Sau khi ăn cơm xong, Thiết Trụ sang nhà chơi. Nhìn thấy mấy chị em Tử La đang ngồi trong sân viết chữ nên cậu mới hỏi thắc mắc của mình từ lúc trưa: “A La này, sao muội biết chiếc xe ngựa trước của thôn là của bọn buôn người?”
“Muội đoán đó.” Tử La cười hì hì đáp.
“Là A La tìm ra mấy tên buôn người đó sao?” Vốn bọn Tử Thụ đầu thèm chú ý đến mấy người đó nên sao biết là sẽ có vấn đề.
“Đúng đó đại ca, muội thấy Nhị bá vội vàng trói đại tỷ mang đi, cho nên mới đoán có lẽ sẽ có người tiếp ứng. Muội dò hỏi thử có phải có ai lạ mặt mới vào thôn hay không, nào ngờ Thiết Trụ ca ca nhìn thấy có chiếc xe ngựa đến của thôn. Vậy nên A La đi tìm chiếc xe ngựa đó thử, sau đó cố ý để bọn họ hiểu lầm Nhị bá muốn nâng giá tiền lên. Mấy tên buôn người nghe vậy mới đi theo bọn muội tới nhà Nhị bá tính sổ”
“Đúng là A La càng lớn càng thông minh” Tử Hiển khen ngợi.
Tử Thụ ngẫm lại cũng thấy, từ sau khi rơi xuống nước, tiểu muội tỉnh lại càng ngày càng thông minh. Xem ra, sau này phải coi trọng ý kiến của A La hơn nữa.
“A La thông minh quá, muội viết được nhiều chữ vậy à?” Thiết Trụ nhìn một đống chữ Tử La viết trên đất.
Chữ ở triều đại này giống với chữ phồn thể ở hiện đại, vì thế Tử La học rất nhanh. Giờ mỗi ngày sau bữa trưa, đại ca sẽ dạy cho mấy huynh muội nhà họ học thêm năm chữ mới. Nàng nhớ hết cả, nhưng lúc nào cũng cố ý viết sai mấy chữ, không nên nổi trội quá, Tử La sợ sẽ hù dọa đại ca. Chỉ vậy thôi mà tốc độ học tập của Tử La đã khiến đại ca giật mình rồi, cũng may là nhị ca khá thông minh nên nàng không tính là xuất sắc.
Mỗi lần nghe đại ca khen mình, Tử La lại thấy hơi đỏ mặt, nhờ nhớ được ký ức của đời trước nên nàng mới được vậy, còn nhị ca mới đáng mặt thiên tài.
Tử Vi, Tử Đào thì lại không đam mê học hành cho lắm. Tử Vi chỉ thích thêu thùa may vá kiếm sống. Còn Tử Đào thì lại ngồi không yên. Trong nửa canh giờ Tử Thụ dạy học, hơn nửa thời gian nàng đã trốn ra ngoài. Tiểu Lục thì vẫn còn nhỏ quá. Nhưng dù vậy cậu bé vẫn học bài rất nhanh, chẳng qua còn nhỏ nên không được giỏi như Tử La và Tử Hiên mà thôi. Vì thế, hiện tại, Tử La và Tử Hiên là hai môn sinh đắc ý” nhất của Tử Thụ.
“Đúng rồi! Giờ mỗi ngày đại ca đều dạy bọn muội viết chữ, Tiểu Lục cũng viết được nhiều lắm” Tử La trả lời Thiết Trụ.
“Thật không hiểu nổi sao mấy huynh đệ bọn muội lại thích học như thế, đại ca của huynh ngày nào cũng luyện chữ trong sân. Ai! Nếu chúng ta có tiền mua sách vở giấy bút thì tốt biết mấy, đại ca có thể luyện chữ ở trong phòng, không cần phải ngày ngày ngồi xổm trong sân viết chữ nữa.” Thiết Trụ than thở.
Tử La nghe vậy thì chợt nảy ra suy nghĩ, trước đây nàng nghe nói ở cổ đại có một loại bàn cát dùng để viết chữ, nhưng hình như ở đây thì không có.
Thế là nàng nói với đại ca: “Đại ca này, chúng ta có thể lấy một cái hộp gỗ hoặc là bát vỡ, cho cát vào trong, sau này mình có thể viết chữ trên cát, vậy là không cần phải ngồi xổm trong sân nữa rồi, đúng không ạ?”
Mấy người Tử Thụ vừa nghe thì bỗng giật mình, sao họ không nghĩ ra nhỉ.
Thế là, Tử Thụ đi tìm mấy cái hộp gỗ cha họ từng làm trước kia lâu rồi không dùng đến, mang tới cho mọi người luyện chữ. Quả nhiên cũng giống như viết chữ trên mặt đất, hơn nữa điều thoải mái nhất là họ có thể ngồi viết chữ trong phòng.
Thiết Trụ thấy vậy thì vui mừng chạy về nói cha cậu cũng làm một cái hộp như thế cho đại ca luyện chữ.
Thời gian học hôm nay vừa hết, Tử Thụ nói luôn: “Giờ không có rau dại gì hái được, hôm nay huynh và Tử Hiên sẽ lên núi xem thử. Có chỗ nào thích hợp để đặt bẫy, không biết có bắt được con mồi nào không?”
Mọi người đều hiểu, đại ca đang suy tính kế sinh nhai cho họ, nhưng dù sao trên núi cũng nguy hiểm lắm.
“Trên núi nguy hiểm lắm, hay để đừng đi nữa, tỷ có thể thêu nhiều hơn xem thử có đủ trang trải cuộc sống của chúng ta không...” Tử Vi lo lắng nói.
“Không sao đâu đại tỷ, bọn đệ chỉ đi quanh rừng đào bẫy xem thử có bắt được con gì không thôi, không đi vào sâu trong núi đầu. Trước đây để từng đi với cha rồi, ngoài bìa rừng không có con mồi lớn nhưng có rất nhiều thỏ này nọ, không sao đâu mà”
Tử Hiển cũng nói: “Đúng đó, đại tỷ để đệ đi với ca đi”
Tử Vi biết, hơn hai năm trước khi cha còn tại thế, Từ Thụ cũng từng đi săn thú ở bìa rừng mấy lần với cha. Giờ thấy họ muốn đi, nàng cũng đành đồng ý nhưng không quên dặn dò: “Nếu không tìm được chỗ nào thích hợp đặt bẫy thì phải về ngay đấy! Không được vào sâu trong rừng đầu”
“Đại tỷ yên tâm, bọn đệ biết đúng mực mà.” Tử Thụ đáp xong thì lên đường cùng Tử Hiên.
Tử Thụ đi chưa đến một canh giờ, Tử La thấy đại tỷ đang thêu thùa cứ mất hồn liên tục. Nàng biết tỷ đang lo cho hai ca nên đành đi tới phân tán sự chú ý của tỷ. Mặc dù nàng cũng lo cho đại ca, nhưng nàng tin vào năng lực của hai huynh ấy, tin nếu đại ca dám dẫn nhị ca theo, huynh ấy phải chắc chắn thế nào. Xem ra nàng nhất định phải đẩy nhanh tiến trình làm giàu, như thế mới có thể giải quyết vấn đề sinh nhai, đại ca cũng không cần áp lực lớn đến thế.
“Đại tỷ ơi, một ngày tỷ thêu có thể kiếm được bao nhiêu tiền?” Tử La hỏi.
Quả nhiên Tử Vi đã chú ý đến nàng: “Như cái khăn mà tỷ đang thêu, Tử Đào đính lại giúp, thì một ngày tỷ có thể thêu được bốn cái khăn tay như vậy, một cái khoảng tầm bốn đồng. Vậy thì một ngày chúng ta kiếm được khoảng mười lăm đồng. Nếu là lúc trước khi mẹ qua đời, một mình bà có thể kiếm được hơn hai mươi đồng. Mẹ thêu giỏi hơn tỷ, khăn tay bà làm có thể bán được sáu đồng cơ”
“Mẹ thêu thùa giỏi lắm sao?” Đây là lần đầu tiên Tử La nghe Tử Vi nhắc tới mẹ.
“Lẽ nào A La quên rồi à, trước đây mẹ là tú nương Tô Thành đó, sau này nhà gặp lũ, bà và ông bà ngoại chúng ta
mới chạy tới nơi này. Cha cứu cả nhà ông bà ngoại, nhưng không lâu sau, vì bôn ba vất vả nên ông bà ngoại chúng ta đều qua đời. Sau đó mẹ gả cho cha. Mẹ từng kể hết cho mình nghe mà, A La quên sao?” Tử Đào kể lại.
“Muội không quên mà. Chỉ có điều muội không biết mẹ thêu giỏi đến vậy thôi” Tử La vội đáp.
“Đúng đó, tài thêu thùa của mẹ là độc nhất vô nhị trong thôn mình, đại tỷ chỉ mới học được bảy tám phần của mẹ thôi” Tử Đào đắc ý nói.
“Mẹ và đại tỷ giỏi quá. Đại tỷ, tỷ thêu thùa thế này chẳng mấy chốc là mình đủ tiền mua lương thực rồi” Tử La cố tình nói vậy, nàng không mong đại tỷ phải chịu áp lực quá lớn. Nàng muốn đại tỷ biết tỷ giỏi như thế nào, tỷ cũng có thể kiếm tiền nuôi cả nhà. Đương nhiên chỉ có một nửa đúng sự thật, nhờ công việc này, Tử Vi gần như đã mua được lương thực cho cả nhà, tuy nhiên đâu phải chỉ cần lương thực thôi là đủ.
“A La biết an ủi người ta quá” Tử Vi cũng hiểu được lòng tiểu muội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...