Điền Văn Nàng Dâu Áo Rách


Đời trước Chi Giao rất thích ăn món cá quả kho tộ theo kiểu trong Nam.

Người ở huyện Tân Lạc thời này kho cá hay thịt thì chỉ biết chặt to kho mặn.

Nhà khá giả chút như nhà Thị Giao trước khi sa cơ thì còn biết thắng một chút đường phên để làm màu, còn lại thì chỉ biết cho cá hoặc thịt vào nồi, sau đó đổ nước mắm vào đun lên đến khi chín thì tắt bếp.

Mặc dù nguyên liệu rất tươi, nhưng Chi Giao nghĩ với tiêu chí chặt to kho mặn như vậy thì khó mà ngon được.

Cá mang về được nàng rửa sạch, bỏ ruột rồi cắt khúc.

Phần thân thì nàng dành để kho, còn đầu và đuôi thì để dành nấu canh chua.

Tuy ở đây không có cà chua, giá đỗ, đậu bắp hay rau ngổ, nhưng ngoài vườn nhà Thị Thúy có một cây khế.

Khế nấu canh chua cũng không tệ.

Cá để ráo nước thì nàng cho phần thân vào tô ướp với nước mắm và gừng cùng hành tỏi.

Trong lúc chờ cá ngấm gia vị thì nàng nấu canh.


Vì thiếu nồi, nàng lại phải qua nhà Thị Thúy mượn một cái.

Trước tiên nàng cho một ít mỡ vào nồi, rán qua đầu và đuôi cá cho đỡ tanh.

Sau khi cá đã hơi vàng, nàng cho khế vào đảo một lúc, đợi khế hơi mềm thì chế nước vào, nêm muối vừa ăn, đợi canh chín thì nhấc xuống, rắc rau ngò lên trên.

Tuy không có cà chua nhưng vị chua của khế cùng vị ngọt của cá cũng đủ tạo nên một nồi canh chua đúng tiêu chuẩn.

Nàng lại tiếp tục bắc một cái nồi không lên bếp, cho một ít mật mía vào.

Ở đây không có đường trắng mà sẽ chủ yếu dùng mật mía hoặc đường phên từ mật mía cô đặc lại.

Nàng tiếp tục cho hành tỏi đã đập dập vào phi thơm, sau đó lần lượt cho từng khúc cá vào, lật trở mặt cá, rồi cho phần nước ướp cá vào, đậy vung nồi, đun một lát, sau đó hạ nhỏ lửa liu riu, đun thêm chừng gần nửa khắc nữa thì nhấc xuống.

Nồi cá lúc này đã kho xong, thơm lừng cả một góc bếp.

Miếng cá óng ánh màu nâu đỏ của mật mía, trông ngon mắt vô cùng.

Đây là bữa cơm đầu tiên mà nàng ăn kể từ khi xuyên qua.

Chi Giao ăn tới căng cả bụng.

Cảm giác no đủ khiến nàng dễ dàng thỏa mãn, dọn rửa xong bữa trưa thì nằm ngủ một lát.

Củi lại sắp hết nên nàng rủ Thu Lan đi vào rừng.

Lần này nàng may mắn tìm thêm được một ít lạc hoang.

Tuy trước mắt lấy việc bán cháo lươn làm sinh kế, nhưng nàng vẫn không quên kế hoạch trồng lạc của mình.

Hôm sau lại bán được một trăm hai mươi đồng, Chi Giao đi mua năm cái ghế đòn mới và một cái thớt gỗ.

Mua xong ghế, trong lòng nàng vui mừng nghĩ, thế là từ nay nàng đã hoàn toàn làm chủ được gánh cháo của mình rồi.

Tuy Thị Thúy rất tốt với nàng và sẵn sàng cho mượn bất cứ thứ gì mà nàng cần, nhưng Chi Giao vẫn muốn độc lập tự chủ hơn.


Mua xong ghế đòn, nàng mới phát hiện ra rằng mình không có chỗ để chất hết mấy cái ghế mới mua.

Bỏ nó bên cái thúng đựng nồi nấu cháo thì sợ bị vỡ mất.

Nàng đành bảo Thu Lan đứng chờ, còn một mình mình thì mang năm cái ghế đòn mới mua đi tới gõ cửa nhà Từ Bá.

Chi Giao không phải đợi lâu.

Chỉ sau ba tiếng gõ cửa, một phụ nhân trung niên đã đi ra mở cửa cho nàng.

Nàng đoán đây hẳn là mẹ của Từ Bá, vội mỉm cười chào bà.

“Chào bác.

Cháu là Chi Giao, bán cháo lươn ở bên kia đường.”

Mẹ Từ Bá nhìn thấy Chi Giao thì không hề ngạc nhiên.

“Ta có thấy cháu mấy lần rồi.

Hôm trước thằng Bá còn mua về cho ta ăn.

Cháo lươn cháu nấu ngon lắm!” Bà mở rộng cửa rồi đứng sang một bên như thể muốn mời Chi Giao vào nhà.

“Cháu vào nhà đi.”


“Dạ… không cần đâu.

Cháu tới là vì muốn nhờ bác một việc nhanh thôi.” Chi Giao ấp úng, nàng cũng khá ngại khi cứ phải nhờ vả người ta liên tục.

“Hôm nay cháu mới mua năm cái ghế đòn mới, thế nhưng lại không mang về nhà được.

Bác có thể cho cháu thuê chỗ gửi nhờ ở đây không? Cháu có thể trả tiền gửi năm đồng một ngày.”

Mấy cái ghế mới này có vẻ làm từ gỗ tốt, nặng hơn hẳn mấy cái ghế cũ mà nàng mượn của nhà Thị Thúy, vì vậy nàng có ý định sẽ gửi luôn ở đây.

Nếu một thúng không cần đựng ghế, thì nàng có thể nấu thêm một nồi cháo.

Hôm nay trên đường này nàng đã thấy xuất hiện một gánh cháo lươn mới, tuy không biết mùi vị của người ta nấu thế nào nhưng vẫn rất đông khách.

Bên đó tựa hồ còn nấu nhiều hơn cả nàng, thế mà vẫn bán hết.

Nếu nàng nấu thêm một nồi cháo nữa thì có lẽ là vẫn bán được.

“Năm đồng để gửi mấy cái ghế sao?” Mẹ Từ Bá ngẩn người hỏi lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui