Điền Viên Cẩm Tú

Không thể không nói, Đông Hoàng thị là một người khá có đầu óc, lời của bà ta đúng là khiến cho Hà tú tài nhớ ra rằng Đồng Mai còn2có một vị đại ca là tú tài nữa.

Thế là, Hà tú tài nghĩ ngợi một lúc, thấy mình đúng là nên khách khí với Đổng Mai và Đông Hoàng thị8một chút, dù sao thì nhà họ cũng có một tú tài.

“Ừm. Đổng bá mẫu, hôm nay trường huyện cho nghỉ phép, chắc Đổng lão đệ cũng sắp về rồi đấy.”6Giọng điệu của Hà tú tài rõ ràng là nhiệt tình và khách khí hơn rất nhiều.

“Hà công tử, khó khăn lắm chúng ta mới có duyên gặp nhau thế này,3mà giờ cũng tới giờ cơm trưa rồi, không bằng chúng ta cùng ăn một bữa, coi như là để cảm tạ đại ân của công từ ngày trước. Hà công5tử thấy thế nào?” Đổng Mai thấy Hà tú tài rất nhã nhặn với mẹ con mình thì nhiệt tình mời hắn đi ăn trưa.

Đám Tử La vốn định đi ngay, nhưng thấy mẹ con Đổng Hoàng thị đi qua thì lại ngại ngùng đứng lại.

Cho dù mẹ con Đổng Hoàng thị không nhìn các nàng, nhưng các nàng cũng không thể thất lễ, chỉ có thể chờ hai người đó nói chuyện với Hà tài xong, qua chào hỏi rồi mới đi được.

Mẹ con Đổng Hoàng thị nói chuyện với Hà tú tài rất lâu, chẳng thèm nhìn các nàng lần nào, nên huynh muội Tử La định không chào nữa mà đi luôn. Bây giờ nghe Đổng Mai bạo dạn, nhiệt tình mời một nam tử đi ăn cơm như thế, các nàng đều sợ ngây người, dừng bước lại.

“Chuyện đó... Không biết Hà mỗ đã có ấn với Đổng Mai cô nương từ lúc nào vậy?” Hà tủ tài cũng rất kinh ngạc với lời mời của Đổng Mai. Hắn không hề nhớ mình đã có ân với nàng ta lúc nào.


“Hà công tử, huynh không nhớ sao? Tháng Chạp năm ngoái, ta và mẫu thân đi dạo phố. Ta bị người ta chen lấn, suýt nữa thì ngã xuống, may là có Hà công tử ra tay giúp đỡ đấy.” Đổng Mai thẹn thùng nói.

Đám Tử La nghe cái giọng giả vờ uốn éo dịu dàng của Đổng Mai, da gà da ốc suýt nữa thì rơi đầy đất.

“À. Thì ra là vậy, lần đó chỉ là tiện tay thôi. Đồng cô nương đừng khách khí.” Hà tú tài giả vờ không thèm để ý, nhưng trong lòng đã sớm nở hoa rồi.

Hà tú tài nghe vậy cũng nhớ lại chuyện đã xảy ra. Lúc đó, hắn và bạn học đi dạo phố hoa, Đổng Mai bị người ta xô đẩy đến chỗ hắn, hắn cũng chỉ vô thức đỡ nàng ta lên thôi, cũng quên từ lâu rồi. Bây giờ, Đổng Mai dùng giọng điệu quý trọng như thể nói với hắn, lại khiến lòng hắn cực kỳ thỏa mãn. “Hà công tử, cha mẹ và đại ca đều dạy ta rằng có ơn tất báo. Hà công tử nể mặt tiểu nữ được không?” Đổng Mai nói xong còn nháy mắt với Hà tú tài. Lúc này có thể nói là đám Tử La hoàn toàn sợ ngây người.

Đống Mai coi trọng Hà tú tài? Nếu không tại sao nàng ta lại lấy một lý do gượng gạo như vậy để mời một nam tử ăn cơm chứ? Lại còn có ơn tất báo? Các nàng thề, Đổng Mai tuyệt đối không phải là một người có ơn tất báo.

Thật ra, nếu Lưu Hoành ở đây, hắn nhất định sẽ phát hiện chiêu mà Đống Mai dùng với Hà tú tài cực kỳ giống chiêu nàng ta dùng với hắn lần trước.

Nhưng Hà tú tài lại không thể so với Lưu Hoành, không thể bình tĩnh trước nữ sắc như vậy được. Hắn thấy Đổng Mai có chút sắc đẹp, lại còn liếc mắt đưa tình với mình thì cả người đều tê dại.

Hà tú tài nghĩ, tuy Đồng Mai không quá xinh đẹp, nhưng nàng ta lại tỏa ra cảm giác trưởng thành, cực kỳ phong tình. Thế là Hà tú tài bị Đổng Mai mê hoặc. Cũng phải thôi, Đổng Mai không hề giống mấy nữ tử nông gia phải làm việc đồng áng. Mặc dù da của nàng ta không trắng lắm, nhưng tốt hơn mấy nữ tử nông gia nhiều. Hơn nữa nàng ta còn muốn hôm nay lúc tranh tài được các thiếu gia nhà giàu nhìn ngắm nên còn mất công trang điểm xinh đẹp. Vả lại Đống Mai đã mười sáu, mười bảy tuổi, vóc dáng được chăm chút không hề gầy gò. Theo lời Tử La thì nàng ta có một loại quyến rũ của người trưởng thành, lại còn cố ý liếc mắt đưa tình với Hà tú tài nữa. Khó trách Hà tú tài lại đứng núi này trông núi nọ. “Đổng Mai cô đã nương nhiệt tình như vậy, nếu, nếu Hà mỗ từ chối thì đúng là bất kính.” Hà tú tài hơi say mê nói.


Tuy Đông Hoàng thị biết Đổng Mai mời một nam tử đi ăn cơm như thế là quá lỗ mãng, nhưng bà ta cũng biết đây chính là một cơ hội tốt để con gái mình và Hà tú tài ở chung.

Đổng Hoàng thị nghĩ đến thân phận của Hà tú tài, lại nghĩ đến hơn tám mươi mẫu ruộng đất kia, chút do dự cuối cùng của bà ta cũng biến sạch. Hơn nữa, có bà ta ở bên, thì Đổng Mai và Hà tú tài cũng không tính là cô nam quả nữ đi hẹn hò. Nghĩ tới đây, Đông Hoàng thị cũng không muốn ngăn cản nữa.

“Vậy thì tốt quá, Hà công tử. Vậy chúng ta cùng đi ăn cơm thôi.” Đổng Mai thấy Hà tú tài không từ chối thì vô cùng vui vẻ. Huynh muội Tử La đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy tiết tháo đều tan tành trên đất. Tử La nghĩ, người cổ đại không phải rất bảo thủ sao? Sao bây giờ nàng chẳng tìm được chút rụt rè nào trên người Đổng Mai vậy?

“Vi tỷ nhi, Mai tự nhi nói muốn mời mấy đứa đi ăn cơm, chúc mừng Vị tỷ nhi cũng lọt vào vòng trong đấy. Mấy đứa có muốn đi cùng chúng ta không?”

Đổng Hoàng thị thấy đám Tử La ở bên cạnh, tâm tư thay đổi nhanh chóng, mời các nàng đi theo.

Đổng Hoàng thị nghĩ, nếu như mời cả đám Tử La thì sẽ không còn là chuyện Đông Mai hẹn riêng Hà tú tài nữa. Có mấy đứa này ở đó, thì chẳng còn ai có thể dị nghị chuyện của Đổng Mai cả. Đến lúc đó, nếu có ai nói gì, bà ta chỉ cần nói là hai mẹ con bà ta mời huynh muội Tử La ăn cơm, gặp Hà tú tài mới tiện mời luôn là được.

Đổng Hoàng thị thấy đám Tử La hơi đông, cũng có chút tiếc bạc, nhưng khoản nhỏ không chi, sao có thể thu khoản lớn được. Bà ta chỉ có thể mời.


Đổng Hoàng thị nghĩ, mời đám Tử La cùng ăn cơm, không chỉ khiến bữa cơm của mẹ con bà ta và Hà tủ tài trở nên danh chính ngôn thuận, mà còn có thể biểu hiện sự rộng lượng, thân mật của Đống Mai với các đệ đệ muội muội trước mặt Hà tú tài. Chuyện như vậy bà ta không làm sao được.

Đám Tử La nghe Đổng Hoàng thị đột nhiên mời các nàng ăn cơm thì đều ngây ra.

Tử Hiên lập tức nhìn xem có phải hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây không. “Cảm ơn ý tốt của Nhị bá mẫu và đại đường tỷ! Chỉ là ở cửa hàng đã chuẩn bị xong cơm của bọn cháu rồi, bọn cháu không đi được.” Tử Thụ nhanh chóng phản ứng lại, từ chối.

“Được rồi! Mẹ, người ta không thèm chút cơm đó của chúng ta đầu, mau đi thôi.” Đổng Mai không nghĩ nhiều như Đổng Hoàng thị. Nàng ta không hiểu tại sao mẹ mình lại mời đám nghèo kiết hủ lậu này ăn cơm, cũng rất coi thường bọn chúng, vì vậy không nhịn được nói.

Đổng Mai nói xong, lại liếc mắt đưa tình với Hà tú tài: “Hà công tử, chúng ta đi thôi.” Đổng Mai nói xong liền đi lên kéo tay Hà tú tài.

Nhưng dù gì Hà tú tài cũng là người đọc sách, không dám lớn mật kéo tay con gái người ta giữa đường như vậy. Hắn làm bộ có chút kinh hoàng thả tay Đổng Mai ra, cung kính nói: “Được! Đi thôi! Đổng bá mẫu, mời người đi trước.”

Nhìn ba người Đồng Mai đi xa, huynh muội Tử La mới hoàn toàn phản ứng lại.

“Đúng là gặp quỷ!” Tử Đào nói. Tử Đào vừa nói xong, đằng sau liền truyền đến một giọng nói cực kỳ coi thường. “Ôi! Dâm phụ phóng đãng lúc này thì ra là đường tỷ của các ngươi. Chẳng trách các ngươi cũng giống nàng ta, chuyên môn đi quyến rũ mấy thiếu gia có tiền. Đúng là kế thừa gia nghiệp mà. Xem ra gia phong của các ngươi thật sự là...” Vương Tư Tư càng nói, giọng điệu càng khinh thường.

Giọng Vương Tư Tư rất lớn, khiến rất nhiều người chú ý về phía này.


“Ngươi... Ngươi... Nói cái gì đó?! Sao lúc nào ngươi cũng làm khó dễ chúng ta thế?” Tử Đào tức giận đến mức chỉ vào mặt Vương Tư Tư rồi mắng.

“Ơ: Ơ kìa! Làm rồi còn sợ người ta nói sao? Vậy không được đâu! Lúc nãy khi trận đấu chưa bắt đầu, đường tỷ và bá mẫu của các ngươi đứng ngay cạnh ta, các ngươi đoán xem lúc đó họ nói gì? Bọn họ nói làm thế nào để tìm được mấy công tử gia cảnh tốt tốt để làm thân đấy.”

Vương Tư Tư không có ý tốt nói tiếp: “Còn nữa, ta đã thấy đường tỷ của các ngươi đến làm thân với Lâm đại thiếu gia rồi, giọng điệu còn vô cùng e thẹn nữa. Chỉ tiếc Lâm đại thiếu gia không vừa mắt nàng ta. Ta còn chứng kiến nàng ta bị Lâm đại thiếu gia cự tuyệt, đau lòng bỏ chạy nữa kìa. Cứ tưởng nàng ta sẽ tuyệt vọng lắm chứ, ai ngờ còn chưa hết buổi sáng, nàng ta đã tìm được đối tượng khác rồi, lại còn thành công. Đúng là khiến bản cô nương mặc cảm!”

“Ngươi, ngươi đừng có ở đây ngậm máu phun người! Chuyện đường tỷ của chúng ta làm thì liên quan gì đến chúng ta? Cũng chẳng phải là chúng ta dạy tỷ ấy làm.” Tử Đào nói.

“Ôi! Ta cũng đâu có nói là các ngươi dạy đường tỷ của các ngươi làm đây, ta chỉ nói là các ngươi kế thừa gia nghiệp thôi.” Vương Tư Tư dùng giọng điệu quái gở nói.

“Ngươi... Ngươi...” Tử Hiên cũng bị lời của Vương Tự Tự chọc tức.

“Vương tỷ tỷ, tỷ nói kế thừa gia nghiệp gì vậy? Ta nhớ đường ca và ca ca ruột của tỷ là dân cờ bạc nổi danh ở trấn Cổ Thủy thì phải. Không biết Vương tỷ tỷ kế thừa được từ họ mấy phần mà đến đây nói chúng ta kế thừa chuyện quyến rũ người khác của đường tỷ thế?” Tử La tranh nói trước.

Tử La nói xong còn cố ý tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ hỏi Tử Thụ: “Đại ca, quyến rũ người khác là cái gì vậy?”

Tử Thụ là ai chứ? Cậu lập tức hiểu ý Tử La, còn có ý nghiêm mặt nói:“A La ngoan, cái từ quyến rũ người khác này không phải là thứ mà một cô nương trong sạch nói ra trước mặt người khác mà không đỏ mặt như vậy đầu. Hơn nữa, đó cũng không phải từ ngữ tốt đẹp gì, sau này A La không được nói vậy, biết không?” Ý của Tử Thụ chính là: Vương Tư Tư có thể mặt không đỏ tim không run nói ra mấy từ đó thì cũng chẳng phải người tốt lành gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui