Nếu không có những việc xấu Diệp Chấn gây ra thì chuyện của bọn họ đã định xong từ sớm rồi.
Dù sao vô danh vô phận vẫn có khiếm khuyết, tuy cha mẹ đã mất mười mấy năm nhưng trong lòng vẫn còn nhớ thương, phải thắp một nén nhang cho tử tế, đứng đắn thông bẩm, vậy mới coi như được trưởng bối cho phép, có thể đúng tình hợp lý ở bên nhau.
Nguyệt Hồi nhắc đến Hoàng Đế, nhắc đến vị trí Quý Phi, ngoài miệng hắn không nói gì, thực ra lại rất hài lòng với việc Hoàng Đế thay lòng đổi dạ.
Từ khi cô nương Vũ Văn tiến cung hắn đã luôn mong chờ tin tức này, hắn biết với tính tình của Hoàng Đế thì sớm muộn gì cũng sẽ phụ Nguyệt Hồi.
Phụ mới tốt, phụ rồi thì mới có thể ung dung đứng trên lập trường người bị hại mà giải quyết.
Nếu Hoàng Đế thực sự kiên định, thực sự toàn tâm toàn ý để vị trí Quý Phi lại chờ đợi Nguyệt Hồi, đến lúc đó mới là cưỡi lên lưng cọp khó lòng xuống.
Cho nên từ một góc độ nào đó Lương Ngộ rất cảm kích Nam Uyển và vị Quý Phi Vũ Văn kia, nếu không có một đòn chặn ngang của bọn họ thì chẳng biết mối duyên này của hắn có giữ được không, không tránh nổi phải vòng vèo rất nhiều ngã rẽ.
“Không phải đồ của muội, muội vốn dĩ không nên nhớ thương.” Hắn nửa đùa nửa thật mà nói, “Hoàng Thượng và Quý Phi đang lúc nồng nhiệt, cho dù bây giờ muội trở về thì cũng là lúng ta lúng túng, tình cảnh gian nan.”
Nguyệt Hồi nói: “Lại chẳng, cho nên muội mới thức thời, đổi sang một người càng tốt hơn, không làm Hoàng Thượng khó xử.
Nhưng huynh thử nghĩ xem, nếu muội thực sự đến hỏi tội Hoàng Thượng ‘chẳng phải ngài hứa chỉ thích một mình nô tỳ sao, đồng ý để nô tỳ làm Quý Phi sao’, thế thì Hoàng Thượng sẽ làm thế nào? Nhỡ đâu lương tâm bất an, phá lệ cho muội lên làm Hoàng Quý Phi?”
Lương Ngộ không khỏi nhìn nàng bằng con mắt khác, thầm nghĩ tuổi còn nhỏ mà sức ăn không nhỏ, đã mơ tưởng đến Hoàng Quý Phi rồi, đúng là mầm mống tài năng!
Hắn nói không thể, “Hoàng Quý Phi là phó hậu, chỉ đứng sau Hoàng Hậu, quản lý lục cung.
Trừ phi Hoàng Hậu bị phế hoặc đã băng, nếu không vị phân này có cũng như không, muội đừng mộng mơ làm gì.”
Nguyệt Hồi hơi thất vọng, dựa vào hắn, “Ca ca huynh thử nhìn xem, liệu có phải nam nhân đều thích người những cô nương như Trân Hi không, vừa xinh đẹp vừa biết làm việc, muội thấy Tiểu Tứ đã bị nàng bắt thóp rồi, chẳng biết bây giờ thế nào.”
Lương Ngộ nói: “Chờ khi về sẽ bàn việc hôn nhân cho Tiểu Tứ, hôn sự định ra, tâm cũng chết.
Còn có phải nam nhân đều thích người như Trân Hi hay không, cái này ta không nói được…” Hắn cúi đầu cười nhẹ bên tai nàng, “Dù sao ở trước mặt người khác ta cũng không phải nam nhân, chỉ mỗi muội thôi.”
Nguyệt Hồi thẹn thùng vặn vẹo ngón tay, “Thế huynh nhìn mặt muội đi, có phải là không có cửa lên võ đài cùng Quý Phi nương nương?”
Lương Ngộ thầm nghĩ lại còn lên võ đài, có thể thấy một khi nữ nhân nổi lòng hiếu thắng đủ khiến người ta ê răng.
Đương nhiên khen thì vẫn phải khen, nàng chỉ chờ cái này, nhưng mà không thể khen quá mức, sẽ giả dối lắm, nàng sẽ không vừa lòng.
Vì thế hắn phải nói thật thiết thực: “Chỉ nhìn mặt thì miễn cưỡng coi như hòa nhau, nhưng nếu luận về tình thì nàng ta còn kém xa, không có cửa so với muội.
Rốt cuộc muội hâm mộ nàng ở chỗ nào? Tuổi đẹp nhất của nữ nhân lại phải phí hoài bên cạnh nam nhân mình không thích, vị Quý Phi nương nương này chỉ oai phong ngoài mặt mà thôi.
Hôm nay bồ câu đưa thư của Tăng Kình mới đến Quảng Hải Vệ, trong thư nói sau khi tấn phong Quý Phi đã bí mật gặp Tiểu Tứ hai lần, cũng không biết rốt cuộc hai người đó định làm gì.”
Nguyệt Hồi thấp thỏm.
“Thằng bé Tiểu Tứ này không bao giờ để người ta bớt lo, muội mà ở trong kinh thì phải đánh gãy chân nó.
Người ta đã lên Quý Phi rồi, nó còn muốn làm gì? Gặp lén hậu phi, sợ mình chết không đủ nhanh hay sao?”
Nhưng những chuyện thế này sao có thể khuyên nhủ chỉ bằng dăm ba câu, Lương Ngộ nói: “Chỉ sợ đánh gãy chân cũng vô ích, ta có thể sắp xếp cho nó một thợ dao nhỏ tay nghề tốt, dứt khoát tịnh thân tiến cung, đưa đến bên cạnh Quý Phi, đỡ được bao nhiêu phiền toái.”
Hắn nói rất nghiêm túc, làm Nguyệt Hồi sợ hãi mở to mắt, “Cách này chẳng hay ho gì, huynh đừng làm loạn thêm nữa.”
Hắn cười nhạo, biết thừa nàng sẽ không đồng ý.
Nhưng đùa thì đùa, đến khi mọi thứ vỡ lở, đây cũng có thể xem như một biện pháp.
Chỉ là bây giờ thương lượng với Nguyệt Hồi chẳng khác gì bảo hổ lột da, còn nói tiếp thì chỉ sợ càng làm nàng không vui, không nên chút nào.
Hắn điều chỉnh lại sắc mặt, nhắc đến một việc khác, “Hoàng Thượng đúng là thiên vị Vũ Văn Quý Phi vô cùng, giấu nhẹm Hoàng trưởng tử đi, cũng chẳng nói cho Hoàng Hậu.
Còn dặn dò Tăng Kình không được tiết lộ, sợ làm Quý Phi không vui.”
Nguyệt Hồi kinh ngạc, “Thế này thì khác gì hôn quân…” Chưa nói dứt lời đã bị Lương Ngộ bịt kín miệng.
Hắn đưa mắt nhìn bên ngoài ra hiệu, “Để người ta nghe thấy thì không hay, tưởng lầm muội sinh hận vì yêu.” Thấy nàng nghẹn đỏ mặt, lại ấm áp mỉm cười, “Hoàng Thượng còn trẻ, tương lai sẽ có rất nhiều hoàng tử hoàng nữ, bỏ vị tiểu Hoàng tử này đi cũng chẳng hại đến gốc rễ Đại Nghiệp.
Hoàng Thượng không muốn, vừa hay chúng ta lại muốn, có sẵn một đứa bé thì tốt rồi, thong thả nuôi lớn, tương lai thằng bé thân thiết với muội, đối với chúng ta mà nói thêm một đứa bé là thêm một con đường.”
Nguyệt Hồi nghe hắn nói vậy, cảm thấy có một chỗ nào đó không thích hợp, nghiền ngẫm thật kỹ, bừng tỉnh đại ngộ, “Ca ca đúng là thần cơ diệu toán! Muội nghĩ kỹ rồi, khi về chúng ta sẽ nhận nuôi mấy đứa, nuôi cùng với nhau.
Sau này chúng ta tự mình…cái đó đó, không ai biết được bí mật bên trong, hê hê.”
Lương Ngộ nhướng mày tỏ vẻ khen ngợi.
Nàng luôn miệng đứa bé nọ đứa bé kia, lại không biết muốn có một đứa bé thì phải trải qua quá trình thế nào.
Nàng vẫn chỉ là đứa trẻ, tuy đã mười tám nhưng lưu lạc từ nhỏ, chưa từng học những giáo điều trong phủ lớn viện lớn, thực ra tâm tính nàng còn đơn thuần hơn các tiểu thư khuê các một chút.
Gió mát chớm chiều len lỏi qua khe tường chảy xuôi vào, hắn ôm lấy nàng, ngả người nằm xuống, nhìn lên tường gỗ ngói đen, thầm nghĩ nếu sau này lớn tuổi có thể được ung dung an nhàn, tựa hồ cũng rất tốt.
Hổ Đào Môn… Hắn nhắm mắt ngẫm nghĩ, bài binh bố trận suốt một hành trình giống như bức sơn hải đồ biết chuyển động từ từ mở ra trước mắt.
Xưởng vệ đi theo có bao nhiêu, binh mã trong tay Dương Hạc có bao nhiêu, cấm vệ và mộ binh Diệp Chấn có thể điều động có bao nhiêu, hắn tính toán rõ ràng từng thứ.
Nhưng mà khi hắn đang tĩnh tâm cân nhắc, lại phát hiện ra một bàn tay người bên cạnh đang nhúc nhích bò lên đùi.
Có lẽ nàng cảm thấy hắn ngủ rồi, lúc trước bị kinh sợ hai ngày, bây giờ đã bắt đầu muốn trêu chọc hắn.
Hắn không hề biến sắc, vẫn nhắm mắt, bộ dạng mi thư mục triển thích ý vô cùng.
Cảm nhận được cái tay kia véo một cái trên đùi hắn, lại bò lên eo hắn, cách lớp vải áo hơi mỏng sờ mó cơ bụng.
Xúc cảm làn da và đường cong núi non phập phồng, hẳn sẽ khiến nàng rất vừa lòng, quả nhiên nàng chu môi hít vào một hơi, tỏ vẻ tán thưởng.
Lương Ngộ muốn bật cười, lại đành nhịn xuống, hắn thích những động tác lén lút nho nhỏ của nàng, cũng thích để nàng chiếm tiện nghi.
Hãy còn nhớ rõ ban đầu nàng luôn cẩn thận dè chừng nhìn hắn, nhẹ nhàng gọi hắn “ca ca”, ngày đông khuôn mặt nhỏ lạnh đến nỗi trắng bệch, đến bây giờ nghĩ lại vẫn khiến hắn nhói đau.
Hắn phải nuôi dưỡng nàng thế này, dung túng cho nàng một lá gan thật lớn, chỗ đáng yêu của nữ nhân không phải dựa vào đe dọa quản thúc mà đắp nặn ra được.
Hơn nữa nàng sờ đủ thì sẽ tự biết dừng tay, trên người cũng chỉ có những trò đó mà thôi, nam nhân lại không giống nữ nhân…
Nhưng hình như hắn đoán sai rồi, đôi tay kia cứ leo lên mãi, thò vào bên trong vạt áo hắn, ngừng ở ngay chính giữa ngực hắn.
Cả người hắn không khỏi căng lên, không biết nàng sẽ có hành động quá trớn gì.
Có lẽ chỉ là nàng muốn gần trái tim hắn thêm một chút, hắn thông cảm được cho ý nguyện nóng lòng thân cận của nàng.
Cứ như vậy đi, dừng lại ở đây cũng tốt.
Chờ đợi, cái tay kia vẫn thành thật, không có thêm động tác gì, đoán chừng cũng chỉ đến thế thôi, ai ngờ khi hắn đang dần dần thả lỏng, định tìm lại cơn buồn ngủ về, một tia chớp lóe lên trong óc——Nha đầu này, nàng lại dám thò tay búng hắn!
Hắn tức khắc bật lên như con tôm, “Lương Nguyệt Hồi, làm gì đấy hả!”
Nguyệt Hồi “á” một tiếng, “Sao huynh vẫn chưa ngủ!”
Nguyệt Hồi cảm thấy có lẽ mình thực sự điện rồi, vì sao dáng vẻ Lương Ngộ vừa thẹn vừa giận mà còn khổ không kể xiết thế này lại đẹp đến vậy cơ chứ! Trong lòng nàng rất kích động, bưng lấy mặt hắn mà nói: “Ca ca, cười cho muội xem một cái nào.”
Lương Ngộ tức giận quay đi, rút mặt ra khỏi tay nàng, “Có biết ta là ai không? Ta là Chưởng ấn Tư Lễ Giám, là Đề đốc Đương Xưởng!”
Thế thì đã sao, nhiều chức tước hơn nữa cũng không hù dọa được nàng.
Nhưng nàng vẫn trấn an hắn một chút, hiền lành cười nói: “Muội thấy nó dựng đứng lên, muốn thử xem nó có cứng không thôi mà.”
Lương Ngộ lập tức như bị điểm huyệt, cảm thấy đầu váng mắt hoa, lửa trong tim bốc lên từng đợt, xông thẳng vào não hắn.
Người hắn tơ tưởng ngày đêm chính là quái vật thế này đây, không có thẹn thùng của cô nương, còn lỗ mãng hơn cả đàn ông thô kệch.
Hắn là người sống, chẳng nhẽ để mặc móng vuốt nàng tán loạn mà vẫn bất động như núi được sao?
Hắn túm một cái đã bắt được tay nàng, sau khi cơn phẫn nộ ban đầu qua đi, cuối cùng chuyển thành nghiến răng soàn soạt khiêu khích, “Rốt cuộc muội có bao nhiêu tò mò vẫn thân mình ca ca? Ta không biết nó có cứng hay không, nhưng ta biết có một chỗ khác chắc chắn sẽ không phụ kỳ vọng của muội, có biết là chỗ nào không?”
Nguyệt Hồi chỉ định cười đùa cho qua, nàng cũng không hiểu vì sao mình lại muốn búng chỗ kia.
Chắc là do trời nóng quá, nóng đến nỗi làm nàng hồ đồ.
Nếu không thì hẳn là do ban nãy ngủ quá lâu, bây giờ tỉnh dậy chán ơi là chán, vừa đúng lúc hắn lại ngủ ké trên giường nàng, nàng không nhân cơ hội sờ mó thì đúng là có lỗi với bản thân.
Thực ra nàng có thể giải thích, cũng đang chuẩn bị giải thích, ngờ đâu hắn túm chặt tay nàng, đưa nàng đến một nơi cực kỳ ngạc nhiên huyền diệu.
Ồ, thì ra còn có thể như vậy! Nguyệt Hồi kinh ngạc không thôi, lúc này mới hiểu thì ra nơi cứng nhất là một chỗ khác.
Ban đầu còn không dám động đậy, sợ nơi này nguy hiểm muốn ăn thịt người, về sau được hắn chậm rãi dẫn đường, cảm thấy nơi này còn vui hơn cả nuôi dế.
Nguyệt Hồi như người mù sờ voi, Lương Ngộ nhắm mắt lại, thần sắc bình thản.
Nguyệt Hồi thì sắp khóc, “Ca ca, huynh đúng là vẫn nguyên vẹn.”
Hắn không nói lời nào, hơi nhấc mí mắt lên, sương mù vờn bay mênh mang bảng lảng, cam nguyện làm thần tử dưới tay nàng.
Tiêu tốn bao nhiêu tâm sức mới có thể bảo toàn, thì ra mọi thứ hắn làm không đơn thuần chỉ vì chính mình, càng là vì nàng.
Hắn khép mắt lại một lần nữa, quay đầu dựa lên vai nàng, thở dài đã đến tuổi này rồi, cuối cùng cuộc đời cũng có được ngày hôm nay.
Hắn không giống những nam nhân khác, người khác là chờ nữ nhân phó thác, hắn ngược lại, giao nhược điểm cả đời lên tay nàng.
Giống như hoàn thành được một sáng kiến ghê gớm, còn vẻ vang mãn nguyện hơn cả bồi dưỡng Hoàng Đế đăng cơ.
Hắn vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ có được giờ phút này, ngờ đâu vòng đi vòng lại, muội muội đi lạc hơn mười năm trở về, không màng đàm tiếu mà bố trí hắn xong xuôi.
Hắn hơi ngẩng mặt, nỉ non bên tai nàng: “Đều là số mệnh…”
Nguyệt Hồi đồng tình gật đầu, cẩn thận nghiền ngẫm, “Ca ca, lúc chưa cầm quyền vẫn ở lẫn trong đám tiểu hỏa giả, huynh phải đi như xí kiểu gì? Mọi người đều đứng mà, không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”
Lúc này Lương Ngộ chẳng thèm mở mắt, quay ngoắt đi nằm sang chỗ khác luôn, lại còn nói thầm: “Muội im đi, đừng nói chuyện với ta nữa.”
Lại cáu kỉnh rồi, dù sao đã làm Chưởng ấn Đốc chủ quá lâu, sẽ không dễ dàng cho nàng đối phó.
Nguyệt Hồi chưa từ bỏ ý định, ôm chầm vai hắn.
“Ca ca, chúng ta tâm sự đi mà, muội không có ý gì khác, tò mò một chút cũng không được sao?”
Lương Ngộ nhíu mày, “Muội hỏi thăm mấy thứ đó, không có lòng tốt đâu chứ gì?”
“Sao lại không có lòng tốt cơ chứ? Huynh đừng lấy dạ tiểu nhân của huynh đo lòng quân tử của muội được không?” Nàng nói, thò tay xuống eo hắn, vừa nói vừa gãi, “Ca ca, huynh nói cho muội đi.”
Lương Ngộ nhắm mắt thở dài, “Kể ra thì dài lắm, đúng là phải cảm ơn Thịnh nhị thúc, nếu không phải ông ấy làm việc ở Tông Nhân Phủ thường xuyên đi lại trong cung, ta cũng không thể tự lo cho mình được.
Khi ta mới tiến cung thì được đưa vào Ngự Mã Giám, Nhị thúc sắp xếp cho ta một công việc, không thể nói là nhẹ nhàng, nhưng ít người, sẽ có thời gian được ở một mình.
Ta từng chuyên được dùng để hầu hạ các hoàng tử cưỡi ngựa bắn cung, trời mưa to, ta quỳ phục xuống bùn, để những hoàng tử hoàng tôn Mộ Dung gia dẫm lên lưng ta lên ngựa.
Bọn họ đến sân bắn sẽ có một đám người khác hầu hạ, ta đứng ở ngoài bãi săn, chờ bọn họ ra thì lại để bọn họ dẫm một lần nữa.”
Hắn nói đến đây, dường như sắc trời bên ngoài cũng muốn hòa vào câu chuyện, trên đỉnh đầu vang tiếng sấm rền, đổ mưa trong nháy mắt.
Hắn lại nói trong tiếng mưa rơi: “Ta không thường xuyên ở chung với mọi người, tận lực cách xa đám hỏa giả một chút, không ngồi nằm cũng một chỗ với bọn họ.
Bởi vì Uông Chẩn nể mặt Nhị thúc, về sau điều ta đến Tư Lễ Giám làm Phụng ngự, năm thứ hai thăng lên người hầu, dần dần nước lên thuyền cũng lên, có trị phòng và tha thản của riêng mình, cũng không có sơ suất gì.”
Nguyệt Hồi ồ một tiếng thật dài, “Thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được.
Nếu mà lộ tẩy ra…”
“Lộ ra thì không đơn giản chỉ hại Nhị thúc, cũng sẽ hại cả Tất gia.
Cho nên mỗi năm thái giám nghiệm thân ta đều được qua tay Tất gia, chưa bao giờ xảy ra sự cố.”
Chỉ là sau khi thăng phát, để cắt đứt hậu hoạn, cuối cùng hắn vẫn xử lý cả nhà người ta.
Nhiều năm trôi qua như vậy, không biết bao nhiêu án qua tay, chỉ mỗi Tất gia này vẫn là vết nhọt trong lòng hắn, cho đến bây giờ vẫn khiến hắn không dám động vào.
Trời mưa to dần, tụ lại thành dòng trên cái máng tre, rót xuống lu nước bên ngoài, dòng nước chảy sâu, chỉ còn một chuỗi róc rách vang nhỏ.
Về sau ngủ thiếp đi từ bao giờ chẳng biết, cái nóng oi bức trôi theo cơn mưa, dễ chịu hơn hẳn, thích hợp để nghỉ ngơi.
Đến tận khi tỉnh dậy đẩy cửa ra xem, bên ngoài nhá nhem chập choạng, giấc này ngủ lâu đến kỳ lạ, lại ngủ được đến tận trời tối.
Trước đó Nguyệt Hồi đã ngủ một giấc, không ngủ được quá lâu.
Khi hắn mở mắt ra phát hiện nàng không có ở bên cạnh, bèn lê giày đi ra ngoài xem.
Hiện giờ hành dinh phòng thủ nghiêm ngặt, cũng không sợ nàng đi lạc, quả nhiên một lát sau liền thấy nàng bưng một cái bát to đi từng đầu kia hành lang đến, vừa đi vừa nói: “Ca ca dậy rồi? Mau dọn cái bàn, muội làm món gà hầm dừa cho huynh bồi bổ thân mình.”
Nói là cho hắn bồi bổ thân mình, nghe vào lại giống như hắn là nữ nhân đang ở cữ, nhưng Lương Ngộ vẫn rất cảm động.
Vội đi vào dọn dẹp cái bàn sạch sẽ, đón lấy cái bát trong tay nàng, mở ra xem, bên trong canh gà có cả cùi dừa, canh hầm trong veo, mùi thịt và dừa thơm lừng, có thể so tay nghề với đầu bếp Đông Lai Thuận cũng nên.
Sau đó tiểu thái giám đưa thêm vài món ăn tới, hai người ngồi dưới đèn ăn một bữa xoàng.
Dương Ngu Lỗ bước vào bẩm báo, nói rằng quân binh lục doanh Liên Đường dưới trướng Diệp Chấn ra vào thường xuyên, xem chừng ngày kia ắt sẽ có hành động.
Lương Ngộ thản nhiên nhấp một ngụm rượu, “Lão tự xử lý, ta đỡ phải tốn tay chân.
Sắp xếp phiên tử giả mạo thành người của lão, một khi đụng độ khó tránh khỏi có thương vong, không có lợi cho chúng ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...