Vương Tư Tư nghĩ, dựa vào cái gì mà nàng thêu không tốt, mấy người Tử Vi lại thêu tốt được chứ.
Thế nên lúc này Vương Tư Tư khí thể mười phần bước tới trước mắt Tử Vi, vẻ mặt đầy chính nghĩa nói Tử Vi, Vương Tư Tư vẫn còn ghi hận chuyện mấy người Trương nương tử không cho nàng ta thêm thời gian hoàn thiện bức thêu nên nóng đầu nói cả những lời không nên nói.
Lời của Vương Tư Tư khiến mọi người nghị luận càng nhiệt2liệt, thậm chí còn có vài người kêu Tử Vi cút xuống. “A La, phải làm sao bây giờ? Vương Tư Tư cứ như con điên ấy, gặp ai cũng cắn, toàn gây sự với chúng ta. Đại tỷ không sao chứ?” Tử Đào sốt ruột hỏi Tử La.
“Không sao đâu. Mọi người còn nhớ cách đây không lâu Đại tỷ có học thêu hai mặt không, còn cả chữ hoa mai nhỏ muội nhìn thấy trong một quyển sách cổ nữa?” Tử La thấy mấy người Tử Thụ vẻ mặt8lo lắng, nàng lường trước họ không biết chỗ đặc biệt của tác phẩm của Tử Vi. Để mọi người không lo lắng, Tử La nhắc nhở.
“A La, ý muội là bức thêu này của Đại tỷ được thêu hai mặt?” Tử Hiên kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Tử La cho Tử Hiên một đáp án khẳng định.
“Đại tỷ học được cách thêu hai mặt rồi sao?” Tử Hiên cực kỳ kinh ngạc. Cách thêu hai mặt này bọn họ từng thấy trong cuốn sách thêu thùa mua năm trước rồi. Nhưng thêu6hai mặt rất phức tạp, người biết thêu hai
mặt đa phần đều ở Giang Nam, ở chỗ họ không có ai biết thêu hai mặt nên bọn họ không tìm thấy ai để thỉnh giáo. Sau đó họ đành tạm bỏ cách thêu này, không ngờ Tử Vi lại học được.
“Đúng. Thật ra Đại tỷ vẫn luôn nghiên cứu cách thêu hai mặt này, vài ngày trước muội tỉnh dậy lúc nửa đêm, thấy Đại tỷ đang thêu hai mặt. Nhưng lúc ấy Đại tỷ vẫn còn ngượng tay lắm. Muội3nghị lần này chắc chắn Đại tỷ thêu hai mặt, bằng không với thời gian lâu như thế sao Đại tỷ chỉ thêu mấy thứ như vậy.”
Nghe Tử La nói, Tử Đào cũng nhớ đến việc này.
“A La nói muội mới nhớ gần đây hình như Đại tỷ có đột phá trong việc thêu hai mặt. Muội từng thấy bức thêu của Đại tỷ, hai bên đều có hình dạng khác nhau. A La nói vậy thì lần này Đại tỷ nhất định sẽ trổ hết tài năng rồi.” Tử Đào5vô gáy một cái.
Tử La còn chưa kịp trả lời Tử Đào, Tử Hiên đã chen vào: “Thật không? Đại tỷ học xong cách thêu hai mặt rồi, chuyện lớn như vậy sao bọn huynh không biết. Đều tại dạo này cứ chạy vòng vòng quanh thư viện với cửa hàng, bạn muốn chết, không biết việc này.”
“A La, mấy cánh hoa mai bay kia chính là chữ hoa mai nhỏ mà muội với Đại tỷ nghiên cứu gần đây à?” Tử Thụ cũng biết đại khái từ đầu rằng bức thêu này không đơn giản như mặt ngoài nó thể hiện. Cậu cẩn thận hơn đám Tử Hiên một chút, cũng biết chuyện Tử Vi vẫn luôn học thêu hai mặt. Cậu cũng từng đoán tác phẩm này của Tử Vi là một bức thêu hai mặt, nhưng vẫn không chắc chắn. Bây giờ nghe Tử La, Tử Đào nói như vậy càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình. Cậu cũng để ý tới những cánh hoa mai bé xinh bay lung tung kia, lại nghe Tử La nhắc tới chữ hoa mai nhỏ nên mới hỏi.
“Hà hà. Đại ca đoán đúng rồi, chúng ta không cần lo cho Đại tỷ đâu.” Tử La khẳng định suy nghĩ của Tử Thụ.
“Vậy thật tốt quá. Có hai thứ độc đáo như thế, lát nữa kiểu gì đại tỷ cũng chói mù mắt đám người không biết nhìn kia!” Tử Đào hớn hở, nhưng lại nhíu mày: “Nhưng mà bây giờ Vương Tư Tư nói Đại tỷ đút lót giám khảo, phải làm sao bây giờ?”
“Không có việc gì đâu Nhị tỷ, chúng ta không làm thì sợ gì bị hắt nước bẩn. Yên tâm, lát nữa sẽ có người xử lý mấy người nói lung tung này.” Tử La nói. Quả nhiên, Tử La vừa nói xong liền nghe được quản sự của cuộc thi thêu thùa lần này bước lên nói to: “Các vị hương thân phụ lão, xin trật tự, trật tự nào!” Người dưới đài thấy quản sự lên tiếng cũng dần im lại, nhưng vẫn có người len lén xì xào.
Lúc này quản sự mới nói tiếp: “Các vị hương thân phụ lão, Lệ Thường Phường của chúng ta tổ chức cuộc thi thêu này không phải lần một lần hai. Mọi người đã từng thấy chúng ta làm việc thiên vị gây rối loạn kỷ cương bao giờ chưa?”
Mọi người nghe thế, ngẫm lại thì cuộc thi thêu này được tổ chức hơn hai mươi năm rồi, nhưng đúng là chưa bao giờ có chuyện làm rối loạn kỷ cương cả. Lúc này mọi người mới chậm rãi bình tĩnh lại, càng nghĩ càng thấy cách nói Tử Vi gian lận đút lót không đúng lắm.
“Đúng vậy, cuộc thi thêu thùa này từ trước tới giờ đều rất công bằng.“. “Ta cũng cảm thấy vậy, lão phu xem cuộc thi này hai mươi năm rồi, chưa lần nào thấy có hành vi khuất tất cả.”
“Lão gia tử nói rất đúng! Trương nương tử đây tuy bình thường ít nói, nhưng bà ấy chắc chắn là người rất công bằng, liêm chính!” Có người phụ hoạ theo. “Đúng rồi, có khi nào có hiểu lầm gì không?”
Dư luận dưới đài thay đổi rất nhanh
“Lâm quản sự, không thể nói như vậy được. Tuy trước giờ cuộc thi thêu này chưa từng có việc gây rối loạn kỷ cương, nhưng không có nghĩa là Đổng Tử Vi không gây rối. Theo ta thấy, vì để công bằng, các người cứ loại Đổng Tử Vi trước đi, để tránh mọi người hiểu lầm thanh danh của cuộc thi.” Vương Tư Tư thấy mọi người bắt đầu nói khác thì nóng nảy.
“Vương tiểu thư, ngươi nói gì? Ý ngươi là ta gian lận, đút lót đoàn bình thẩm sao? Không biết Vương cô nương có bằng chứng gì không? Nếu tùy ý bôi nhọ người khác là trái với luật pháp Đại Tề chúng ta đấy!” Tử Vi đã phục hồi tinh thần, thấy tình huống như thế, nàng nghĩ mình cần phải biện giải một chút. Những lời này của Tử Vi lời lẽ chính đáng, khí thể bình tĩnh lập tức đè ép Vương Tư Tư.
Vương Tư Tư móc đầu ra bằng chứng Tử Vi gian lận đút lót, nàng ta chỉ nói bừa thôi. Giờ bình tĩnh lại, nàng ta bắt đầu hối hận vì những lời mình vừa nói.
Lúc nãy nàng ta nóng đầu, trước đó còn bị Trương nương tử từ chối khiến nhiều người giễu cợt nàng ta. Thế nên nàng ta mới muốn dùng việc này trả thù Tử Vi và mấy người Trương nương tử. Bây giờ bình tĩnh lại thì nàng ta hối hận xanh cả ruột.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nước đã hắt ra đầu có thể thu về. Nàng ta đành cắn chặt không buông: “Mấy người các ngươi mờ ám với nhau, làm gì có chứng cứ cho ta giữ. Nhưng đâu cần chứng cứ gì, việc này không phải rõ rành rành rồi à. Hai canh giờ mà ngươi thêu đơn giản như thế, thậm chí còn không tính là một tác phẩm, chẳng nhẽ cái này không thể chứng minh người vào được vòng chung kết là dựa vào thủ đoạn khác sao?”
“Vương tiểu thư, vậy nghĩa là ngươi không có chứng cứ chứ gì, vậy là bôi nhọ rồi!” Tử Vi nghe Vương Tư Tư nói vậy liền nói. “Đổng cô nương, cô yên tâm đi, việc này có phải bôi nhọ hay không, hôm nay bổn trấn trưởng nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thuyết phục. Còn nữa, việc này liên quan đến danh dự của Lệ Thường Phường, đến danh dự của Trương nương tử và các đại sư thêu thùa. Thế nên hôm nay bổn trấn trưởng nhất định phải làm rõ chuyện này.” Lúc này, trấn trưởng cũng không nhịn nổi nữa lên tiếng. Vương Tư Tư thấy trấn trưởng lên tiếng, mặt mũi trắng bệch. Lúc này nàng ta chỉ ước thời gian có thể quay ngược, nàng ta nhất định sẽ không nói ra những lời ma quỷ như thế. Những người dưới đài vừa nói Tử Vi gian lận đút lót cũng chột dạ. “Việc hôm nay phải làm phiền trấn trưởng đại nhân rồi, tiểu nhân thay chủ nhân cảm tạ trấn trường đại nhân.” Quản sự lập tức quay sang cảm ơn trân trường. “Tiểu nữ cũng cảm ơn trân trường đại nhân.” Tử Vi ngạc nhiên khi thấy trấn trưởng tham gia vào lúc này. Nhưng nàng biết trân trưởng có ý tốt, nàng còn thấy được ánh mắt cổ vũ của trấn trưởng phu nhân, lòng cũng nhẹ đi một nửa. Thấy quản sự nói lời cảm ơn với trấn trưởng, nàng cũng vội vàng nói lời đáp tạ với ông. “Vậy Đồng cô nương trình bày tác phẩm thêu của mình đi. Dù sao mọi người vẫn còn nghi ngờ về tác phẩm của cô nương, cảm thấy trình độ của cô nương không xứng vào vòng chung kết.” Trấn trưởng nói tiếp. Tử Vi quay lại hành lễ với mọi người, nói: “Lúc trước khi ta thi vòng bán kết, hẳn mọi người cũng từng xem tác phẩm của ta. Nếu khi đó có người hoài nghi tác phẩm của ta không đủ trình độ để thăng cấp, ta tin lúc ấy sẽ có người chỉ ra được.” Tử Vi nói tới đây, rất nhiều người đều nhớ ra. Mọi người gần như không còn hoài nghi chuyện Tử Vi gian lận nữa, chỉ tò mò tại sao lần này trình độ thêu thùa của nàng đột nhiên tụt dốc như vậy.”
“Tin rằng hôm nay tất cả mọi người đều nghi ngờ tác phẩm của ta, vậy giờ ta sẽ nói một chút về tác phẩm của mình. Mời mọi người xem, đây là một bức thêu Hỷ thượng mi sao*.”
*Hỷ thượng mi sao: Nét vui mừng hiện trên đuôi lông mày - một dạng hoa văn cát tường của Trung Quốc. Cổ nhân lấy chim hỷ thước tượng trưng cho việc hỷ. Chữ Mi đọc giống chữ Mai. Hoa văn này vẽ chim hỷ thước đậu trên cành mai, ghép thành hình “Hỷ thượng mi sao“. Thường thấy trên đồ gốm, tranh thêu khắc gỗ, cắt giấy. Tử Vi lại đưa tác phẩm của mình ra phía trước.
Mọi người ngó ngó, vẫn là bức thêu đơn giản ấy, chả có gì đặc biệt cả. Nhất thời không ai biết Tử Vi định làm
“Mọi người lại nhìn tiếp mặt bên này!” Tử Vi xoay mặt trái của bức thêu ra.
“Oa! Mặt sau cũng có hình thêu kìa!” Có người kinh hô. “Trời ơi! Làm thế nào vậy? Lão bà bà ta cả đời làm nghề thêu thùa cũng chưa từng thấy bức thêu nào có hai mặt như vậy cả.”
“Đây là cách thêu hai mặt của Giang Nam!” Rốt cuộc cũng có người nhận ra là thêu hai mặt. “Lão ca, cách thêu hai mặt này có lại lịch gì thế?” Có người quen với người kia hỏi. “Phải đó, phải đó, lão ca kể cho chúng ta biết đi!” Có người phụ hoạ. “Cách thêu hai mặt này nghe đồn chỉ có ở phía Giang Nam, chỗ chúng ta không ai biết cả. Mà dù là ở Giang Nam cũng ít có ai biết thêu kiểu này lắm! Nghe đâu là vì ít người biết nên những tác phẩm được thêu hai mặt đều vô cùng quý giá. Tuy là chưa quý bằng vàng nhưng cũng không phải thứ mà bình dân áo vải như chúng ta nhìn thấy được.” Mọi người nghe thể, hoá ra là lợi hại đến vậy. Nhất thời toàn trường lại kinh ngạc mất khống chế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...