“Nếu đây không phải gia đình tốt thật thì Trần thẩm cũng không nhận lời nói giúp bọn họ với các cháu, vả lại gia đình vừa ý Vị tỷ nhi này các cháu cũng biết, ở2ngay trong thôn chúng ta thôi.”
Huynh muội Tử La nghe Trần thẩm nói vậy không khỏi tò mò, đồng thanh hỏi: “Ai vậy ạ?”
“Chính là con trai cả nhà Trần Đại Lực, Trần Đại Tráng, năm nay8mười lăm tuổi, lớn hơn Vị tỷ nhi một tuổi, tuổi tác cũng tương xứng. Trần thẩm cũng cảm thấy Trần Đại Tráng này dù là tuổi tác hay gia cảnh đều xứng với Vi tỷ nhi,6nên mới nhận lời đến hỏi ý các cháu.” “Theo Trần thẩm thấy, gia đình Trần Đại Tráng là nhà bán đậu hũ duy nhất trong thôn chúng ta, hơn nữa nhà bọn họ còn có hơn3hai mươi mẫu đất, những thứ này cũng coi như là nhà có của nhất nhì trong thôn chúng ta rồi. Hơn nữa tuổi tác của Trần Đại Tráng này cũng tương đương với vị tỷ nhi,5thế nên Trần thẩm cảm thấy chuyện hôn nhân này không tồi. Các cháu thử nghĩ xem, Trần Đại Tráng là con trai một, sau này gia sản trong nhà đều thuộc về Trần Đại Tráng. Nhà lại còn bán đậu hũ, thêm hai mươi mẫu đất ruộng, cuộc sống sau này cũng khá đầy đủ.”.
“Còn nữa, mẹ của Đại Tráng lúc nhờ ta hỏi các cháu cũng nói rồi, nếu Vị tỷ nhi gả cho nhà họ, thì nhà họ cũng không cần Vị tỷ nhi phải ra đồng làm việc, cứ ở nhà phụ giúp làm đậu hũ, bán hàng thu tiền là được. Trần thẩm thấy mẹ Đại Tráng tự tìm tới ta nói chuyện hôn nhân này, hơn nữa điều kiện nhà họ cũng tốt, quan trọng nhất là gần như các cháu, sau này Vi tỷ nhi gả đi rồi cũng có thể thường xuyên về thăm nhà, không cần phải lo lắng lỡ như mấy huynh muội các cháu không có cha mẹ mà Vi tỷ nhi gả đi sẽ bị người ta coi thường, thế nên Trần thẩm mới vội vàng đến đây nói với các cháu. Các cháu thấy thế nào?”
Nói liền một hơi, Trần thẩm cũng thấy hơi khát, liền bưng trà lên uống, rồi hỏi ý kiến huynh muội Tử La. Tử Thụ thấy Tử Vi cúi đầu không nói gì, cũng không nhìn thấy vẻ mặt Tử Vi, nhất thời cũng không biết Tử Vi nghĩ thế nào. Cậu nghe Trần thẩm nói cũng cảm thấy điều kiện của Trần Đại Tráng có vẻ rất thích hợp, nhưng Tử Thụ cũng không vội vàng nghĩ rằng Trần Đại Tráng này chính là lựa chọn tốt nhất cho Tử Vi. Trong mắt Tử Thụ, tỷ tỷ muội muội đệ đệ của cậu đều là ưu tú nhất, bọn họ đều xứng đáng có được những thứ tốt nhất. Cậu cũng có lòng tin mình có thể tìm được nhà chồng cho Tử Vi với điều kiện tốt hơn Trần Đại Tráng, thế nên Tử Thụ cảm thấy chuyện hôn nhân của Tử Vi cứ từ từ quyết định cũng được.
“Không ngại nói với thẩm, trước khi thẩm đến nhà chúng cháu thì chúng cháu cũng nghĩ đến chuyện hôn nhân của Đại tỷ. E là chúng cháu không thể cho thấm câu trả lời ngay được.” Tử Thụ nói. Tử Vi nghe Tử Thụ nói vậy cũng ngẩng đầu lên nhìn Trần thẩm: “Tử Thụ nói đúng, cháu là chị cả trong nhà, cháu còn muốn ở nhà mấy năm nữa, chờ Tử Thụ, Tử Hiên trưởng thành rồi mới nghĩ tới chuyện hôn nhân.”
“Ừ, Vị tỷ nhi nghĩ vậy cũng có lý, bây giờ đệ muội các cháu còn nhỏ, nếu Vi tỷ nhi có thể ở nhà thêm một thời gian cũng tốt. Nhưng thời gian làm mai tốt nhất của nữ nhi cũng chỉ trong hai năm này thôi, bỏ lỡ rồi thì ít người đến cầu thân lắm, nam nhân tốt cũng bị người ta lấy mất.”
“Không nói đâu xa, biểu tỷ Đổng Mai của các cháu và Giang Đại Nha là hai cô nương lớn tuổi nhất trong thôn chúng ta. Bọn họ năm nay đều mười bảy tuổi rồi mà vẫn chưa cưới hỏi. Dù lần này bọn họ đều thể hiện xuất sắc ở cuộc thi thêu, bây giờ cũng có người đến cầu thân, nhưng số người bọn họ có thể chọn cũng không nhiều, nguyên nhân là vì tuổi bọn họ lớn rồi! Nam nhận tốt đều có hôn ước hết, làm gì chờ tới bây giờ. Thể nên mới nói, Trần thảm cảm thấy để tương lai Vi tỷ nhi tốt đẹp hơn, cháu phải mau mau tìm một gia đình tử tế đi.”
“Thụ ca nhi các cháu còn nhỏ, nếu cháu không yên lòng có thể suy nghĩ gả cho nhà nào gần một chút. Trần thẩm bình thường cũng có thể giúp đỡ các cháu. Hơn nữa các cháu đều rất hiểu chuyện, Trần thẩm thấy Vi tỷ nhi xuất giá cũng không cần phải lo lắng quá nhiều.” Trần thẩm tận tình khuyên bảo.
“Trần thẩm nói có lý, chúng cháu sẽ suy nghĩ chuyện hôn nhân của Đại tỷ, có điều chúng cháu vẫn cần phải suy nghĩ thật kỹ về Trần Đại Tráng rồi mới có thể cho Trần thấm một câu trả lời chắc chắn được.” Tử Thụ không bao giờ muốn vì bọn họ mà làm chậm trễ chuyện hôn nhân đại sự của Tử Vi, thế nên Tử Thụ đồng ý sẽ suy nghĩ chuyện hôn nhân này, nhưng về Trần Đại Tráng thì bọn họ cần phải suy nghĩ thật kỹ đã.
Trần thẩm nghe Tử Thụ nói vậy cũng tán đồng: “Thụ ca nhi nói đúng. Chuyện hôn nhân đương nhiên phải nghĩ thật kỹ. Trần thẩm chỉ cảm thấy nhà họ Trần này điều kiện không tồi nên mới đồng ý đến nói giúp bạn họ một tiếng thôi, cũng không ép các cháu nhất định phải đồng ý. Nếu các cháu cảm thấy nhà này không hợp thì đừng ngại nói thẳng với ta, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến cả đời mà. Ài, tiếc là cha mẹ cháu không còn, nếu không họ có thể làm chủ cho các cháu rồi.”
Trần thẩm nói đến đây chợt thấy thương cảm cho huynh muội Tử La. Lại nhìn Tử vi nghe nói đến chuyện hôn nhân thì cúi đầu ngượng ngùng, dáng vẻ đắn đo, bà không khỏi nghĩ, nếu như cha mẹ Tử La vẫn còn, thì làm sao phải nói chuyện làm mai trước mặt Tử Vi chứ.
Trần thẩm thấy bầu không khí trong phòng ảm đạm đi, không khỏi chửi mình não heo, đang yên đang lành tự nhiên nhắc đến cha mẹ chúng làm gì, lại khiến huynh muội Tử La đau lòng, thế là vội cáo từ.
“Thẩm ở lại ăn cơm tối đã ạ?” Tử Vi thấy Trần thẩm đi, liền giữ lại.
“Không được, ý tốt của các cháu Trần thẩm nhận, nhưng ta phải về nhà rồi, trong nhà còn nhiều việc lắm. Vị tỷ nhi, các cháu cứ nghĩ kỹ rồi trả lời cũng không muộn, mấy nhà bình thường suy nghĩ hai, ba ngày cũng là điều dễ hiểu mà.” Trần thảm khoát tay nói.
Ăn cơm tối xong, huynh muội Tử La cùng nhau bàn bạc chuyện hôn nhân của Tử Vi. “Thời gian trôi nhanh quá, mới đó mà Đại tỷ đã đến tuổi làm mai, tin rằng cha mẹ ở trên trời có biết cũng hy vọng Đại tỷ có thể tìm được một gia đình tốt.” Tử Thụ cảm khái rồi nhanh chóng chuyến đề tài, nói chuyện quan trọng hôm nay: “Đại tỷ, Tử Hiên, Tử Đào, A La, cả Tiểu Lục nữa, mọi người có ý kiến gì với chuyện mai mối hôm nay của Đại tỷ không. Tin rằng chỉ cần huynh muội chúng ta đồng tâm hợp lực là có thể tìm cho Đại tỷ một người chồng tốt, cho chúng ta một tỷ phu thật tốt.”
Tử La cũng muốn bầu không khí vui vẻ hơn một chút, bèn tiếp lời: “Đại ca nói đúng lắm. Ngoài Đại tỷ phu thì chúng ta cũng cần tìm Đại tẩu cho Đại ca, Nhị tẩu cho Nhị ca, Nhị tỷ phu...” Tử La mới nói tới đây, Tử Đào liền chạy lại bịt miệng Tử La. Không khí liền đỡ nặng nề hơn nhiều.
“Đệ cảm thấy việc hôn nhân này quan trọng là Đại tỷ phải thích người kia mới được. Đại tỷ, tỷ cảm thấy Trần Đại Tráng thế nào?” Tử Hiên phát biểu ý kiến của mình trước.
“Cái này...”
“Ai da, Đại tỷ ngượng ngùng gì chứ, ở đây chỉ có mấy huynh muội chúng ta, sợ gì nào!” Tử Đào hùng dũng nói.
“Tử Đào đừng cười Đại tỷ, chờ đợi đến lượt muội rồi, ta nghĩ muội còn trốn trong chăn không chịu ra ấy chứ!” Tử Hiên cười nói.
“Làm gì có! Đến lúc đó muội sẽ tự tìm chồng cho mình, các huynh các tỷ nhớ giúp muội nhìn xem nhé!”
Tử Đào thành công khiến Tử Thụ đang uống nước suýt nữa rơi cả ly. “Ai, sao Đại ca lại không cẩn thận như vậy chứ, có gì phải bất ngờ đâu. Bữa trước muội cũng nghe A La nói là sau này muội ấy sẽ tự tìm chồng cho mình mà.” Tử Đào không suy nghĩ liền kể ra lời Tử La nói.
Tử Hiên nghe vậy thì nhìn Tử La, Tử Đào, rồi giơ ngón tay cái lên: “Được lắm! Hai cô nương này rất được, không hổ là muội muội của Tử Hiên ta. Lời nói của A La cùng Tử Đào mặc dù hơi quá thoải mái, nhưng ta cũng cho rằng với chuyện hôn nhân đại sự của mình thì Đại tỷ nên học theo các muội ấy, cần phải có chính kiến mới được.”
“Tử Hiên nói rất đúng! Đại tỷ, tỷ thấy Trần Đại Tráng thể nào?” Tử Thụ gật đầu nói. “Người này, này, Trần Đại Tráng này tỷ cũng không biết nhiều về hắn, cũng không có nhiều ấn tượng, chỉ biết hắn có vẻ là người hiền lành thật thà.” Tử Vi nghĩ một lát rồi nói. “Vậy Đại tỷ cũng gặp Trần Đại Tràng nhiều lần rồi, khi gặp huynh ấy tỷ có thấy tim đập nhanh hơn không?” Tử La dựa sát vào Tử Vi, tò mò hỏi. “Sao A La lại biết chuyện tim đập nhanh hơn?” Tử Thụ nghe vậy thì nhìn A La đầy nguy hiểm. Tử La than trong lòng: Nguy rồi.
“Ha ha, cái này... cái này A La đọc được trong sách, trong sách viết là khi gặp người mình thích thì tim sẽ đập nhanh hơn.”
“A La, muội không được đọc mấy cuốn sách linh tinh kia nữa, lo luyện chữ nhiều vào, biết chưa?” Tử Thụ nói.
Tử La tự châm lửa thiêu mình không nói được gì, chỉ đành gật đầu nói dạ.
“A La nói vậy không biết có đúng không, nhưng khi mình gặp người quen và người mình không quen thì cảm giác đúng là không giống nhau. Đại tỷ, cuối cùng tỷ có cảm giác gì với Trần Đại Tráng không?” Tử Hiên tiếp tục hỏi.
Tử Vi nghe xong mờ mịt lắc đầu: “Tỷ coi hắn như người trong thôn bình thường thôi, có cảm giác gì chứ?”
Tử La nhìn phản ứng của Tử Vi, chính là tình đầu chưa mở đây mà! Tỷ ấy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nam nữ, thì làm sao có cảm giác gì với nam nhân đây? Nhưng Tử Vi như vậy cũng khiến Tử La thở phào nhẹ nhõm thay Lưu Hoành.
Tử La thấy Tử Vi như vậy, cũng biết nói chuyện với người chưa từng biết tới yêu đương sẽ chẳng có kết quả gì, bèn đổi cách khác: “Vậy Đại tỷ, Đại ca, mọi người có ý kiến gì về nhà của Trần Đại Tráng không? Dù sao nếu Đại tỷ gả tới nhà bọn họ thì sau này sẽ sống cùng họ mà, nhân phẩm của người nhà Trần Đại Tráng thế nào cũng rất quan trọng đó.” “Cha của Trần Đại Tráng là Đại Lực thúc. Thúc ấy là người hào phóng dễ gần, bình thường mọi người đến nhà họ mua đậu hũ nhưng không có tiền trả thì thúc ấy cũng cho nợ, Đại Lực thúc là người tốt.” Tử Thụ suy nghĩ rồi nói
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...