Trung Thu vừa qua, tiết trời càng trở nên lạnh giá. Sau giờ Ngọ, thôn Hòe Hoa yên tĩnh lạ thường. Ông mặt trời lười biếng treo mình đầu ngọn cây. Ở đầu khác của thôn Hòe Hoa lại xảy ra một chuyện như thế này.
Đổng Tử La hôn mê tỉnh lại. Nàng phát hiện có ba đứa trẻ gầy yếu mặc áo quần rách rưới như dân chạy nạn đang xúm lại quanh mình. Bọn nhỏ lo lắng thấy Đổng Tử La tỉnh lại thì vui mừng, tíu tít vây quanh, hỏi thăm nàng liên tục. Có đứa sốt sắng hỏi Đổng Tử La có thấy khó chịu ở đâu không. Một đứa bé khá lớn khác chạy ra ngoài của phấn khởi hô to: “Đại tỷ, đại ca, tiểu muội tỉnh lại rồi.”
Ngay sau đó, có hai tiểu cô nương khoảng chừng mười tuổi và một bé trai sải bước chạy vào. Bé trai nọ kích động ôm lấy Tử La, nói: “Tiểu muội, muội không sao rồi, tốt quá, tốt quá rồi, tốt quá rồi!” Cậu nói liên tiếp ba lần cầu tốt quá rồi không khỏi nghẹn ngào. Mấy đứa trẻ xung quanh cũng đồng loạt khóc theo.
Tử La thấy đứa bé trai chừng mười tuổi ôm lấy mình thì cũng thoáng giật mình, đầu óc mơ màng dần tỉnh táo. Ngay sau đó, nàng phát hiện mặc dù mấy đứa trẻ kia mặc áo quần rách rưới nhưng hình như là kiểu cổ trang. Nàng cũng tự nhìn lại bản thân, hóa ra cơ thể mình cũng thu nhỏ lại, thành một đứa bé khoảng bốn, năm tuổi. Trong lòng nàng càng hoảng hốt, rõ ràng mình đang ngủ ở nhà, sao tự nhiên lại xuất hiện ở đây.
Nhìn quanh gian phòng, đúng là ở thế kỷ 21 không còn ai làm nhà bằng cỏ tranh như thế. Trong phòng chỉ có một tủ quần áo, một cái ghế, một cái bàn và một chiếc giường ở phía Bắc, cũng chính là nơi nàng đang nằm. Chẳng lẽ nàng đã trở về quá khứ giống như nhân vật chính trong truyền thuyết, theo kịp trào lưu xuyên không? Đột nhiên bụng vang lên tiếng kêu ọc ạc, Tử La phát hiện là do mình phát ra. Bấy giờ nàng mới cảm thấy đói bụng.
Cậu bé là người đầu tiên nhận ra Tử La đói. Cậu nói với một tiểu cô nương vào đồng thời cùng cậu: “Đại tỷ, bưng cháo vào cho muội muội đi.” Tiểu cô nương vui vẻ đồng ý liên hồi, vừa ra khỏi cửa vừa nói to: “Ta đi, ta đi.” Sau đó nàng lao ra ngoài như một cơn gió, bưng một bát cháo vào ngay. Nếu nói trong bát sứ lớn màu đen đó là cháo, thì không bằng nói thẳng là một chén nước, số hạt gạo trong bát còn có thể đếm được.
Tiểu cô nương nhận lấy rồi nói: “Tiểu muội, tỷ đút cho muội.” Tiểu cô nương bừng cháo đến bên miệng nàng. Tử La bị mùi gạo hấp dẫn, nàng ăn một miếng lớn. Ăn vài miếng nàng mới nhận ra mấy đứa trẻ còn lại cũng đang lom lom nhìn chằm chằm phần cháo trong chén, bụng réo vang. Tử La cảm thấy lòng chua xót, nàng nói: “Mọi người cùng uống đi. Ta không uống hết nhiều vậy được.”
Bé trai nghe vậy thì nói: “Tiểu muội, muội cứ uống, ca ca, tỷ tỷ và đệ đệ đều đã uống cả rồi.” Tiểu cô nương cũng hùa theo: “Tiểu muội, giờ cơ thể muội đang suy yếu, uống nhanh đi.”
Ba đứa trẻ còn lại dù ý thèm thuồng hiện rõ trong đôi mắt, nhưng cũng nhao nhao bày tỏ mình không đói bụng. Đứa nhỏ nhất hình như còn chưa được ba tuổi, cũng bị bố bảo nàng: “Tam tỷ tỷ uống đi, Tiểu Lục không đói.”
Nhìn cậu bé như vậy Tử La xúc động nói luôn: “Mọi người cùng uống mới ngon, ta uống không hết.” Nói xong, nàng cầm chén đưa tới bên miệng cậu bé, nhưng cậu nhóc vẫn một mực lắc đầu: “Tam tỷ tỷ uống đi mà. Tiểu Lục không muốn tạm tỷ tỷ ngủ mãi. Tiểu Lục muốn chơi cùng tạm tỷ tỷ.”
Bé trai thấy tiểu đệ và Tử La nói chuyện với nhau như vậy, lòng càng thêm đau xót, cũng tại mình vô dụng mới làm hại tiểu muội rơi xuống nước, còn khuyên can không để các đệ đệ muội muội được ăn. Cậu nói: “Vậy chúng ta cùng uống đi.” Sau đó, chén cháo này được đưa cho sáu chị em, Tiểu Lục và Tử La uống hơn nữa, còn lại mỗi người húp một miếng.
Mãi đến tận nhiều năm sau, khi họ không còn phải thiếu ăn thiếu uống như xưa nữa, họ vẫn còn nhớ được hương vị của chén cháo hôm nay. Dù thưởng thức bao nhiêu sơn hào hải vị khắp thế gian, họ vẫn thấy chén cháo hôm nay mới là ngon lành nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...