Lời phía trước của Tử La, cộng thêm phần kẻ xướng người họa của hai huynh muội khiến người xem phải nghĩ lại xem chuyện này ai đúng ai sai.
Vương Tư Tư nghe Tử La và Tử Thụ nói xong, lại nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người xung quanh thì tức muốn hộc máu.
“Các ngươi, các ngươi... Các ngươi so sánh kiểu gì vậy? Ta là ta,2họ là họ, các ca ca của ta làm gì là chuyện của họ, liên quan gì đến ta chứ? Các ngươi đừng có ở đây ngậm máu phun người!” Vương Tư Tư bây giờ đã chẳng quan tâm phong thái thục nữ gì nữa rồi. Nàng ta chỉ vào đám Tử La rồi chửi ầm lên. “À! Thì ra Vương tỷ tỷ cũng biết đạo lý ngươi là8ngươi, ca của ngươi là ca của ngươi cơ đấy. Bọn họ không ra gì đương nhiên là chẳng quan hệ gì với người rồi. Nếu biết, sao người vẫn còn đem chuyện đường tỷ ta làm kéo theo cả chúng ta thế: Kiểu vơ đũa cả nắm như vậy hình như không được hay lắm đâu.”
“A La biết cho dù một người rất xấu cũng không thể vì6đạo đức của người thân người đó không tốt mà ngộ nhận người đó có phẩm hạnh không tốt được. Phẩm hạnh của người ta tốt hay xấu phải do chính chúng ta nhìn rồi đánh giá mới đúng. Không được vơ đũa cả nắm thế kia đâu.” Tử La tiếp tục nói.
Người chung quanh nghe xong đều rối rít gật đầu nói phải. Nếu một gia tộc có3một người có phẩm hạnh không tốt, vậy thì đâu thể nói cả gia tộc đó không có người tốt chứ.
Vương Tư Tư lại bị lời của Tử La làm cứng họng. Thậm chí nàng ta còn cảm thấy tiểu cô nương này vô cùng giảo hoạt, không giống mấy đứa trẻ ở độ tuổi này. Lần trước, nàng ta cũng vì lời của con bé này mà bị5rất nhiều người chê cười. Vương Tư Tư thấy hình như lần nào tiểu cô nương này nói nàng ta cũng rơi vào thế yếu, nên không khỏi có chút kiêng kỵ Tử La.
“Hừ! Ta nói mấy đứa nhà quê các ngươi tranh tài ở cuộc thi thêu này là để quyến rũ thiếu gia nhà giàu đấy. Nếu không phải, tại sao mấy cô nương nhà nông như các ngươi lại đến đây thị thêu?” Vương Tư Tư biết lúc này mình không có lý, nhưng lại không cam lòng buông tha cho đám Tử Vi, vậy nên lúc này lại chỉ vào các nàng mắng tiếp.
Tử Đào thấy lúc này Vương Tư Tư vẫn còn có ý đồ hắt nước bẩn lên người Đại tự mình thì không khỏi tức giận cười: “Chúng ta không biết thì ra Vương đại tiểu thư ngươi còn thay mặt được cả Vương pháp đấy! Ngươi nói Đại tỷ của chúng ta quyến rũ thiếu gia nhà giàu thì đúng là vậy chắc? Ngươi nói là được à?”
“Nực cười, chúng ta lớn thế này rồi mới nghe được chuyện nực cười như vậy. Muốn hắt nước bẩn lên người chúng ta sao? Người thân con gái của tú tài, cũng biết tội phỉ báng người khác lớn thế nào phải không? Chỉ bằng chuyện người phỉ báng, nói xấu mấy người Đại tỷ ba lần bốn lượt, cũng đủ để chúng ta đến quan phủ kiện người rồi, người tin không? Không có chứng cớ thì đừng có nói linh tinh. Lần sau còn để chúng ta nghe được chuyện người hắt nước bẩn lên người chúng ta, ngươi có tin là chúng ta sẽ dẫn người đến quan phủ không?”
“Còn nữa, ngươi nói tận mắt người nhìn thấy đường tỷ của chúng ta ở trước mặt người nói muốn tìm một thiếu gia nhà giàu để làm thân, lại biết chuyện nàng ta đến gần Lâm đại thiếu gia. Sau đó, lúc đường tỷ làm thân với Hà tú tài, ngươi cũng ở đây. Vậy chúng ta có thể hiểu là người đang theo dõi đường tỷ của chúng ta không?”
Hiếm lắm mới có lúc Tử Đào không xúc quá xúc động, tìm lỗ hổng trong lời Vương Tư Tư ban nãy để phản bác.
“Ai... ai thèm theo dõi nàng ta chứ.” Vương Tư Tư nghe Tử Đào nói muốn đến quan phủ kiện mình thì bắt đầu sợ, bây giờ lại bị nói trúng tâm tư thì càng thêm chột dạ. “Ừm! Nếu không phải người theo dõi đường tỷ của chúng ta, vậy thì chúng ta có thể hiểu là người cũng giống nàng ta, muốn làm thân với Lâm đại thiếu gia và Hà tú tài không? Như vậy thì lúc đường tỷ của chúng ta làm thân với các thiếu gia nhà giàu, người mới ở cạnh chứ. Vương đại tiểu thư, ta nói có đúng không?” Tử Đào cười xấu xa nói tiếp.
Nhất thời, đám người không khỏi suy đoán xem nguyên nhân của Vương Tư Tư là gì.
Tâm tư của Vương Tư Tư đương nhiên là cái thứ hai. Cũng bởi vì Đổng Mai chiếm thời gian nói chuyện với Lâm Phong và Hà tú tài, nàng ta mới không có cơ hội đến nói chuyện với họ. Đáng ghét nhất là Đấng Mai còn làm thân thành công với Hà tú tài, nàng ta không ghét Đổng Mai sao được! Chính vì thế, sau khi mấy người Đổng Mai đi, nàng ta mới đứng ra giận chó đánh mèo lên người đám Tử La này.
Có thể nói, lần này Vương Tư Tư khiêu khích huynh muội Tử La chính là vì Đổng Mai, bên cạnh đó cũng là vì nàng ta ghen tỵ với Tử Vi được lọt vào danh sách mười lăm người đứng đầu.
Lúc này, một tràng vỗ tay vang lên từ phía sau đám Tử La.
Đám Tử La lập tức phát hiện ra đó là Chu Viễn, người mặc áo gấm, tay cầm quạt, vừa vỗ tay vừa đi về phía các nàng. Chuẩn phong thái của con nhà giàu.
“Ha ha ha. Nha đầu chết tiệt này, mấy ngày không gặp lại thông minh hơn rồi đấy! Nói không sai! Ngươi xem vị Vương tiểu thư này bị người nói trúng tim đen, bắt đầu đứng ngồi không yên rồi này.” Chu Viễn cười hì hì nói.
“Còn nữa, Vương đại tiểu thư, không phải lần trước ngươi đã bảo bà mối đến làm mai với đường ca của ta, muốn làm đường tẩu của ta sao? Lúc đó ngươi cũng quấn lấy đường ca của ta mãi không tha đấy. Sao mới đó đã rời mục tiêu rồi? May là mặt đường ca của ta không có mù, không chấp nhận hôn sự với ngươi, nếu không thì bây giờ ta lại phải đau đớn thay đường ca rồi.” Nói mấy lời độc ác, Chu Viễn là lợi hại nhất. Lúc nãy, Chu Viễn ở bên cạnh nghe thấy Tử Đào phản bác Vương Tư Tư thì vô cùng kinh ngạc trước sự thông minh của Tử Đào.
Vậy sao lúc trước hắn lại không phát hiện ra mặt thông minh, biết ăn nói, dám ra mặt vì huynh muội, lại dũng cảm, ngay thẳng nghĩa khí này của Tử Đào chứ? Vương Tư Tư gặp phải “người quen” Chu Viễn, còn bị hắn nói ra chuyện xấu hổ ngày trước nàng ta làm, bảo nàng ngang ngược bạo dạn, không biết rụt rè là gì nên nàng ta cũng có chút không yên. Vì vậy, mắt Vương Tư Tư đỏ lên, căm tức lườm đám Tử La và Chu Viễn, giậm chân một cái rồi đi mất. “Ai! Vương đại tiểu thư, có muốn làm thân với ta không? Cũng lâu lắm rồi chúng ta không gặp mặt mà.” Chu Viễn là ai, chính là một người phóng túng ngang ngược, vô cùng thẳng thắn, cho nên đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội đạp thêm một phát nữa rồi. Tử Thụ thấy Chu Viễn vẫn còn tiếp tục cười nhạo Vương Tư Tư thì bước lên kéo Chu Viễn lại: “Chu Viễn lão đệ, chuyện này đến đây thôi.”
Nói cho cùng thì Tử Thụ vẫn là một người rộng lượng, cậu vẫn muốn giữ lại chút mặt mũi cho cô nương người ta. Không thể không nói, so với Chu Viễn tùy ý làm bậy, Tử Thụ là một người chín chắn hơn nhiều.
“Hi! Tử Thụ ca đừng ngắn ta, Vương Tư Tư này nói xấu huynh muội nhà huynh như vậy, ta là người ngoài cũng không chấp nhận nổi. Nàng ta là người lớn mật, điêu ngoa nổi tiếng ở trấn này đấy. Lần này không giữ chút mặt mũi nào cho nàng ta, xem lần sau nàng ta có dám châm chọc mọi người nữa không.”
Huynh muội Tử La nghe Chu Viễn nói xong đều có chút cảm động, không ngờ tên này bình thường vô tâm, suốt ngày hi hi ha ha lại suy nghĩ cho họ như vậy.
“Được rồi, nếu ngươi còn gây sự, cho dù có phải bênh vực kẻ yếu hay không thì Chu bá bá cũng sẽ đánh người
một trận đấy. Đến lúc bị chu bá bá phạt thì đừng nói là chúng ta không nhắc nhở ngươi.” Tử Đào cố ý tỏ vẻ ghét bỏ nói với Chu Viễn.
Quả nhiên, lão Chu chính là tử huyệt của Chu Viễn. Hắn nghe Tử Đào nói xong thì lập tức chột dạ. Cha chính là người đáng sợ nhất đấy! Nghĩ đến chuyện lão Chu sẽ nghiêm phạt mình, Chu Viễn bắt đầu run chân.
Có điều, ngoài miệng, Chu Viễn vẫn không chịu thua: “Hừ! Hừ! Bản thiếu gia đại nhân đại lượng, sẽ tha cho Vương Tư Tư này một lần. Nếu nàng ta còn dám gây sự với mọi người, mọi người cứ nói với ta, ta nhất định sẽ ra mặt.” “Chu Viễn lão đệ, vậy chúng ta cảm ơn ý tốt của đệ nhé.” Tử Thụ rất biết ý giữ mặt mũi cho Chu Viễn. Lúc này, Vương Tư Tư vừa đi không xa nghe được đoạn đối thoại của Tử Thụ và Chu Viễn, không khỏi quay lại lườm mọi người thêm lần nữa. Vốn Tử La thấy mấy lời vừa rồi của Chu Viễn với Vương Tư Tư có chút tổn hại danh tiếng của một cô nương cổ đại, nhưng Vương Tư Tư còn chưa đi xa, các nàng đã nghe thấy tiếng nàng ta bắt chuyện với Lâm Phong rồi.
“Lâm công tử, trùng hợp quá! Mấy hôm nay gia phụ nhắc đến Lâm công tử suốt, muốn mời Lâm công tử đến nhà làm khách đấy. Bây giờ có duyên gặp mặt ở đây, không biết Lâm công tử có thể đến nhà tiểu nữ làm khách không?” Vương Tư Tư giả vờ dịu dàng, khác hẳn với dáng vẻ vừa nãy.
Lâm Phong vừa tạm biệt các khách quý đến đây xem thi thêu, đang định rời đi cùng gã sai vặt thì nhìn thấy đám Tử La. Nể mặt Thân Diệc Phàm, hắn định đến chào hỏi, thuận tiện chúc mừng Tử Vi đạt được thành tích tốt thì thấy tên Hà tú tài lần trước đến Lâm phủ, tâm cao khí ngạo, trong mắt không có một ai đi đến nói chuyện với các nàng. Hắn không khỏi tò mò tại sao đám Tử La lại biết tên Hà tú tài này nên lánh sang một bên nghe trộm.
Cho nên lúc đám Tử La nói chuyện với Hà tú tài, Đổng Mai, Vương Tư Tư, Lâm Phong đương nhiên đều nghe đại khái. Hiện tại, hắn thấy mọi chuyện không có gì rồi thì muốn đến chào hỏi với họ, không ngờ lại bị Vương Tư Tư phát hiện.
Đương nhiên, Lâm Phong cũng không ngốc, hắn không chút do dự từ chối lời mời của nàng ta.
Nói ra thì cô nàng Vương Tư Tư này quấn quít lấy hắn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai rồi. Hắn đã từ chối tám trăm lần mà nàng ta vẫn mặt dày như vậy, đúng là khiến người ta khổ não.
Mọi người thấy Vương Tư Tư như vậy, nếu vừa rồi còn có người nghĩ Chu Viễn nặng lời với nàng ta, thì bây giờ tất cả đều thu ý nghĩ đó lại rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...