Điền Viên Cẩm Tú

“Đúng rồi, ngày mai chúng ta phải thanh toán cho người trong thôn đó. Đại tỷ, chúng ta chuẩn bị bạc đi.” Tử Thụ thấy mọi chuyện giải quyết xong thì nói tiếp.

“Được, số rau xanh chúng ta nhập của hương thân trong thôn năm ngày vừa rồi mất bao nhiêu nhỉ?” Tử Vi hỏi.

“Để muội xem.” Tử La lỗi quyển sổ ghi chép số rau xanh mua của người trong thôn ra xem.

Trừ ngày đầu tiên vì không ngờ việc buôn bán Malatang lại tốt như thế nên chỉ2nhận rau của ba nhà Trần thẩm, Xuyên Tử và Giang Tam thúc. Các ngày sau đó việc buôn bán nhà nàng rất tốt, lượng rau xanh không đủ nên số rau mấy ngày này đều mua từ tay bà con trong thôn.

Huynh muội Tử La đã nói chuyện với người trong thôn, nhà nàng sẽ lấy rau từ các hộ trong thôn, cứ năm ngày tính tiền một lần. Còn về giá cả, nhà Tử La kém giá rau ở trấn trên một văn.

Giá mà nhà Tử La đưa8cho người trong thôn tuy không bằng giá bán lẻ, nhưng so với giá bán sỉ thì cao hơn rất nhiều.

Mấy thứ đó trong thôn bình thường chẳng ai mua, chỉ trồng để trong nhà ăn. Bây giờ bán được ra ngoài đổi thành tiên là chuyện vui ngoài ý muốn. Thôn dân cũng rất vừa lòng với cái giá nhà Tử La đưa ra.

Mà huynh muội Tử La đã có ý giúp đỡ người trong thôn từ lâu. Bây giờ thông qua việc mua rau có thể giúp đỡ6được họ, huynh muội các nàng vô cùng vui vẻ.

Mấy ngày hôm nay, rau xanh đều do Thiết Đản, Trần thúc và Cao Lão Thực đi thu mua giúp mọi người.

Buổi chiều mỗi ngày, Thiết Đản, Trần thúc và Cao Lão Thực sẽ ở nhà chờ thôn dân mạng rau tới.


Trần thúc và Cao Lão Thực phụ trách cần đồ, dọn đồ ăn. Thiết Đản ngồi ghi sổ.

Lúc tỷ muội Tử La mua rau xanh từ trong tay bà con trong thôn, các nàng yêu cầu mọi người rửa sạch3sẽ, cắt chỉnh tế. Như vậy khi rau tới tay tỷ muội Tử La, các nàng rửa rau dễ dàng hơn. Cái này cũng giúp tỷ muội Tử La tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Mà sau khi thu mua rau xong, Thiết Đản và trần thúc sẽ đưa sổ sang nhà huynh muội Tử La vào ban đêm để họ xem xét, đồng thời cũng ghi lại sổ sách cẩn thận.

Bây giờ, Tử La đang xem những sổ sách này để tính tiền cho người trong thôn.

Số rau này đa5phần đều dao động từ một văn tiền đến ba văn tiền một cân.

Tử La tính toán, nhà nàng kết toán tiền phải hơn tám lượng bạc. Nói cách khác thì mấy ngày nay trung bình mỗi ngày nhà nàng mua khoảng năm, sáu trăm cân rau.

Tính tiền cho người trong thôn xong, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của mọi người, Tử La ngồi tính số tiền nhà nàng kiếm được trong mấy ngày hôm nay.

Lúc trước nhà Tử La cũng chỉ tính tiền lời của ngày đầu tiên. Năm ngày sau vì hôm nào về đến nhà cũng kiệt sức nên ăn cơm chiều, tắm rửa xong cũng chỉ kịp nói với nhau vài câu, mở cuộc họp gia đình nhỏ bàn một chút về cửa hàng là hai mắt đã díp lại, còn hơi sức đâu mà tính tiền lời nữa.

Ngày đầu tiên khai trương, cửa hàng của nhà Tử La thu được hơn bảy lượng bạc. Số tiền này khiến cả nhà nàng sợ ngây người.

Bảy lượng bạc này sau khi trừ đi phí tổn vẫn còn hơn ba lượng. Số tiền này còn là dưới tình huống thiếu rau cung сар.


Việc buôn bán hôm nay cũng bớt náo nhiệt, nhà nàng còn đóng cửa hàng hơi sớm. Thế nên mọi người muốn xem lợi nhuận sau năm ngày thế nào.

Sau một hồi tính toán, Tử La tính ra số tiền là hơn bốn mươi lượng tám trăm văn.

Trừ tất cả chi phí, riêng tiền lời đã được hai mươi ba lượng bạc. Đương nhiên là số này chưa trừ tiền công của mấy người Trần thẩm.

“Tiền lời của năm hôm nay là hai mươi ba lượng bạc, trung bình mỗi ngày được bốn lượng. Đệ không nằm mơ chứ?” Tử Hiên nghe được con số, kinh ngạc nói.

Tử Đào và Tiểu Lục cũng giật mình, mồm há to đến mức nhét vừa một quả trứng gà.

“Oa! Tam tỷ, mỗi ngày kiếm được bốn lượng bạc, bốn lượng bạc là bốn ngàn văn tiền, số tiền này đủ mua nhiều kẹo lắm á!” Tiểu Lục tham ăn sau khi kinh ngạc cũng hớn hở.

“Đồ tham ăn! Đệ chỉ biết có kẹo thối, đệ với A La nghĩ cái khác xem nào!” Tử Đào vò vò khuôn mặt nhỏ của Tiểu Lục, ra vẻ ghét bỏ.

Tử La và Tiểu Lục cùng làm lơ Tử Đào. Nhị tỷ nhà họ chỉ thích bắt nạt trẻ con, Tử La và Tiểu Lục quen rồi.

Tuy Tử Vi và Tử Thụ có vẻ bình tĩnh hơn Tử Hiên, Tử Đào, Tiểu Lục nhiều nhưng trong lòng vẫn vô cùng vui sướng.


“Thật tốt quá, cứ thế này, ngoài tiền hoa hồng ở Tụ Phương Trai và tiền bán trứng gà, sau này chúng ta có nguồn thu nhập ổn định rồi!” Tử Vi nói.

Tuy trong năm nay, số tiền hoa hồng huynh muội các nàng thu được từ bánh kem, bỏng gạo và đồ chơi vải bên Tụ Phương Trai không ít, nhưng đó đều là hợp đồng ký với Thân Diệc Phàm. Có được chia hoa hồng hay không, chia bao nhiều đều do Thần Diệc Phàm định đoạt. Hơn nữa hai cái đầu còn có kỳ hạn hạn chế. Đối với số tiền đó, Tử Vi có cảm giác không ổn định. Nàng cảm thấy số tiền đó thu về nhanh, mất đi cũng nhanh. Cuối cùng huynh muội nàng cũng có cửa hàng riêng mình, có nguồn thu nhập ổn định, Tử Vi vui lắm.

“Đúng đó, xem ra lúc ấy chúng ta nghe lời Tử La mua nhiều ruộng với cửa hàng là đúng. Nếu sau này chúng ta không còn được chia hoa hồng từ chỗ Thân đại ca nữa, vẫn còn nguồn thu từ đồng ruộng với cửa hàng. Dù cửa hàng không còn thì vẫn còn ruộng. Như vậy sau này không phải lo đến chuyện không có tiền rồi.” Tử Thụ cũng nói.

“Chúng ta có nên mua thêm ít ruộng hay cửa hàng nữa không? Dù sao vẫn còn một ít bạc.” Tử Hiên nghe Tử Thụ nói cũng hưng phấn đề nghị.

“Huynh nghĩ bây giờ chúng ta không cần mua thêm ruộng với cửa hàng nữa. Bây giờ mình vẫn còn nhỏ, chưa đủ để chống đỡ gia đình. Một khi để người khác biết mấy huynh muội chúng ta có nhiều tài sản như thế, khó mà đảm bảo người khác không nảy ra ý xấu. Nếu chúng ta bị để ý thì không tốt. Dù là bây giờ cũng đã có người đó mắt ghen tị với chúng ta rồi, trước tiên không cần mạo hiểm như vậy. Bây giờ chúng ta có điền trang, nhưng phải chú ý giữ bí mật, đừng để người khác biết việc đó.” Tử Thụ tự hỏi một hồi lâu rồi nói.

Lúc đầu Tử La cũng có ý tưởng giống Tử Hiên, nhưng nghe Tử Thụ nói xong, nàng ném luôn cái suy nghĩ này đi. Băn khoăn của Tử Thụ không phải không có lý. Chuyện nhà nàng mua điện trang có rất ít người biết, nhưng trên đời này không có bức tường nào ngăn nổi gió, các nàng nên cẩn trọng một chút vẫn hơn.

Mà bây giờ Tử Thụ và Tử Hiển vẫn đang đi học, tuổi nàng vẫn còn nhỏ, có mua nhiều sản nghiệp hơn cũng không đủ thời gian quản lý. Thế nên cứ giữ lượng sản nghiệp như bây giờ đã. Còn những vấn đề khác, cứ để sau này rồi tính.

Thế nên mọi người không ai dị nghị gì nữa.

Giữa trưa ngày hôm sau, huynh muội Tử La đóng cửa ăn cơm, huynh muội họ ăn cùng mấy người Trần thẩm ở phòng để đồ cạnh phòng bếp.

Sau khi ăn cơm xong, Tử Thu nhân cơ hội nói chuyện cùng mấy người Trần thẩm về chuyện mời người giúp đỡ, hỏi họ có muốn không.

“Thế này đi, nhà chúng cháu đưa tiền công mỗi tháng tám trăm văn tiền, bao cơm trưa. Ngoài ra, nếu mọi người cảm thấy mỗi ngày phải đi đi lại lại phiền phức có thể ở lại tiền viện của căn nhà phía sau cửa hàng. Đến lúc đó chúng cháu sẽ suy tính đến vấn đề bao cơm cả hai bữa. Không biết mọi người thấy thế nào?” Tử Thụ nói với mọi người.

“Thụ ca nhi, cháu định đưa cho chúng ta tám trăm văn tiền một tháng thật sao?” Trần thẩm vẫn thấy mông lung.


Cao Liễu thị, Cao Đại Sơn, mẹ Xuyên Tử và cả Giang Đại Nha, Giang Tam Nha cũng nhìn về phía Tử Thụ.

“Đúng vậy!”

Nghe câu trả lời khẳng định của Tử Thụ, tất cả đều kinh sợ.

Tám trăm văn một tháng, mười tháng là tám lượng bạc, một năm là được khoảng mười lượng bạc rồi! Phải biết là mười lượng bạc đối với nhà bọn họ là khoản tiền quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Ấy vậy mà huynh muội Tử La còn bao ăn nữa.

Nhất thời, mọi người đều động lòng.

“Thụ ca nhi, tiền lương các cháu đưa rất rộng rãi, nhưng thẩm không nỡ bỏ ruộng đồng nhà mình.” Cơn vui sướng qua đi, Trần thẩm nghĩ đến ruộng vườn nhà mình, lại cảm thấy khó xử.

“Đúng vậy! Thẩm cũng tiếc mấy thửa ruộng nhà mình lắm.” Mẹ Xuyên Tử cũng nói theo.

“Vậy thì... nếu các thẩm đến cửa hàng cháu hỗ trợ, đến ngày mùa bọn cháu sẽ cho các thím nghỉ phép luân phiên. Các thẩm về nhà trồng trọt, khi đó cháu và Tử Hiên cũng vừa vặn được nghỉ, chúng cháu làm thay các thẩm được.”

“Cứ thế đi, các thẩm về nhà thương lượng cùng người trong nhà một chút. Ngày mai cho bọn cháu câu trả lời là được. Nếu các thẩm không muốn cũng không sao, tất cả đều là tự nguyện. Bọn cháu không trách các thẩm. Dù sao việc thuê nhân công phải chú ý đến việc hai bên đều hài lòng. Nếu các thẩm không ở lại, bọn cháu sẽ tính tiền công mấy ngày hôm nay luôn. Còn nếu ở lại bọn cháu càng hoan nghênh.” Tử Thụ ngẫm nghĩ nói.

“Được! Vậy bọn thẩm về nhà bán lại đã, có gì ngày mai sẽ cho các cháu câu trả lời.” Trần thẩm nói.

“Đúng đúng, không giấu gì mấy đứa, thẩm rất hài lòng với điều kiện mà các cháu đưa ra. Thẩm nghĩ nếu không có vấn đề gì lớn thì thẩm sẽ đồng ý. Nhưng kết quả cuối cùng ra sao vẫn phải về nhà thương lượng đã.” Mẹ Xuyên Tử cũng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui