Điền Viên Cẩm Tú

Trên đường, Trần thẩm liền hỏi Thiết Đản về lần thi này.

“Thiết Đản, lần này con thì có tốt không? Kết quả thế nào?” Trần thẩm không nhịn được hỏi Thiết

“Đúng vậy! Lần này cháu thi thế nào?” Mẹ Xuyên Tử cũng tò mò hỏi thăm.

“Cũng được ạ!” “Cái gì mà cũng được, theo lời phu tử thì bài thi lần này của Thiết Đản ca đỗ huyền2thì chắc rồi.” Tử Hiên ở phía trước nghe vậy nói.

“Thật sao? Vậy thì tốt quá!” Trần thấm nghe Tử Hiên nói vậy thì vô cùng vui vẻ, không nhịn được nói to.

Mặc dù Trần thúc không kích động như Trần thẩm, nhưng nét mặt cũng vô cùng vui vẻ.


“Mẹ, chuyện chưa đến, chúng ta vẫn không nên nói nhiều. Ngộ nhỡ con không đậu chẳng phải sẽ8khiến người khác chê cười sao.” Thiết Đản khẽ nhắc nhở.

“Phi phi phi! Ngộ nhỡ cái gì? Đừng có nói lung tung. Có điều, con nói cũng đúng, chúng ta cứ chờ có kết quả huyền thí rồi nói tiếp.” Trần thẩm cuối cùng vẫn không bị vui sướng làm choáng váng đầu óc, cũng biết có một số việc không thể tùy tiện lộ ra.

Tuy chưa biết6Thiết Đản có thể đỗ huyền thì không, nhưng phu tử đã nói thế..., huynh muội Tử La đều rối rít chúc mừng Thiết Đản.

Mấy ngày sau, quả nhiên, việc buôn bán của cửa hàng nhà tử la bắt đầu có chút khởi sắc, thêm hai ngày nữa thì đã trở lại bảy, tám phần mười ngày trước rồi. Việc buôn bán từ từ tăng trở lại theo3đúng lời Tử La, tất cả mọi người đều vô cùng tò mò.

Bữa trưa hôm nay, Cao Đại Sơn cuối cùng cũng không nhịn được hỏi thay tất cả mọi người: “A La, Việc buôn bán của cửa hàng chúng ta tăng lại y như lời muội nói vậy, thời gian cũng không sai chút nào. Muội sắp thành thần cơ diệu toán rồi đấy! A La làm5thế nào vậy?” Cao Đại Sơn nói xong thì sùng bái nhìn Tử La. Mấy người Trần thẩm cũng vậy.

“Ha ha! Cái này sao so được với thần cơ diệu toán chứ. A La chỉ nghĩ nhiều hơn, chú ý nhiều hơn mọi người nên mới đoán được thôi. Không biết bây giờ mọi người có đoán được nguyên nhân cửa hàng chúng ta khởi sắc trở lại không?”


“A La, ta đoán được đại khái, không biết có đúng hay không?” Tử Hiên nói. “Nhị ca, huynh nói đi!” Tử La cổ vũ Tử Hiên.

“Dạo trước không tới, hai buổi trưa gần đây ta có ngồi nói chuyện phiếm với khách quen đến đây. Sau khi nói chuyện thì biết mấy hôm trước họ có đến ăn ở hai cửa hàng malatang mới mở. Họ ăn được vài hôm thì phát hiện cửa hàng đó không ngon bằng nhà chúng ta, phần ăn cũng không được như nhà chúng ta cho nên mới về lại cửa hàng của chúng ta ăn. A La, muội nói xem có phải chúng ta hơn ở hương vị không?”

“Nhị ca, huynh thông minh quá!” Tử La không hề keo kiệt khích lệ Tử Hiên, “Nhị ca, đúng là hương vị của malatang ở cửa hàng chúng ta thắng họ một bậc. Đó là vì nguyên liệu của chúng ta tốt hơn họ. Trong khi đó, người ngoài vẫn chưa biết được cách phối chế nguyên liệu của chúng ta, chúng ta phải chú ý bảo mật một chút. Tuy vị malatang của mấy nhà gần giống nhau, nhưng khách hàng ăn lâu sẽ phát hiện ra chỗ khác nhau đó. Ngoài nguyên nhân này, huynh còn phát hiện ra cái gì nữa không?”

“Ta và Đại ca có đến hai nhà kia ăn malatang, bọn ta phát hiện có một nhà, tuy giá đồ ăn chay thấp hơn cửa hàng nhà chúng ta một chút nhưng những đồ khách lại tương tự, phần ăn cũng không nhiều như nhà chúng ta. Ta và Đại ca còn thấy khách hàng ầm ĩ với người trong tiệm, nói phần ăn càng ngày càng ít nữa.”

“Còn nhà thứ hai, chúng ta không thấy phần ăn có vấn đề gì, nhưng lại bắt đầu lên giá, có mấy đồ thậm chí còn đắt hơn cửa hàng chúng ta. Thỉnh thoảng tiểu nhị còn giải thích với khách nhận rằng, malatang của họ trước đó rẻ như vậy là vì ông chủ mới khai trương ưu đãi, bây giờ chỉ là trở lại giá gốc thôi. Ta còn lâu mới tin, chắc chắn là vì họ thấy thời gian trước không kiếm được tiền cho nên mới tăng giá.” “Hai nhà này, một nhà cắt xén phần ăn, một nhà tăng giá, chắc hẳn cũng là nguyên nhân mà khách hàng quay lại cửa hàng chúng ta phải không?”

Sau khi Tử Hiên nói xong, Tử La lại hỏi Tử Thụ về hai cửa hàng malatang kia: “Đại ca nghĩ Nhị ca nói có đúng không? Huynh có gì muốn bổ sung không?”


“Tử Hiên nói rất có lý. Còn một nguyên nhân nữa chắc là tại nhà chúng ta là cửa hàng bán malatang đầu tiên, rất nhiều người cho rằng vị malatang nhà ta là chính tông nhất. Hơn nữa, ta cũng nghe mọi người bảo rằng rất hài lòng về vệ sinh của cửa hàng và thái độ phục vụ của mấy người Đại Sơn ca. Ta thấy đây cũng là nguyên nhân khiến việc buôn bán của cửa hàng tăng trở lại.”

Tử La nghe Tử Thụ, Tử Hiên nói xong, thấy mình cũng không cần phải nói thêm gì nữa. Hai người đã phân tích tình hình gần như hoàn chỉnh rối.

“Đại ca, Nhị ca đều nói rất đúng! Đây chính là nguyên nhân khiến việc buôn bán của cửa hàng chúng ta tăng trở lại. Hai cửa hàng, một nhà này cắn xén phần ăn, đây là điều tối kỵ, là một cách làm rất không thông minh, buôn bán là phải có chữ tín. Còn nhà thứ hai, lúc đầu cho giá thấp, sau đó lại tăng lên, một số khách hàng sẽ có ý kiến, chẳng thà lúc đầu đừng hạ giá còn hơn.

“Hương vị malatang của nhà chúng ta thắng bọn họ, những khách cũ sẽ cảm thấy hương vị nhà chúng ta ngon hơn. Vì vậy, chúng ta chỉ cần làm thật tốt, không ăn bớt nguyên liệu, phục vụ tốt hơn nữa, muội tin sau này việc buôn bán của cửa hàng chúng ta cũng không phải chịu ảnh hưởng quá nhiều.” Tử La nói.

“A La nói rất đúng. Thụ ca nhi, mọi người yên tâm, sau này chúng ta nhất định sẽ nhiệt tình, lễ độ với khách hàng hơn nữa.” Cao Đại Sơn thấy bọn họ cũng là một trong những nguyên nhân khiến việc buôn bán khởi sắc thì vô cùng vui vẻ, chủ động ra vẻ sẽ làm tốt hơn nữa. Vả lại, sau khi Tử La phân tích, hắn cũng biết cửa hàng vẫn có thể tiếp tục buôn bán, không cần lo sập tiệm, cho nên càng để ý đến việc buôn bán của cửa hàng hơn.

Những người khác nghe Cao Đại Sơn nói vậy cũng rối rít ra vẻ họ sẽ cố gắng làm thật tốt.


Trong cuộc họp gia đình nhỏ và buổi tối, Tử Thụ nói: “A La, lần nguy cơ này, có phải muội cố ý muốn bồi dưỡng năng lực giải quyết vấn đề của mọi người không?”

“Đúng là chẳng cái gì qua được mắt Đại ca của chúng ta. Gần đây, A La có đọc được tiểu sử về một thương nhân tên Thẩm Hà. Trong đó có câu, thương trường tràn ngập biến hóa, không có ai buôn bán mà mãi tốt, cũng chẳng có ai thuận lợi không gặp ảnh hưởng gì. Cho nên, malatang của chúng ta cũng thế, chúng ta chắc chắn sẽ gặp phải vấn đề gì đó. Đây là việc không tránh được. Trong sách có nói, đã là việc không tránh được thì phải gặp nguy không loạn, bình tĩnh đối phó. Vì vậy, A La nghĩ, nếu chúng ta tiếp tục làm ăn, sau này nhất định sẽ gặp những tình huống giống như malatang này, cho nên A La thấy chúng ta phải bồi dưỡng thêm năng lực giải quyết vấn đề.”Nghe xong lời này của Tử La, Tử Thụ, Tử Hiên, kể cả Tử Vi, Tử Đào và Tiểu Lục đều chấn động.

“A La suy nghĩ rất cẩn thận. Phòng ngừa chu đáo, đây là cách làm rất thông minh. Quả nhiên, đọc nhiều sách là tốt.” Tử Thụ nói. Sau khi giải quyết vấn đề của cửa hàng, không lâu sau, kết quả huyền thì cũng được công bố trong sự chờ mong của mọi người. Hôm nay, buổi chiều, một tiểu tử trong thôn tới cửa hàng nhà Tử La báo tin, Thiết Đản đậu huyền thí rồi. Quan sai báo tin đang ở trong thôn chờ Thiết Đản, mấy người Trần thẩm mau về nhà nhận công văn. Việc vui như vậy, Tử La lập tức cho Trần thẩm nghỉ, để bà qua đón Thiết Đản rồi về thôn. Khách nhân trong cửa hàng nghe nói con trai Trần thẩm đậu huyền thí thì đều chúc mừng. Tử La thấy vậy liền nói: “Hôm nay cửa hàng có việc vui, giảm giá tám phần.”

Khách nhân nghe vậy thì sôi trào, rối rít chúc mừng, có người còn muốn thêm đồ ăn.

Tử La thấy phản hồi tốt, biết chẳng mấy khi có chuyện vui để giảm giá như vậy liền viết một tờ giấy dán ngoài cửa, trên viết: Cửa hàng có tin vui, hôm nay giảm giá tám phần. Vì vậy, lần thứ hai sau khi mở cửa hàng, việc buôn bán của cửa hàng đạt mức giống hôm khai trương. Tử La về nhà gọi Tử Vi, Tử Đào và Tiểu Lục chuẩn bị quà mang đến nhà Trần thẩm: Một bộ văn phòng tứ bảo, một cuộn vải bông hảo hạng màu xanh và mấy hộp điểm tâm của Tụ Phương Trai. Mấy cái này đều là lúc đóng cửa, đám Tử La mua ở trấn trên.

“Giao tình của hai nhà chúng ta thế nào chứ, không cần chuẩn bị quà như vậy đâu!” Trần thẩm nói.

“Cái này có là gì đâu ạ, Thiết Đản ca đậu huyền thí là chuyện tốt, sao chúng cháu lại không có quà được.”Tử Thụ nói. “Đúng vậy. Đây là chuyện tốt, Trần thẩm đừng từ chối, huống hồ đây cũng chẳng phải thứ gì quá quý. Văn phòng tứ bảo là để Thiết Đản ca dùng, vải bông cũng có thể làm quần áo cho huynh ấy, để Thiết Đản ca mặc đi thi ở phủ thành.” Tử Vi ở bên cạnh bổ sung. Trần thẩm thấy vậy liền bảo các nàng nhất định phải ở lại ăn cơm chiều. Mấy huynh muội cũng không từ chối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui