Điền Viên Cẩm Tú

Chẳng trách từ hai năm trước, cứ cách hai tháng biểu thiếu gia Lại gửi một phong thư cho thiếu chủ để nói về tình hình của huynh muội Đổng gia. Mới đầu hắn còn cảm thấy biểu thiếu gia ăn no rững mỡ, còn thiếu chủ chắc chắn sẽ kêu biểu thiếu gia dừng hành động nhàm chán này lại. Nhưng ngoài dự đoán, thiếu chủ lại không làm như vậy, còn cam chịu hành động của biểu2thiếu gia. Hơn nữa, mỗi lần biểu thiếu gia gửi thư về, thiếu chủ sẽ ngồi xem nghiêm túc, có khi còn trả lời, thỉnh thoảng lại sai bọn họ mang vài thứ đến chỗ biểu thiếu gia.

Lúc đó Mạc Tam còn không hiểu vì sao thiểu chủ lại rảnh rỗi đi chú ý mấy đứa trẻ như thế. Phải hiểu là mỗi ngày bọn họ có rất nhiều việc quan trọng cần làm. Vì thế hắn tò mò8đi hỏi Mạc Nhất. Ai ngờ bọn họ lại nhìn hắn một cách kỳ quái làm hắn nổi quạu lên rồi mới nói, sau này hắn sẽ hiểu.

Bây giờ Mạc Tam cảm thấy mình thực sự đã hiểu. Nhưng mà, hình như bọn Mạc Nhất biết cái này từ lâu rồi. Đột nhiên Mạc Tam cảm thấy, trong đám cấp dưới hình như chỉ có mình hắn bây giờ mới biết việc này? Chẳng lẽ hắn giống như bọn6Mạc Nhất đã nói, một vũ phu thuần tuý:

Mạc Tam cảm thấy mình không thể chấp nhận được sự thật “tàn nhẫn” này, thế là hắn quyết định lôi tên nhìn có vẻ tục tằn, bình thường nhìn không “thông minh” nhất trong đám bọn họ là Mạc Tứ đi chứng thực. Tử La ăn được món điểm tâm mình thích, một đêm mơ đẹp. Lúc ngủ dậy thấy vẫn còn sớm, có lẽ Tử Vi với Tử Thụ3còn chưa dậy. Tử La vốn định chui tiếp vào ổ chăn ngủ, nhưng nghĩ đến Mạc Vân Thiên hình như ngày nào cũng dậy từ rất sớm để tập luyện. Tết Nguyên Tiêu năm kia, lúc các nàng và Mạc Vân Thiên ở lại Dung phủ đã phát hiện ra việc này. Lần đó sáng sớm đi ngang qua phòng khách tới tiền viện ăn sáng, nàng phát hiện ra Mạc Vân Thiên đang luyện kiếm trong hoa5viên.

Nhớ tới kiểm pháp tuyệt đẹp của Mạc Vân Thiên, Tử La nhanh nhẹn mặc quần áo. Quả nhiên, lúc nàng tới tiền viện đã thấy Mạc Vân Thiên đang luyện kiếm. Mạc Vân Thiên không cần nhìn, chỉ nghe tiếng bước chân đã biết là Tử La đến. Hắn cảm nhận được lúc này Tử La đang nhìn mình không rời mắt. Đột nhiên trong đầu Mạc Vân Thiên nảy lên một suy nghĩ ấu trĩ. Hắn cố tình đánh ra vài đường kiếm xinh đẹp rồi mới ngừng lại.

Nghe được tiếng vỗ tay của Tử La phía sau, Mạc Vân Thiên xoay người lại, nhìn thấy Tử La đang nhìn mình đầy sùng bái. Hắn cảm thấy giờ phút này cực kỳ tự hào, còn thấy thành tựu hơn cả khi đánh bại Hung Nô. “Mạc đại ca, kiếm pháp của huynh quá đỉnh!” Tử La chạy tới, không che dấu chút tán thưởng nào đối với kiếm pháp của Mạc Vân Thiên. “A La muốn học đối chiếu không?” Mạc Vân Thiên vừa hỏi xong liền hối hận ngay lập tức. Hắn hỏi một bé gái học kiếm gì chứ, lỡ bị thương thì sao? “Có! Có! Tốt quá đi.” Tử La vỗ tay, sau đó nàng đề nghị: “A La biết một chỗ thích hợp để luyện kiếm, đi với muội đi.” Tử La nói xong liền túm góc áo Mạc Vân Thiên kéo đi.

Nàng dẫn Mạc Vân Thiên đến khoảng đất trống trong rừng hoa đào trước cửa tiền viện mới dừng lại.

“Mạc đại ca, huynh múa kiếm ở đây, cánh hoa đào rơi xuống sẽ thành mưa hoa đào, chắc chắn sẽ rất đẹp! Mạc đại ca, A La muốn xem mưa hoa đào, Mạc đại cÀ Làm mưa hoa đào được không?” Tử La mong chờ nhìn Mạc Vân Thiên.


Mạc Vân Thiên thấy Tử La nhìn mình đầy mong đợi, lời đã lên tới miệng lại nuốt xuống. Thật ra hắn muốn nhắc nhở Tử La, nếu quạt rụng hết hoa đào thì năm nay không có quả đào mà ăn đầu.

Mà giờ thì có đào ăn hay không không quan trọng, quan trọng nhất phải là bé con bên cạnh hắn vui lòng. Cùng lắm thì đến lúc ấy hắn kêu Dung Phong mang nhiều đào sang cho tỷ muội Tử LÀ Là được.

Thế là Mạc Vân Thiên chẳng do dự chút nào bước vào rừng hoa đào múa kiếm. Lúc múa còn cố ý gạt hoa đào rụng xuống đáp ứng yêu cầu lãng mạn của Tử La. Thấy Tử La si mê nhìn mình, Mạc Vân Thiên càng cảm thấy quyết định của mình khi nãy rất sáng suốt.

“Oa! Mạc đại ca, lúc nãy huynh đẹp trai ngây người luôn. A La chưa bao giờ thấy mưa hoa đào đâu. Huynh dạy A La đánh kiếm được không?” Sau khi Mạc Vân Thiên dừng lại, hai mắt Tử La tỏa sáng nói với hắn.

“Được, A La dùng nhánh cây này thay kiếm đi.” Mạc Vân Thiên nhặt một nhánh cây đưa cho Tử La.

“A La muốn dùng kiếm cơ.” Tử La nhìn nhánh cây với vẻ ghét bỏ, cái này sao so được với kiếm, có võ cành à?

“Kiểm sắc lắm, không thích hợp với A La. Lỡ bị thương thì sao, A La ngoan, chờ muội lớn Mạc đại ca chuẩn bị kiếm thật cho muội.”


“Thật không? Vậy được rồi, Mạc đại ca phải nhớ kỹ đó.” Tử La tưởng tượng ra mình giống kiếm khách trong tiểu thuyết võ hiệp trước đây, vô cùng kích động. Căn bản chẳng thèm để ý tới việc Mạc Vân Thiên nói là đợi khi nàng lớn lên. Cái khái niệm lớn lên này rộng lớn vô cùng, khi nào mới được xem là trưởng thành thì không có đáp án chuẩn xác, do Mạc Vân Thiên quyết định cả thôi. Lúc này Tử La còn đang ảo tưởng sang năm sau là có kiếm của riêng mình. Không thể không nói, Mạc Vân Thiên đúng là đồ xấu bụng.

Tiếp đó dưới sự thúc giục của Tử La, Mạc Vân Thiên dạy nàng mấy chiêu đẹp đẹp nhưng không xài được. Vốn hắn không mong đợi Tử La học được cái gì trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, nên cũng chỉ dạy bừa, coi như là thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tiểu cô nương.

Trí nhớ của Tử La rất tốt, mấy huynh muội nàng thường xuyên uống nước linh tuyền nên không ai có trí nhớ kém cả. Thế nên Mạc Vân Thiên đánh một lần là Tử La cũng bắt chước được một hai. Tuy Tử La đánh ra chả có chút uy lực nào, nhưng cũng khiến Mạc Vân Thiên phải lau mắt mà nhìn. Mạc Vân Thiên tự nhận mình là người hiếm hoi gặp qua không quên, không ngờ trí nhớ của Tử La không kém hắn chút nào. Nhất thời Mạc Vân Thiên hứng khởi dạy Tử La thêm vài chiêu.

Vận động một hồi, Tử La thấy mệt mỏi. Thể năng của nàng căn bản không thể so với Mạc Vân Thiên được. Tử La muốn ngồi luôn xuống đất nhưng chưa kịp ngồi đã bị Mạc Vân Thiên nhắc: “Trên mặt đất lạnh, chúng ta trở về đi, chắc có bữa sáng rồi đấy.”

Tử La hớn hở đi cùng Mạc Vân Thiên vào trong nhà. Lúc này Mạc Tam và Mạc Tứ dắt Truy Vân và hai con ngựa con vừa ăn cỏ ngoài bờ sông về.

“Là Truy Vân và mấy người Mạc Tam đại ca kìa.” Tử La hưng phấn nói, chạy như bay về phía Mạc Tam.

Mạc Vân Thiên đành phải đuổi theo.


Mạc Tứ cảm thấy đôi nam nữ đang đi tới thật xứng đôi. Nếu không tính đến chuyện Tử La đứng chưa tới nách Mạc Vân Thiên thì càng hợp lý.

“Tứ đệ, thiếu phu nhân nhận nhà chúng ta hình như hơi nhỏ nhỉ? Sao thiếu chủ nỡ hạ tay chứ.” Lúc này Mạc Tam ngẩn ra nói.

Mạc Tứ nghe xong suýt thì ngã: “Là thiếu phu nhân tương lai, thêm mấy năm nữa Là trưởng thành rồi.” Mạc Tự tức giận trả lời Tam ca nhà hắn. Tam thúc thông minh mà sao đồ đệ của ông lại... có đầu óc đơn giản thế nhỉ.

Mạc Tứ nhớ lại, tối qua chả hiểu sao Mạc Tam lại lôi hắn từ trong ổ chăn ra hỏi một vấn đề ngu không ai bằng: “Thiếu chủ thích A La cô nương có phải không?”, hắn chỉ muốn bổ đầu Mạc Tam ra xem có óc không nữa.

Vấn đề này còn chưa rõ ràng sao, đám cấp dưới bọn họ đều biết cả rồi, chỉ có Tam ca vẫn còn ngẩn ngơ, giờ mới phản ứng lại, còn kích động lôi hắn dậy nữa.

“Mạc Tam ca ca, các huynh cho ngựa ăn về à?” Tử La tới gần hỏi.

“Ừ, sáng nào Truy Vân cũng phải ra đây chạy mấy vòng rồi ăn cỏ. A La cô nương, bánh đậu xanh hôm qua ăn ngon không? Nếu ngon thì lần sau tA Lại mua cho cô nương.” Mạc Tam lấy lòng. Bây giờ hắn đã biết Tử La có khả năng sẽ là nữ chủ nhân tương lai của hắn nên đối xử rất nhiệt tình.

Mạc Tứ thở dài, Tam ca đúng là cái hay không nói, toàn nói cái dở. Bánh đậu xanh này thiếu phu nhân nhà bọn họ ngày nào chả ăn, chứ không thì thiếu chủ nhà mình đâu chỉ đưa mỗi bánh đậu xanh cho thiếu phu nhân, cái khác để cho đám nam nhân như bọn hắn. Tam ca ngốc, thiếu chủ kêu hắn mua vải hắn liền mang cho Đại ca cả một bao vải to. Nếu mà kêu hắn mua cho thiếu phu nhân không biết hắn còn định mua bao nhiêu nữa.


Mạc Vân Thiên nghe Mạc Tam nói xong thì lạnh mặt, nói: “Mạc Tam, người mang Truy Vân ra bờ sông đi.”

“A: Vâng” Tuy Mạc Tam không hiểu vì sao Truy Vân vừa ra bờ sông ăn cỏ về lại dẫn ra, nhưng phục tùng mệnh lệnh là bản năng của hắn. Thế là Mạc Tam lại chịu thương chịu khó dắt Truy Vân đi, lúc Truy Vân xoay người còn kiêu ngạo thở phì phì. Tử La đang định nói Mạc Tam tốt quá lại thấy Mạc Tam bị Mạc Vân Thiên đuổi đi. Nàng biết Mạc Vân Thiên không muốn nàng ăn thêm bánh đậu xanh, cũng nhớ tới lời hứa của nàng với Mạc Vân Thiên là không ăn miếng điểm tâm nào trong tháng Giêng nữa, chờ món điểm tâm ngọt mới, vì thế đành cười ngượng ngùng.

Lúc mấy người Tử La về đến nhà, quả nhiên Tử Vi đã làm xong bữa sáng. “Ô: Đại tỷ có bánh bao thịt, A La thích bánh bao thịt Đại tỷ làm nhất!” lúc Tử La đến phòng bếp vừa vặn nhìn thấy lồng bánh bao, hưng phấn nói. “A La ngoan, đi rửa mặt trước đi, tí ăn sáng sẽ có.” Tử Vi nói.

Mạc Vân Thiên đứng ngoài phòng bếp nghe giọng nói hoan hỉ của Tử La, thầm nghĩ tiểu A La thật dễ thỏa

mãn. Thấy Tử La cầm chậu chuẩn bị đi lấy nước rửa mặt, hắn vội lấy nước ấm cho nàng. Xong rồi Mạc Vân Thiên còn tự mình giặt sạch khăn mặt, vắt khô đưa cho Tử La. Tử La cũng chả ngại ngần gì mà cầm luôn lau mặt trước sự sửng sốt của Tử Vi.

Tử Vi không ngờ Tần đại ca ngày thường lạnh lùng, nhìn qua không dễ tiếp xúc tí nào lại dịu dàng với Tử La như thế. Mà Tử La cũng không sợ hãi. Tử Vi cảm thấy bầu không khí giữa Mạc Vân Thiên và Tử La có chút kỳ quái, nhưng lạ ở chỗ nào lại không nói nên lời.

Tử Vi Nghĩ mãi không ra lý do, đành gác suy nghĩ sang một bên, tiếp tục công việc trong tay. Tử La rửa mặt xong không ngờ lại thấy Mạc Vân Thiên rửa mặt bằng nước ban nãy của nàng, giật mình nói: “Mạc, à Tần đại ca, nước này A La dùng rồi mà, bẩn lắm. Huynh lấy chậu khác đi.” Trong lúc kinh ngạc suýt chút nữa thì Tử La gọi luôn họ thật của Mạc Vân Thiên.

Ai ngờ Mạc Vân Thiên mặt không biến sắc nói: “Không có việc gì đâu, tiết kiệm nước.” Động tác khi nãy của Mạc Vân Thiên cũng chỉ theo bản năng, nghe Tử La nói hắn cũng ý thức được hành vi của mình không ổn. Nhưng Mạc Vân Thiên là người thế nào, hắn phản ứng lại rất nhanh, quyết định đâm lao phải theo lao. Dù sao hắn cũng không thấy nước này bẩn chỗ nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận