Giữ gìn thể diện trước mặt rất nhiều cấp dưới thực sự không hề dễ dàng.
Trên cái vách gỗ phân chia buồng ngủ của hai người có một cái sổ đẩy ngang nho nhỏ, vừa đủ để Nguyệt Hồi thò đầu qua.
Nàng dí mặt vào cái lỗ kia, hai con mắt xoay tròn, nói vài câu ca ca thích nghe, hơn nữa còn rất nhiệt tình muốn chạy qua chăm sóc hắn.
Lương Ngộ nằm trên ghế nằm, sắc mặt tái nhợt, hơi mở mắt ra nhìn nàng một cái rồi lại nhắm tịt, “Đừng làm ầm lên.”
Nguyệt Hồi tặc lưỡi, “Huynh cứ cố chịu đựng làm gì, gọi đại phu đến xem một chút đi.”
Lương Ngộ quay đầu đi không thèm để ý nàng nữa, chỉ nghe cửa sổ nhỏ trên tường xoạch một tiếng đóng lại, chẳng mấy chốc trên hành lang lát gỗ truyền đến tiếng bước chân lộc cộc, nàng đẩy cửa đi vào, ngồi xổm trước ghế nằm của hắn hỏi: “Ca ca, huynh có muốn nôn không? Huynh đợi một lát, muội lấy cho huynh cái chậu.”
Nàng là đồ hết chuyện để nói, cái hay thì im cái dở thì kể, Lương Ngộ không lên tiếng, chỉ mím chặt môi nhắm chặt mắt.
Nhìn ca ca lúc này đúng là quá yếu ớt, bộ dạng khiến người ta thấy mà thương.
Nguyệt Hồi sờ lên trán hắn, “May quá, không sốt.” Rồi lại sờ mặt hắn, “Ối chao, da huynh mịn thật đó.”
Đôi tay kia vẫn còn lưu luyến trên mặt hắn, còn nhân tiện sờ soạng yết hầu hắn một phen.
Lương Nguyệt Hồi chính là loại trộm gan to bằng trời, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hắn miễng cưỡng nâng mí mắt lên, liếc nhìn nàng qua khe hở, “Muội sờ đủ chưa?”
“Đừng tưởng ta say sóng thì không làm gì được muội.” Nguyệt Hồi giúp hắn nói nốt câu còn lại trong lòng ra, sau đó vô tội chớp mắt, “Huynh đừng giận, muội đang chữa say sóng cho huynh đây này.”
Chữa say sóng mà phải sờ chỗ này mó chỗ kia? Đừng nói là nàng cảm thấy lần trước bị hắn cho chịu thiệt, lần này đổi cách khác đòi lại đấy.
Lương Ngộ thở hổn hển, nâng cánh tay gác lên trán, “Để ta nghỉ một lúc, nghỉ một lúc thôi là khỏi.” Nhưng thuyền đi ở trên nước, gặp phải sóng nước thì sẽ luôn xóc nảy, làm cho người ta thấy như đang trôi nổi giữa không trung, mãi mà không chạm được xuống đất.
Nguyệt Hồi nói: “Muội hiểu cảm giác say sóng mà, trước đây muội cũng chóng mặt, nôn hết cả mật xanh mật vàng, sau này muội dùng mẹo dân gian thì khỏi hết.
Ca ca không muốn để người ta biết huynh say sóng đúng không? Sợ gọi đại phu thì mất mặt? Không sao hết, tin muội, muội chữa khỏi cho.”
Trong bụng hắn như sóng cuộn biển gầm, thoi thóp nói: “Có cách gì?”
Nguyệt Hồi đáp khá là chắc nịch: “Lấy gừng dán lên rốn, thế là khỏi.”
Lương Ngộ nghe xong suýt nữa nôn ra một chậu máu, nàng căn bản không hề có lòng tốt, người khác nợ nàng một đồng thì nàng phải đòi lại gấp đôi.
Nguyệt Hồi thấy hắn không nói lời nào, thò lại gần nhìn kỹ mặt hắn, “Huynh không nói gì tức là đồng ý rồi đấy hả?”
Hắn thở phập phồng bảo không được, “Đổi cách khác đi.”
Nguyệt Hồi vung tay, “Chỉ có cái này là linh nghiệm nhất.
Còn một cách nữa có thể giảm bớt, nhưng mà tác dụng không lớn, chính là uống dấm.” Nói xong thì tự kết luận, “Chắc cái này không làm khó được huynh, đến màn thầu huynh còn chấm dấm ăn được nữa là, cho vài giọt vào nước uống cũng không thành vấn đề.”
Nàng lại kẹp đao giấu kiếm cười chê hắn, đành vậy, bây giờ Lương Ngộ không có sức mà đi cãi cọ với nàng, mặc cho nàng bài bố.
Chỉ chốc lát sau nàng đã trở lại, bưng cái cốc ngồi xổm trước mặt hắn nói: “Ca ca, huynh uống đi.”
Hắn ngồi dậy nuốt thứ nước dấm này xuống, vốn tưởng hương vị sẽ chẳng ra sao, không ngờ nó lại còn chua chua ngòn ngọt.
Nguyệt Hồi nhe răng cười, “Muội cho thêm đường đấy, ngày xưa còn ở bến thuyền, lúc mùa hè nóng quá thường pha nước này uống như uống trà, vừa nhuận hầu vừa giải khát.” Nói xong lại móc một mẩu gừng ra, “Đề phòng chẳng may, muội còn mang theo cái này.
Cái này huynh tự mình dán đi, muội ra tay…không tiện lắm.”
Đương nhiên Lương Ngộ cũng sẽ không để nàng động vào, thật sự chóng mặt không chịu nổi, bên ngoài còn có các Đương đầu và Thiên hộ đang chờ họp hành, không ra gặp thì không được.
Đến nước này rồi, đành nhắm mắt đưa chân, nhận lấy lát gừng trong tay nàng tháo loan đai cởi xiêm y, thấy nàng vẫn còn nhìn thì dừng tay lại.
Nguyệt Hồi hiểu ý, lập tức xoay người sang chỗ khác, miệng còn lầm bầm cảm khái: “Đôi khi muội cảm thấy huynh còn giống cô nương hơn cả muội.
Huynh không biết đâu, muội hâm mộ người tinh xảo như huynh vô cùng, muội cũng muốn lúc có người nói chuyện với muội thì muội sẽ cao ngạo nhìn lại người ta, đáng tiếc cái mặt này chẳng có tí dáng vẻ mỹ nhân lạnh lùng gì cả.” Nàng vừa nói vừa thở dài vỗ mặt mình, cảm xúc đẫy đà, lại hơi béo rồi.
Thực ra cũng không hẳn là béo, diện mạo nàng từ nhỏ đã vậy, dù phải chạy vạy kiếm ăn thì mặt nàng vẫn tròn xoe, nhìn vào cũng thấy phúng phính.
Khi nàng còn đang than ngắn thở dài thì Lương Ngộ dán lát gừng lên rốn theo lời nàng dặn, chờ buộc áo xong xuôi mới cho nàng xoay người lại.
Hắn ngắm nàng, nàng mặt ủ mày ê, hắn nhàn nhạt cười, “Mặt như trăng tròn, ấy là tướng mạo có phúc.”
Ca ca đúng là giỏi ăn nói, chút không vui trong lòng nàng chỉ cần một câu của hắn đã hòa hoãn xuống rất nhiều.
Nguyệt Hồi lấy cái quạt xếp ra ngồi quạt cho hắn, “Chịu đựng thêm một lúc, lập tức sẽ khỏe lên.” Rồi nàng ghé lên tay vịn ghế nằm nhìn vào mắt hắn, “Huynh nói xem, vì sao chúng ta lại chẳng giống nhau một chút nào hết vậy?”
Trong lòng Lương Ngộ ngả nghiêng, mờ mịt nhìn lên trần nhà: “Có lẽ…chúng ta thực sự không phải ruột thịt.”
Nguyệt Hồi bị hắn đáp như vậy, hoàn toàn im lặng.
Thực ra từ khi còn ở trong cung hắn đã không chỉ một lần nhắc đến vấn đề này, lần đầu tiên hỏi nếu không có ca ca thì sẽ thế nào, lần thứ hai là ngày rằm tháng Giêng đó, bỗng nhiên không muốn cho nàng gọi hắn là ca ca.
Đây đã là lần thứ ba rồi, nếu hai lần đầu chỉ là đùa vui thì không nói, nhưng đến lần ba thì thực sự khiến nàng có dự cảm không lành.
Chẳng lẽ là Lạc Thừa Lương làm việc bất lực, túm bừa một người nhét vào cho đủ số? Hay là hắn đã sớm nghe về giọng nói của nàng, cố ý nhận thân để mượn sức, để nàng hết lòng phục vụ cho hắn?
“Có phải huynh giấu muội việc gì không?” Nguyệt Hồi chẳng còn phẩy quạt nữa, đầu óc bắt đầu xoay mòng, “Muội không phải người Lương gia? Còn cả Tự Châu, cha mẹ gặp nạn, tất cả đều là giả?”
Lương Ngộ từng tưởng tượng không chỉ một lần khoảnh khắc tiết lộ thân thế cho nàng, nàng sẽ có phản ứng ra sao, nhưng trong đầu suy diễn thật nhiều, khi thời điểm mấu chốt thực sự đến thì vẫn do dự không dám.
Nếu tìm nhầm người thì hết thảy thống khổ này đã chẳng tồn tại.
Giờ đây ân dưỡng dục mười bốn năm vẫn còn đó, tình nghĩa từ nhỏ với Nguyệt Hồi vẫn còn đó…Hắn lại khép mắt, “Ta không thoải mái, đừng nói nữa.”
Nhưng đề tài này là do hắn khởi xướng, hắn cũng là người muốn dừng lại, Nguyệt Hồi đứng lên nói: “Lương chưởng ấn, có phải huynh nhìn trúng giọng nói của muội nên mới sai người nhận muội về? Thì ra muội chỉ là quân cờ của huynh!” Vừa nói xong thì lập tức đau khổ lại dâng lên, không kịp giữ hai giọt nước mắt, “Sao huynh lại nỡ lừa gạt cảm tình của muội, muội còn thực sự coi huynh là ca ca ruột.”
Lương Ngộ thở hổn hển, “Nguyệt Hồi, ta còn đang say sóng đây này.”
Nguyệt Hồi thầm nghĩ huynh mà thực sự ác độc như vậy thì đừng trách muội cho huynh bệnh đến chết.
“Hôm nay huynh phải cho muội một lời chắc chắn, muội không thể mơ hồ nhận tổ nhận tông.
Huynh nói đi, muội rốt cuộc có phải người Lương gia hay không, nếu không phải thì muội lập tức xuống thuyền, dù phải bơi về bờ cũng xuống.”
Lương Ngộ không chống đỡ nổi, mở mắt phản bác: “Ta nói muội không phải người Lương gia bao giờ!”
Kẻ không phải người Lương gia là chính hắn, nên bơi về bờ cũng là hắn.
Hắn quả thực có chút nản lòng, cứ treo lơ lửng chuyện này không phải cách tốt, đợi hắn khỏe lên vẫn nên tìm một cơ hội thích hợp nói cho nàng.
Còn về sau nàng sẽ nghĩ thế nào thì hắn cũng không thể điều khiển.
Đến lúc đó mặc cho số phận, nếu nàng muốn rời đi, hắn cũng chẳng có đạo lý gì để níu giữ nàng.
Chỉ là không phải bây giờ, tình huống của hắn hiện tại thực sự không đủ sức ứng phó với nàng.
Hắn thở phì phò hai hơi, “Ta khát, muội rót cho ta cốc nước.”
Tuy hắn luôn nói những lời kỳ quái thất thường khiến nàng không hiểu nổi, song cũng không thể trơ mắt nhìn hắn khát chết.
Nguyệt Hồi rót nước, lầm bầm lầu bầu: “Nội tâm mình đúng là quá tốt, có người tính kế mình như thế mà mình còn hầu hạ người ta.
Nhìn ai đó mà xem, ngoài mặt thì thương yêu muội muội, thực ra chẳng biết trong lòng đang giấu trò điêu trá gì.”
Nàng chỉ cây dâu mắng cây hòe, Lương Ngộ cảm thấy buồn cười.
Chống thân ngồi dậy, cũng không biết là trà dấm hay lát gừng thực sự hữu dụng, bây giờ đã không còn trời quay đất cuồng như trước.
Chỉ là dán gừng lên da lâu một chút là bắt đầu nổi lên bỏng rát.
Muốn thò tay gãi thì Nguyệt Hồi bảo không được để kiếm củi ba năm đốt một giờ, hắn chỉ đành thu tay tiếp tục nhẫn nhịn.
Uống nước xong rồi, Nguyệt Hồi hỏi: “Huynh đỡ hơn chút nào chưa?”
Hắn gật đầu, “Một lát nữa gọi bọn họ vào nghị sự.”
Nguyệt Hồi không tán đồng lắm, “Vẫn nên đợi khỏe hẳn đã, mất mặt với muội thì muội không cười huynh, nhưng mất mặt với các Thiên hộ thì đúng là uy phong phải đi quét rác.” Dứt lời lại lấy quạt phẩy nhẹ, “Ca ca, lần này chúng ta đến Đại Cô Khẩu, không biết đoàn đến Nam Uyển đón người sẽ đi trên đất liền hay vẫn đi cùng tuyến đường với chúng ta?
Nàng lại nhớ Tiểu Tứ rồi, Lương Ngộ không kiên nhẫn, “Còn phải xem Chưởng sự an bài hành trình thế nào.”
Ngữ khí ca ca không vui, Nguyệt Hồi cũng chẳng chọc vào cái hố đen này làm gì, chỉ là mong đợi có thể gặp được Tiểu Tứ trên biển.
Tiểu Tứ đã đi mấy tháng rồi, trẻ con chưa từng xa nhà một mình bao giờ, chẳng biết có chăm sóc bản thân được không.
Phiên tử Đông Xưởng thì lại nghe lời cấp trên răm rắp, nhỡ ca ca lặng lẽ dặn dò bọn họ ngáng chân Tiểu Tứ thì phải làm sao!
Lương Ngộ thì sao, dù gì cũng là người biết võ, đương nhiên là khả năng khống chế bản thân lớn hơn người bình thường nhiều.
Dùng cái mẹo dân gian này rồi nghỉ ngơi thêm nửa ngày, khi trời chập tối đã khôi phục gần hết.
Khi hắn một lần nữa mở mắt ra, Nguyệt Hồi vẫn còn ghé vào trên tay vịn ghế, được tiếng là chăm sóc ca ca nhưng cũng không bạc đãi chính mình.
Chẳng biết cái quạt đã rơi đi đâu, còn ngủ lâu hơn cả hắn, dựa sát vào cánh tay hắn, hơi thở như con thú non.
Mười tám tuổi, nhưng trong mắt hắn vẫn chỉ là một đứa bé con.
Ký ức của hắn thỉnh thoảng lùi về khi nàng 6 tuổi, mơ hồ thấy mặt mày tương tự, khi quấy khóc mắt chưa kịp đỏ thì mũi đã đỏ trước, khiến người ta chẳng nỡ mặc kệ.
Hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng, đã trải qua bao nhiêu khó khăn nhân gian, hắn cho rằng mình đã đánh mất tình cảm lưu luyến, ông trời giữ Nguyệt Hồi lại chính là để hắn biết được mình vẫn còn sống.
Tóc nàng, gương mặt nàng, không một chỗ nào không khiến hắn yêu thích.
Hắn mỉm cười một chút, lặng lẽ vuốt ve vành tai nàng, vành tai nàng rất lớn, sau này chắc chắn sẽ không phải chịu khổ nữa…
Bỗng nhiên nàng động đậy, ngồi dậy dụi dụi mắt, “Có phải muội nên xỏ lỗ tai rồi không?”
Nàng luôn biết cách xóa nhòa những thứ không vui đi xa vạn dặm, Lương Ngộ đang định đáp thì ánh chiều tà đổ trên cánh cửa xuất hiện một bóng người, Dương Ngu Lỗ đứng đó, nhẹ nhàng nói: “Lão tổ tông, đến giờ dùng bữa rồi ạ…”
Đã suốt một ngày hắn không ăn gì, cũng chẳng cảm thấy đói, cất giọng bảo những Thiên hộ kia vào bàn việc, vừa dặn dò Nguyệt Hồi: “Muội về buồng trước, lát nữa sẽ có người đưa cơm tối đến.”
Nguyệt Hồi gật đầu, ngoan ngoãn lui về buồng mình.
Cảm xúc từ tay hắn vẫn còn lưu trên vành tai, nàng giơ tay sờ lên, lén lút như sờ trộm chó, tuy cao cao tại thượng những cũng tràn ngập trìu mến, nếu là huynh muội giả thì làm sao có thể tình cảm thế này được.
Về chuyện có phải ruột thịt hay không, thật sự là một lựa chọn lưỡng nan.
Tư tâm của Nguyệt Hồi bắt đầu quấy phá, cảm thấy dù không phải người thân thì cũng không tồi tệ đến vậy, nhưng nếu xét trên phương diện sinh hoạt thì vất vả lắm mới tìm được gốc rễ, chặt đứt đi sẽ rất đáng tiếc, nàng không muốn trở lại làm cây lục bình không cha không mẹ.
Nghiêng tai lắng nghe cách vách, những giọng nói oang oang bên kia chỉ mải thương nghị làm sao để tiêu diệt loạn đảng.
Nguyệt Hồi thích dáng vẻ không giận tự uy của ca ca trước mặt người ngoài, nghiêm trang cao ngạo, lúc trước chưa nhận thân, đại danh của Lương Ngộ đã như sấm bên tai nàng, nàng cảm thấy hắn tuy là đại gian tặc đương triều, song cũng không thể phủ nhận năng lực một tay che trời của hắn.
Những Thiên hộ kia đều là nhân vật hô mưa gọi gió ở bên ngoài hết đó, trước kia nàng kiếm cơm ngoài phố phường, một Bách hộ đến tửu lâu quán trà quát tháo đã không ai dám cãi lại.
Thiên hộ còn là quan to hơn cả Bách hộ, thích đá người thì đá người, thích rút đao thì rút đao, không ai dám nói nửa chữ ‘không’.
Nhưng đến trước mặt Lương Ngộ cả đám đều cúi đầu nghe theo, hệt như đứa trẻ trong gia đình bình thường, quả nhiên người ác vẫn cần người ác hơn rèn giũa.
Ở buồng bên kia Lương Ngộ đang phân công những người sẽ được phái đến Lưỡng Quảng trước, đứng lên nói: “Ra khỏi Đại Cô Khẩu, điều một con thuyền hải thương đi trước…” Nói được một nửa thì bỗng nhiên thần sắc cứng đờ, cảm thấy có một dị vật lăn từ rốn xuống, dừng lại trong tiết khố, vị trí chơi vơi, cực kỳ lúng túng.
Đáng tiếc bây giờ không tiện sờ vào, hắn cố làm bộ thanh thản đặt tay lên loan đai, chậm rãi dạo bước, đến khi đưa lưng về phía mọi người mới lặng lẽ giũ giũ cái đai, vừa bày ra ngữ khí thản nhiên tiếp tục nói: “Bây giờ đảng Hồng La phân bố khắp Lưỡng Quảng, nếu không thể gom bọn chúng vào cùng một chỗ thì sẽ phải chia quân ra.”
Cuối cùng miếng gừng kia đã lọt vào ống quần, rơi xuống nền nhà theo bước chân hắn.
Hắn nâng đôi ủng mạ vàng giẫm lên nó, dù khi quay đầu lại phát hiện ra mọi người đều đang nhìn mình nhưng vẫn bình tĩnh như không, coi nhưng chưa từng có chuyện gì xảy ra, “Vạn Hải Lâu dẫn hai đội Cẩm Y Vệ đi Quảng Tây, đến đó thì hội hợp với Tam đương đầu.
Nhà ta biết vị Diệp tổng đốc kia khó chơi, cứ giữ lại, nhà ta sẽ đích thân xử lý.”
Khí độ thấy Thái Sơn sập cũng không biến sắc này đúng là khiến người ta kinh ngạc cảm thán.
Mọi người dạ vâng ngoài miệng, lực chú ý đều dồn hết vào miếng gừng dưới lòng bàn chân Đốc chủ.
Đây là bị say sóng đó, cần phải lấy gừng để chữa, Đốc chủ còn chẳng thông báo cho người hầu bên cạnh thì đã tụm vào với Nguyệt Hồi cô nương điều trị xong rồi, thực sự không đơn giản.
Lương Ngộ biết bọn họ đang nghĩ gì, lạnh giọng hỏi: “Sao? Có dị nghị gì với sắp xếp của nhà ta?”
Mọi người phục hồi lại tinh thần vội nói không dám.
Thiên hộ Vạn Hải Lâu đáp vang dội “thuộc hạ lĩnh mệnh”, sau đó vòng qua hắn lui ra ngoài.
Lương Ngộ chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nhìn bọn họ cúi người rời đi dưới mắt hắn, đám người tan hết mới thở phào một hơi, khom lưng nhặt miếng gừng lên.
Nơi dán miếng gừng có chút không ổn, hắn nhìn trái phải không có ai, nâng loan đai lên cọ cọ cách áo.
Không ngờ càng cọ càng ngứa, vội đóng cửa lại cởi đai lưng, lòng thầm nghĩ có khi mảng da kia bị bỏng rát rồi.
Vốn tưởng trốn trong khoang lén gãi thì sẽ không ai biết, ai ngờ cái cửa sổ nhỏ trên tường lại kéo ra, cái đầu Nguyệt Hồi thò tới một lần nữa, trơ mặt cười hỏi: “Ca ca ngứa rồi đúng không? Muội có cao giải độc, để muội sang bôi cho huynh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...