Điền Văn Nàng Dâu Áo Rách


Thịt mỡ mang về, Chi Giao thái mỏng để khi rán có thể ra được nhiều mỡ nhất.

Cũng may có được hai cái bát tô, nàng cho mỡ rán được vào đó để dùng dần, tóp mỡ thì nàng ăn mấy miếng, còn lại thì mang cho nhà Thu Lan.

Mấy hôm nay được ăn lươn do Chi Giao bắt, hôm nào cả ba người nhà Thu Lan cũng được no bụng.

Hôm nay lại còn được cho nửa bát tóp mỡ, Thị Thúy cảm kích không nói nên lời, vì vậy khi Chi Giao xin một ít hành tăm ngoài vườn cũng như hỏi mượn thêm con dao, một cái nồi đất to nhất, ba cái bát tô, ba cái ghế đòn và quang gánh cho sáng mai, bà ngay lập tức đồng ý.

Tuy vậy việc Chi Giao mượn nhiều như thế không khỏi khiến người khác cảm thấy tò mò.

“Cháu định làm gì mà cần nhiều đồ như vậy?” Thị Thúy không ngần ngại mà hỏi thẳng.

“Sáng mai cháu muốn lên huyện để bán cháo.” Chi Giao đáp.

“Bán cháo?” Thị Thúy ngẩn người trong giây lát.

Với người phụ nữ quanh năm lam lũ bán mặt cho đất bán lưng cho trời này thì việc kinh doanh một thứ gì đó, dù chỉ là gánh cháo, cũng là một việc hết sức xa vời.

“Cháu định bán cháo gì?”

“Cháo lươn.” Chi Giao thành thật đáp.

Câu trả lời của nàng khiến Thị Thúy càng sợ hãi.


Tuy mấy ngày nay đều ăn lươn mà no bụng, thế nhưng đi bán cháo lươn thì lại là một chuyện khác hẳn.

Mọi người hiện tại đều còn rất kỳ thị con lươn, liệu ai sẽ mua cháo của Chi Giao đây?

Dường như biết suy nghĩ của Thị Thúy, nàng chỉ cười.

“Cô yên tâm, cháu nấu ít bán thử trước, nếu không bán được thì mang về cô cháu mình cùng ăn.”

Tuy nàng nói vậy, nhưng trong đầu lại có ý nghĩ khác.

Nàng nhất định phải bán được, nếu không thì sẽ chết đói, bởi vì trong nhà nàng lúc này chỉ còn đúng hơn một bát gạo thôi.

Toàn bộ số gạo này sẽ được nàng dùng để nấu cháo vào sáng mai.

Toàn bộ tiền thì đã được dùng để mua thịt mỡ.

Nếu cháo không bán được thì nàng cũng sẽ không biết ăn gì trong những ngày sắp tới.

Tuy lươn ngon thật, nhưng nàng cũng sắp không ăn nổi nữa rồi.

Thu Lan biết nàng đi bán cháo trên huyện thì một hai nhất quyết đòi mẹ nó xin cho được đi cùng.

Thị Thúy biết đứa con nhỏ của mình thân thiết với Chi Giao nên cũng không nỡ từ chối.

Dù sao cũng chỉ là dậy sớm một chút, không mất mát gì.

Sáng hôm sau gà còn chưa gáy thì Chi Giao đã phải ra thu lươn sớm để kịp giờ đi chợ.

Lần này bắt được ba mươi hai con to.

Làm cháo lươn khá là phức tạp, nhưng may mà ở đây tuy nghèo cũng có tương đối đủ gia vị.

Đầu tiên Chi Giao lấy muối và chanh để khử bớt mùi tanh và nhớt của con lươn, sau đó rửa sạch.

Tiếp đến nàng bắc một nồi nước sôi, đợi nước nóng thì cho lươn vào, chờ một lúc cho con lươn chín thì lấy một thanh tre mỏng để tách thịt và ruột lươn ra khỏi xương.

Thịt thì nàng cho vào một bát riêng, đầu và xương thì cho vào trong nồi để nấu cháo, còn ruột thì vứt đi.

Một số người nấu lươn mà không làm kỹ ruột thì món ăn sẽ rất tanh.


Vườn nhà Thị Thúy có hành tăm, Chi Giao đã xin nhổ lấy một ít từ chiều hôm trước.

Nghệ thì trong vườn nàng có sẵn.

Cả nghệ và hành tăm nàng đều rửa sạch rồi đập dập.

Chi Giao cho một đũa mỡ lợn trong chảo rồi bắc lên bếp.

Khi mỡ đã nóng già thì cho hành tăm và nghệ vào phi thơm, sau đó cho thịt lươn vào đảo đều một lúc rồi nhấc ra khỏi bếp.

Còn thiếu dầu điều để tạo màu, nhưng có hành tăm và nghệ cũng xem như là đúng vị rồi.

“Thơm quá!” Thu Lan ngồi bên cạnh trông lửa giúp nàng không ngừng hít hà mũi.

Bình thường ăn qua loa thì Chi Giao không cầu kỳ, nhưng nàng không có ý định thất bại với món cháo lươn yêu thích, nên gạo để nấu cháo Chi Giao cũng nhất định phải rang qua.

Nàng cho một ít mỡ vào trong nồi, phi thơm với hành tăm rồi cho gạo đã vo sạch vào rang.

Được một lúc, khi hạt gạo đã vàng và thơm thì nàng vớt ra.

Lại tiếp tục bắc nồi nước luộc lươn ban đầu lên, đun sôi, sau đó cho toàn bộ số gạo đã rang vào, từ từ khuấy đều để cháo không bị cháy.

Vừa đun vừa khuấy chừng nửa canh giờ thì cháo cũng đã nhừ.

Chi Giao trút toàn bộ số thịt lươn vừa xào ban nãy vào trong nồi cháo.

Dù không có dầu điều nhưng có một chút nghệ tươi nên nồi cháo vẫn có màu vàng đẹp mắt.

Nàng nêm muối rồi nếm thử, thấy đã vừa ăn thì tắt lửa.


Chi Giao múc cho mình và Thu Lan mỗi người một bát ăn trước.

Lúc miếng thịt lươn mềm ngọt tan ra ở trong miệng, Chi Giao lại xúc động tới phát khóc.

Đây đúng là mùi vị cháo lươn mà nàng ngày đêm nhung nhớ rồi.

Ngay cả Thu Lan cũng không kìm được mà húp lấy húp để.

Vừa ăn vừa không ngừng xuýt xoa khen ngon.

Ăn xong cháo, nàng và Thu Lan mang theo quang gánh đi lên huyện.

Đường lên huyện tương đối dễ đi.

Ra khỏi làng, chỉ cần đi một chút là sẽ gặp đường cái.

Cứ men theo đường này là tới nơi.

Lúc Chi Giao và Thu Lan tới bến sông thì vẫn còn sớm.

Nàng chọn một chỗ mà mấy lần trước nàng để ý không có người ngồi rồi đặt quang gánh xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui