũng là nói với hắn, liên hứa với nàng.
“Được, vậy Tần đại ca phải nhớ kỹ nha!” Tử La nhìn Mạc Vân Thiên, nói.
“Được!” Mạc Vân Thiên nói xong liền nhảy lên ngựa, cùng Mạc Tam, Mạc Tứ xoay người chạy đi.
Truy Vân dường như cũng biết chủ nhân lưu luyến, đi thật chậm. Mạc Vân Thiên thấy Truy Vân như vậy liền nhẫn tâm quất Truy Vân một cái. Ánh mắt của Tử La dõi theo phía sau, mặc dù hắn không quay đầu lại nhưng vẫn cảm nhận được. Hắn thà rằng nhẫn tâm đi thật nhanh, đi khuất khỏi ánh mắt Tử La, cũng không đành lòng để Tử La phải buồn khi ly biệt.
Mạc Vân Thiên bất giác sờ bản bút ký ba mươi sáu kể mà Tử La đưa cho hắn sáng nay, bên trên tựa như còn lưu giữ hơi ấm của nàng. Nghĩ tới hôm nay Tử La vẫn còn lim dim chưa tỉnh ngủ, Mạc Vân Thiên liền biết bé con tối qua nghe nói hắn phải đi liền thức cả đêm viết cho hắn. Mạc Vân Thiên nghĩ tới đây trong lòng càng mềm mại.
Mạc Vân Thiên cùng Truy Vân đi khuất, Tử Thụ nói: “A La, chúng ta về thôi, tuyết sắp rơi rồi.”
Mạc Vân Thiên đi rồi, Tử La cũng nhanh chóng vui vẻ trở lại, vì nàng biết năm sau hắn sẽ lại tới.
Tử La các nàng ở lại thị trấn hai ngày, sau đó vì Tiểu Lục phải tới trường học, mà trong nhà Tử La còn nhiều việc, như gà chó cũng chờ các nàng về, thế nên huynh muội Tử La cũng phải đi về. Tử La các nàng chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, trên đường Tử Thụ đánh một xe, Tử Hiên đánh một xe.
Hai xe ngựa cộng thêm đồ các nàng mua về cũng coi như chật kín, những hoa đăng các nàng được thưởng treo đầy ngoài xe ngựa. Trên đường dừng lại nghỉ ngơi, Tử Thụ thấy Tử La cùng Tiểu Lục mỗi người cầm một thanh kiếm gỗ nghịch, liền hỏi: “A La, kiểm gỗ này ở đâu ra vậy?” “Tần đại ca làm cho bọn muội, Đại ca muốn chơi không?” Tử La nói.
Thực ra kiểm gỗ này là do Mạc Vân Thiên sợ Tử La múa kiếm thật bị thương nên mới làm cho nàng, nhưng khi đưa cho Tử La thì thấy Tiểu Lục đứng bên tha thiết nhìn, Mạc Vân Thiên liền làm thêm một cái nữa.
Tử Thụ cầm lấy kiếm gỗ Tử La đưa, kiếm gỗ này làm vô cùng tinh xảo, giống y như thật, các cạnh đều được
mài bóng, có thể thấy Mạc Vân Thiên sợ dằm gỗ đâm vào tay làm Tử La bị thương. “Ha ha, cái kiếm gỗ mà còn gọi là Bích Vân kiếm! Tiểu Lục, của đệ là Đại Hiệp kiếm! Ha ha, cười chết mất... A La, Tiểu Lục, các muội đội mũ rơm là có thể đi làm đại hiệp rồi!” “Ôi, cười chảy cả nước mắt, Tần đại ca sao lại chịu dùng đao pháp thư pháp tốt như vậy để khắc cái tên ấu trĩ này cho các muội chứ. Ha ha, cười chết mất...” Tử Hiên vừa cười vừA Lau nước mắt. Tử La:“...”
Tiểu Lục: “...”
Tỷ đệ nàng quyết định không nói chuyện với Nhị ca một tháng.
Tử Hiên phục hồi lại tinh thần, thấy Tử Thụ cùng Tử Vi, Tử Đào đều nhìn cậu, Tử La cùng Tiểu Lục vẻ mặt tức giận, cậu liền biết mình gặp rắc rối rồi, vội ngưng cười nói: “Ha ha... vừa nãy huynh nói gì nhỉ, nói gì nhỉ... a huynh có nói gì đâu. Ai da, đói bụng rồi, huynh phải đi kiếm gì ăn mới được.” Tử Hiên nói xong vội bỏ chạy, có điều quay đi rồi cậu vẫn không nhịn được cười. “Phải rồi, Tần đại ca còn làm gì cho các muội nữa không?” Tử Thụ cảm thấy cậu cần phải hóa giải phẫn nộ của hai bé con, liền chuyển chủ đề nói.
“Còn có cái này.” Tử La chỉ vào một chiếc hoa đăng treo trên xe ngựa.
Tử Thụ lúc này mới phát hiện có một chiếc nhìn rất bình thường, đây không phải là hoa đăng mà Mạc Vân Thiên làm cho Tử La hay sao? Có điều chiếc hoa đăng kia giờ có thêm một tấm thẻ treo, viết sáu chữ lớn: Hằng năm bình an vui vẻ.
Chữ này rõ ràng là do Mạc Vân Thiên viết sau này, hắn hy vọng người nào hằng năm bình an vui vẻ, không cần nói cũng biết.
Tử Thụ lúc này cũng cảm nhận được Mạc Vân Thiên yêu thương Tử La từ tận đáy lòng. Hắn hy vọng Tử La năm nào cũng bình an, vui vẻ lớn lên, nguyện vọng chân thành như vậy.
Chỉ bằng tình cảm này, cậu liền tin tưởng Mạc Vân Thiên không có bất kỳ ý xấu nào với Tử La cả.
Mạc Vân Thiên nhất định cũng thương Tử La như cậu. Mặc dù cậu không biết vì nguyên nhân gì, cậu chỉ cần biết Mạc Vân Thiên thật lòng yêu quý Tử La là được. Huống chi Tử La còn có huynh muội bọn họ bảo vệ mà.
Từ hội hoa đăng trở về, Tử Thụ từng trả lại tiền mua dây chuyền trân châu mà Mạc Vân Thiên mua cho Tử La, khi đó Lưu Hoành sợ cậu không đủ bạc còn cầm ngân phiếu hơn ba ngàn hai trăm lượng đưa cho cậu. Thế nhưng khi cậu đưa ngân phiếu cho Mạc Vân Thiên, Mạc Vân Thiên đến ngân phiếu cũng chẳng nhìn, chỉ nói đó là quà mừng tuổi hắn cho Tử La.
Khi đó cậu cảm thấy Mạc Vân Thiên giàu có nên mới không để ý mấy ngàn lượng bạc này, còn bây giờ cậu đã biết tình cảm của Mạc Vân Thiên đối với Tử La là không liên quan gì đến tiền bạc. Mạc Vân Thiên không biết mấy chữ chúc phúc của hắn lại làm Tử Thụ có thiện cảm với mình gấp bội.
Xuân đi thu đến, chớp mắt đã đến ngày Tử Vi xuất giá.
Mùa thu năm nay Tử Thụ, Tử Hiên không thi Hương, mà chỉ có Thiết Đản và Lưu Hoành tham gia, tiếc là hai người đều rớt.
Thiết Đản thì không sao, nhưng Lưu Hoành đã chuẩn bị cho kỳ thi Hương này trong suốt ba năm, nói thi rớt mà không có áp lực thì chẳng ai tin cả, nhưng huynh muội Tử La phát hiện Lưu Hoành nghĩ thoáng hơn các nàng nhiều.
Thẳng thắn mà nói thì với trình độ của Lưu Hoành có thể thi được cử nhân là tốt rồi, còn thi đậu tiến sĩ, được quan to lộc hậu với hắn quá xa vời, thế nên hắn cảm thấy thi được công danh để không bị người ta bắt nạt, rồi cùng thể nhi hưởng thụ cuộc sống ung dung tự tại là được rồi.
Huynh muội Tử La nghe Tử Vi thuật lại lời của Lưu Hoành cũng không khỏi cảm khái. Đại tỷ phu đúng là khiến cho các nàng nhìn với ánh mắt khác xưa.
Có thể Lưu Hoành không phải là người thông minh nhất, nhưng hắn biết thức thời, ở nghiệp học có rất nhiều người hơn hắn, nhưng hắn có nhân phẩm tốt, Tử La các nàng sẽ không quên khi các nàng khó khăn nhất cha con Lưu Hoành đã giúp đỡ mình thế nào, mà từ đó đến giờ vẫn luôn quan tâm săn sóc.
Huynh muội Tử La gả Tử Vi cho Lưu Hoành cũng yên tâm, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ bằng lòng nha. Nhưng bây giờ Tử Vi đã mười bảy tuổi, mà Lưu Hoành cũng nói rồi, lần này thi rớt hắn sẽ không lên huyện học nữa mà chuẩn bị thành gia lập nghiệp, Tử La các nàng chẳng còn lý do giữ người nữa. Mà sính lễ Lưu Hoành đưa tới lại khiến nhà Tử La lần nữa trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của mọi người. Tiền sính lễ của Lưu Hoành là 6999 lượng bạc, số tiền này khiến mười dặm tám thôn xung quanh đều khiếp sợ.
Với nhà nông bọn họ thì cưới vợ đều dùng có mấy lượng bạc, nhà nào điều kiện tốt hơn thì dùng mười mấy, mấy chục lượng đã hiếm rồi. Cho dù là nhà trên trấn thì nhiều nhất là trăm lượng bạc thôi, dĩ nhiên trừ nhà giàu như Lâm viên ngoại.
Mọi người đoán, tiền sính lễ của Lưu Hoành chắc cũng dùng hết cả gia sản rồi.
Mà thực tế mặc dù không tới mức mà mọi người nói, nhưng Lưu Hoành vì chuyện kết hôn cũng dùng gần nữa gia tài của nhà rồi.
Trừ tiền nạp tài ra thì Lưu Hoành còn chuẩn bị đủ loại sính lễ khác, có thể nói sính lễ cần có những gì thì hắn đều chuẩn bị đầy đủ. Chỉ bằng tấm lòng như vậy, huynh muội Tử La cũng không có ý kiến gì về sính lễ hết. Mà cũng như vậy, đồ cưới huynh muội Tử La chuẩn bị cho Tử Vi cũng khiến mọi người bàn tán say sưa. Liền bộ giường cưới mà Tử La các nàng tặng cũng khiến mọi người kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...